Chương 13:Cuộc sống mới tại biệt thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tinh mơ,gà còn chưa gáy(chả biết ở đó có gà không,viết đại vào cho xong).Một chiếc xe ô tô bóng loáng rẽ vào nhà của cô.Từ trong đó bước ra là chàng hoàng tử quá ư ư xinh trai(Cái gì thế này,viết nhầm lời bài hát vô rồi).

''Kính coong''

-Ai đến gì mà sớm vậy?Mẹ cậu vừa đi vừa ngáp lấy ngáp để,than trời than đất.

-Cháu chào bác.Chàng trai lễ phép thưa.

-Chào cháu,cháu là........???

-Là Mã Hàn Phong,sau này sẽ là vệ sĩ của cô chủ.À mà cô chủ đâu rồi ạ.

-Cô chủ?Ý cậu là Ngọc Linh sao?

-Đúng vậy

-Nó còn đang ngủ.Để bác lên đánh thức nó dậy.

Mẹ cô bước lên lầu chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến tranh sắp xảy ra.

-Ngọc Linh,con mau dậy đi,có người đến đón con kìa.

-Là trai đẹp hả mẹ?

-Ukm,NÀY MÀ CON HÁO SẮC NÓ VỪA VỪA THÔI,CHẲNG PHẢI CON ĐÃ CÓ THIÊN THIÊN RỒI SAO?

-Thiên Tỷ sao?Con với anh ta chia tay rồi.Ai đó nằm trong chăn ôm giấc mộng nói linh ta linh tinh.

-SAO?CHIA TAY???Sao lại chia tay.Mắt chữ A mồm chữ I.

-giờ không phải lúc nói chuyện đó,mà chẳng phải mẹ bảo con chia tay với anh ta sao?Cô đánh trống lẳng.

Cô bay xuống lầu,mau chóng gặp anh đẹp troai mà mẹ bảo.

-Chào anh,em là Lưu Ngọc Linh.

-Chào cô chủ,tôi là Mã Hàn Phong.

-Cô chủ???Tôi không quen gọi vậy,gọi bằng tên được rồi.

-Vậy gọi là Linh Nhi được không?

-Linh Nhi???Cô quay phắt người lại.

-Cô không thích sao? Vậy..............

Cô vội vã ngắt lời.

-Không đâu,tôi rất thích,chỉ là đây là lần thứ hai có người gọi tôi bằng tên đó.

-Vậy ai là người gọi cô lần đầu tiên vậy?

Cô im lặng,như đọc được suy nghĩ của cô,anh ta đổi đề tài.

-Chúng ta đi thôi,à đúng rồi,sau này tôi sẽ là vệ sĩ của cô.

-Vệ sĩ sao?

-Ukm.

-Được thôi.

Cô hét vọng lên lầu.

-Mẹ à,con đi nha.

---------Tại biệt thự------------

Cô bước xuống xe mắt đăm đăm nhìn vào ngôi biệt thự bự chẳng phán câu trong lòng.

( Đẹp thật đó,em ấy sống ở đây sao?)

-Ngọc Linh tiểu thư,mời cô vào nhà.Một người phụ nữ hớt ha hớt hải chạy ra.

-Thưa cô,đừng gọi cháu là tiểu thư được không?Thực sự cháu không quen.

Ngọc Đình bước ra từ cửa nói giọng điệu mỉa mai.

-Thôi,đừng có giả nai nữa.

-Con không được nói chị mình như vậy.Mẹ Ngọc Đình nghiêm nghị,xem ra bà không phải là người chiều chuộng con gái.

-Thấy chưa,chị ta chưa cả đặt chân vô nhà con đã bị ăn mắng rồi,không biết chị ta vô nhà rồi con ăn gì nữa.Hứ............Cô ta bỏ vào nhà,mẹ cô ta chỉ lắc đầu,một hồi sau quay sang cô nói.

-Đúng rồi,con vào nhà đi,từ giờ con sẽ là con gái thứ hai của mẹ.

-Vâng ạ.Cô nói mắt nhìn theo Ngọc Đình.

-Kệ con bé,bản tính của nó là vậy,mong con bỏ qua cho.Bà nói giọng gì không biết

-Không có gì đâu ạ,chỉ là..........con thấy con và em ấy rất giống nhau.

-Đương nhiên rồi,hai con khác mẹ chứ có khác cha đâu,thôi mau vào nhà đi,kẻo say nắng.

