Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm sau ...
Tử Thiên kết thúc chuyến đi du học và trở về nhà .
Nhưng không ai có thể ngờ được chuyện bất ngờ gì đã xảy ra  ...
Khi đứng trước dinh thự Vương Gia , Tử Thiên k khỏi ngỡ ngàng khi khu dinh thự giờ đây im lìm k 1 tiếng động .
Ngỡ ngành hơn là khi bước vào nhà , khung cảng thật là ảm đạm . Như mọi lần thì khi bước vào nhà thì sẽ có ông quản gia mở cửa nhưng lần này thì k , đến 1 người hầu cũng k có . Anh đi khắp nhà tìm mọi người nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng 1 ai . Bỗng có tiếng từ cửa vọng lên :
- Cậu chủ , là cậu chủ đúng k ? Cậu về rồi sao ?
Tự dưng Tử Thiên cảm thấy phấn khởi hẳn lên khi thấy cô giúp việc . Anh vội vã chạy xuống hỏi :
- Cô Tô , mọi người đi đâu cả rồi ?
Nghe xong câu hỏi cô Tô bỗng đứng chết lặng , k tài nào thốt nên lời , cổ họng như bị 1 vật gì chắn ngang .
Tử Thiên vội lay người cô Tô thét lớn :
- Cô Tô , cô trả lời đi , rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ?
Tử Thiên vừa dứt lời thì lão gia và phu nhân bước vào . Nhìn mặt phu nhân Vương vô cùng nhợt nhạt , còn những người hầu đi đằng sau ai nấy cũng như người mất hồn .

Tử Thiên vội cùng ba dìu mẹ vô ghế và hỏi :
- Mẹ không sao chứ ?Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ?
Bỗng dưng 2 hàng nước mắt của bà Vương tuôn ra , ông Vương nói :
- Tử Thiên à , con hãy bình tĩnh nghe ta nói ...
Tử Thiên bỗng cảm thấy nao nao , 1 nửa muốn nghe , 1 nửa k muốn nghe .
Ông Vương nói tiếp :
- Tử Thiên à ! Cách đây 5 năm , sau khi con đi du học đã có 1 chuyện xảy ra ...
- Chuyện gì vậy ba ? - Tử Thiên tỏ vẻ hối thúc .
Ông Vương lưỡng lự rồi nói :
- Có một người đã rời xa chúng ta mãi mãi ... Mãi mãi ...
- Đó là ai thưa ba ?
- Đó chính là ... Tĩnh Mễ !
Nghe xong Tử Thiên như vừa bị 1 tiếng sét đánh ngang tai , anh k còn nhìn thấy 1 chút ánh sáng nào nữa , mọi thứ xung quanh anh như đang tối sầm lại . Anh ngập ngừng hỏi :
- Tại sao ? Tại sao ? Là tại con , tại con phải k ?
Bà Vương vừa khóc vừa an ủi :
- Tiểu Thiên à , con không có lỗi , sau khi con đi được vài tuần thì ba mẹ cảm thấy con bé có vẻ k được k được khỏe nên đưa nó đến bác sĩ . Bác sĩ nó nó đã bị ung thư tim giai đoạn cuối ... Sau kho biết đc bệnh của mình con bé vô cùng bình thản , nó dành tất cả những ngày còn lại của mình để làm những việc nó muốn thực hiện trong tương lai của nó ...
Nói đến đây , bà Vương bỗng k kìm được cảm xúc , không chỉ bà Vương mà Tử Thiên , ông Vương mà tất cả người giúp việc trong nhà cũng rơi nước mắt . Bà Vương nói tiếp :
- Rồi đến những ngày cuối cùng , khi nó biết đc mình k còn sống thêm đc nữa nên nó đã làm 1 thứ quan trọng nhất đó chính là viết cho con 1 lá thư .
Bà Vương lấy ra trong cái hộp 1 lá thư đc gói cô cùng cẩn thận , cầm trên tay bức thư của Tĩnh Mễ , Tử Thiên vội chạy ra nghĩa trang . Anh vội khựng lại trước 1 ngôi mộ nằm cạnh cây hoa anh đào đang ở rộ - đó là nơi yên nghỉ của Tĩnh Mễ .
Anh vội quỳ xuống ngôi mộ phủ đầy cánh hoa anh đào , đưa tay gạt nhẹ những cánh hoa trên bia mộ , hiện ra dòng chữ : Vương Tĩnh Mễ và tấm ảnh của cô . Lúc này , Tử Thiên mới nóc lá thư trên tay ra , kèm theo đó là 2 hàng nước mắt cứ thế tuôn trào .
.
.
.
Trong thư viết : " Anh Hai , sau khi anh đọc xong bức thư này chắc anh sẽ k còn đc nhìn thấy em nữa . Anh biết k ? Em ghét phải gọi anh bằng 2 từ "anh hai" đến thấu xương nhưng anh biết k ? Em đã cố tình viết 2 từ em căm ghét nhất lên đầu tiên của bức thư là để thể hiện 2 điều em sẽ cố coi anh là anh trai . Anh biết k ? Em đã từng nghĩ là hình như ông trời rất ghét em thì thì phải ? Tại sao lại cho em làm em gái của anh ? Tại sao lạ để cho em yêu anh ? Nhưng rối em lại thấy ông trời đang chuộc lỗi của mk bằng cách cho em chết đi , kết thúc tình yêu k đúng nghĩa này ... Nhưng có 1 điều em mong rằng kiếp sau chúng ta sẽ có 1 tình yêu đúng nghĩa .
Yêu anh ... Người anh trai của em ! "
Không biết từ lúc nào 2 hàng nước mắt của Tử Thiên đã thấm đẫm lá thư , anh nhẹ nhàng ông ngôi mộ vào vòng tay mình như thể muốn chao 1 chút hơi ấm của mình cho "cô em gái" .
                   __ The end __


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net