Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh Anh vô tình va vào Linh trong một câu lạc bộ. Linh đi từ phía cửa tiến vào. Hạnh Anh vô tư cười cười nói nói. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như Hạnh Anh bình thường. Nhưng Hạnh Anh vẫn luôn là kiểu con gái khiến người khác chú ý.

"Hỏi thật, có phải bạn gái không?"

Linh cười trừ, không đáp. Bên kia là một câu hỏi thật khôn khéo. Ánh mắt những kẻ đó không rời khỏi Hạnh Anh. Mới đứng 1 lúc ngắn nhưng Hạnh Anh phải thừa nhận khá gai người những lời tán tỉnh nửa vời này. Nếu không phải xuất phát từ người mình mong muốn, mọi sự quan tâm hay lời ngọt từ những kẻ khác chỉ đều làm Hạnh Anh buồn nôn và cảm thấy bực dọc.

"Xin phép mọi người, em mượn Linh nhé."

Hạnh Anh cũng cười, vừa nói vừa luồn cả hai tay ôm lấy cánh tay Linh, kéo Linh đi khỏi.

Linh uể oải xoay vần với những ly rượu.

"Tao vẫn là bí mật duy nhất mày không có quyền che giấu nhỉ?"

Hạnh Anh hờ hững trêu chọc. Linh im lặng. Hạnh Anh không nhớ nổi mình đã từng căm ghét sự im lặng này đến thế nào. Bây giờ thì có thể.

"Chúng ta, tốt nhất vẫn là không nên có quan hệ gì cả. Giống như trước kia. Xin lỗi. Đã làm mày khó xử rồi."

Hạnh Anh quay người, đứng dậy bỏ đi. Linh vẫn im lặng. Luôn luôn im lặng.

--

Trang nhìn xuống Hạnh Anh đang chết chìm trong đống đồ ăn.

"Làm sao?"

"Đói."

Trang ngồi xuống, ra điều "tao lại không hiểu mày à". Hạnh Anh miễn cưỡng dừng ăn, dài mặt.

"Vẫn đang trong tâm trạng bị từ chối vì một thằng tật nguyền trí tuệ. Không thích em là nó thiểu năng. Không thể ngừng thích nó là em ngu."

"Vãi chưởng vẫn thằng đấy à lâu thế."

"Thằng nào?"

Hạnh Anh lại tóp tép, Trang cũng tranh thủ ra sức ăn.

"Còn thằng nào trồng cây si chốn này?"

"Ờ. Nhiều thằng quá. Nhớ không được."

Trang bĩu môi. Hạnh Anh cong cớn hậm hực.

"Em sẽ không đếm cũng sẽ không nói mình đã từ chối bao nhiêu người đâu. Cơ mà, bất công thật đấy. Trên đời này có nhiều thằng điên như vậy, tại sao thằng đấy lại không bị điên cơ chứ?"

"Trách ai bây giờ trách mày ngu."

Trang nhếch mép, an nhàn ôm theo một đống đồ ăn, đứng dậy cuốn xéo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net