Lúc này thì cô cũng biết người phụ nữ hồi nãy gọi cô là tiểu thư là vú nuôi của Ngọc Đình,bà ấy đưa cô thăm quan một vòng quanh nhà để cô tự chọn cho mình một căn phòng thích hợp,đúng là ở biệt thự có khác,muốn gì được đấy,chả phải làm gì cả.Sau một tiếng đồng hồ cuối cùng cô chọn một căn phòng không khác căn phòng cũ là mấy.Có hai chiếc bàn học kê gần nhau,góc là một chiếc giường màu xanh lam,gần cửa là chiếc tủ quần áo( Miêu tả luôn phòng của tác giả vậy ).

-Cháu có thể tham quan bên ngoài được không?

-Được chứ,để tôi đưa cô đi.

-Không cần đâu,để Hàn Phong đưa cháu đi được rồi.

-Vậy để tôi gọi cậu ấy.

-Không cần đâu,cháu tự tìm anh ấy được rồi.Cô nên nghỉ ngơi đi.

-Vậy được rồi.

Trở lại bản tính trẻ con,cô tung tăng phi ra ngoài tìm Hàn Phong.

-Tìm gì sao?Một bàn tay gõ mạnh vào lưng cô khiến tim cô xíu rớt ra ngoài.Tiếng thét kinh thiên động địa xuất hiện.

-Áaaaaaaaaaaa.Anh từ đâu chui ra vậy,lần sau đừng xuất hiện như hồn ma vậy nữa,làm người ta xíu rớt tim ra ngoài luôn.

Hàn Phong gãi đầu áy láy nói.

-Ờ anh xin lỗi.Mà em kiếm ai vậy?

-Kiếm anh để anh đưa em đi thăm quan a.

-Thăm quan sao???Được thôi.

-Đi mau.

Đi được nửa đường Hàn Phong quay sang cô gãi đầu nói.

-Cho anh hỏi,em có người yêu chưa?

Đáp lại anh bằng cái giọng ngây thơ.

-Rồi nhưng bọn em đã chia tay.

Hàn Phong mặt tươi tỉnh hẳn lên tiếp tục gãi đầu.

-Là ai vậy?

-Anh tự đoán đi,gợi ý cho anh nha.Người này có lẽ anh biết,thường xuyên ra vào ngôi nhà này.Hơn nữa còn là...............

-Là gì?

-Không nói được không.

-Ờ,mà bây giờ em có muốn ra vườn hoa không.

-Được thôi!

Cái khoảng sân này rất rộng đi được nửa đường coi như chân tay bủn rủn hết rồi.Vất vả hi sinh một lần vì vườn hoa vậy.

Cô bước ra vườn hoa đụng độ ngay phải Thiên,lần này không chỉ có mình Thiên mà bên cạnh còn có cả Ngọc Đình đang khoác tay anh nữa chứ.Cô để ý thấy trên tay của Ngọc Đình có đeo chiếc nhẫn hôm trước.Nén cảm xúc lại cô lấy giọng nói.

-Em rể tương lai của chị cũng ở đây sao?

Nghe hai chữ ''em rể''mà trong lòng anh như có hàng vạn con dao đam thẳng vào tim,còn Ngọc Đình thì vui đến nỗi cười híp cả mắt.

-Tôi đến để tỏ tình với Ngọc Đình.anh lạnh nhạt nói,đồng thời cầm tay Ngọc Đình lên đưa chiếc nhẫn trước mặt cô,cố tình làm cô đau.

Nghe cái tin động trời từ anh,nước mắt tuôn trong lòng.

( Không ngờ anh ấy vừa chia tay xong đã có thể tỏ tình với người khác rồi,cũng đúng thôi,là mình đòi chia tay mà.Anh ấy ngay từ đầu đã coi mình là vật thế thân rồi thôi sao?)

Bà vú nuôi chạy ra phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

-Mọi người vào ăn bánh,bà chủ vừa mới làm xong.

-Vâng.Cả bốn không hẹn mà đồng thanh.

Qủa thực bánh mẹ nuôi cô làm rất ngon nhưng hai người kia tức là anh và Ngọc Đình thì trước mặt mọi người có ân ân ái ái,làm tinh thần ham ăn ham uống sợ quá chạy mất dép.Ăn nửa chừng cô bỏ về phòng,anh và Ngọc Đình vẫn tiếp tục như lúc ban đầu.

-------------------Hoàn thành chương 13-------------------------






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net