Chương 26: Công ty sữa chua Lương Tâm 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Himee

◎ 10 câu, tôi yêu cầu khách hàng đưa cho tôi 10 vạn. ◎

Bộ xương nhanh chóng nhận ra mình tới nơi này để kiểm tra phòng, vì vậy nó lại đứng yên, nhìn chằm chằm Cừu Hân đe dọa nói: "Tỉnh là được, ngươi có biết là chúng ta sẽ bị phạt nếu nửa đêm không ngủ không? Mau lấy tiền ra đây, đừng để ta phải tự mình ra tay!"

"... " Cừu Hân không nhúc nhích, cũng không nói gì.

"Không nghe thấy?" Bộ xương lại ghé sát vào giường cô, cúi người quan sát mặt cô, lại phát hiện Cừu Hân lại nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.

Bộ xương bắt đầu lay bả vai của cô, nhưng dù có lắc thế nào thì người trước mặt cũng không chịu mở mắt ra, trên mặt còn viết lợn chết không sợ nước sôi.

Lắc một hồi, bộ xương có chút mệt mỏi, nó cảm thấy Cừu Hân đang giả vờ ngủ, nhưng không có chứng cớ, tuy vừa rồi hù dọa cô nói muốn tự mình động thủ lấy tiền, nhưng lúc Cừu Hân không mở mắt cũng không nói lời nào thì nó không thể động đến tài sản cá nhân của cô.

Dù sao phạt tiền với trộm tiền vẫn là có sự khác nhau, điều sau là hoàn toàn vô lý.

Nhìn đồng hồ một chút, sắp ba giờ rồi, bộ xương cảm thấy cứ tiếp tục tiêu hao như vậy với Cừu Hân có thể thu hoạch được bao nhiêu cũng khó nói, tốt hơn là đến ký túc xá khác bóp thêm mấy quả hồng mềm cho an toàn.

Bộ xương khập khiễng rời đi, âm thầm ghim ký túc xá này trong lòng, nó thề sớm muộn gì cũng phải phạt tiền Cừu Hân!

***

Cừu Hân bị Tiểu Phương đánh thức, mơ màng mở mắt, ánh mắt ngay lập tức trở nên tỉnh táo.

Sau khi bộ xương rời đi, cô yên tâm ngủ tiếp, một đêm ngủ ngon đến tận bây giờ.

Cô ngồi dậy, phát hiện nhóm làm việc điện thoại đã bắt đầu ùn ùn gửi tin nhắn, không ngừng đinh đinh đinh, Cừu Hân cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, phát hiện tất cả các tin nhắn đều là của vị Vương khu quản kia.

【Vương khu quản: Đừng lựa chọn an nhàn ở tuổi đẹp nhất, cố gắng phấn đấu, sau này bạn sẽ biết ơn sự chăm chỉ này của chính mình! Chào buổi sáng mọi người! 】

Các nhân viên bên dưới đều đồng loạt trả lời: Chào buổi sáng Vương tổng!

Cừu Hân trầm tư, bây giờ cô ấy không có bất kỳ manh mối nào về nhiệm vụ chính, vì vậy rất khó để xác định đó là nhiệm vụ tuyến gia đình hay nhiệm vụ tuyến công ty.

Nếu như nhiệm vụ tuyến công ty, người quản lý khu vực này có vẻ là giảng viên của lớp đào tạo hôm nay, nhìn có vẻ là lãnh đạo nhỏ của công ty nên càng phải kéo gần quan hệ với hắn cũng coi như là chuyện cần thiết.

Nghĩ đến đây, ngón tay thon dài của Cừu Hân nhanh chóng gõ vào điện thoại, gửi tin nhắn đầu tiên của cô trong nhóm.

【Cừu Hân: Chào buổi sáng anh Vương, lời này nói rất hay [icon like] phải rồi, anh ăn cơm chưa? 】

Cừu Hân đặt điện thoại xuống để đi rửa mặt và đánh răng, sau khi quay lại liếc nhìn nhóm, Vương khu quản cũng không trả lời cô, mà sau khi cô gửi tin nhắn kia, trong nhóm nhân viên bỗng nhiên an tĩnh như gà, tin nhắn của cô vẫn ở cuối.

"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!" Tiểu Phương gặm hoa quả nói, còn không quên đưa cho Cừu Hân hai quả táo, cô cảm thấy lúc này hẳn sẽ không kịp để ăn sáng.

Cừu Hân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời không còn mưa nữa, cô nhận lấy quả táo cắn một miếng, vừa đi vừa gửi một tin nhắn khác vào trong nhóm.

【Cừu Hân: Anh Vương? Sao không trả lời tin nhắn của em? [icon nghi hoặc] 】

【Cừu Hân: Em thấy anh không phải rất hiếu động sao? 】

Lần này Vương khu quản cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cô, vỏn vẹn hai chữ đơn giản: 【Ăn rồi. 】

【Cừu Hân: Rất tốt, nhưng em vẫn chưa ăn, anh mua cho em mì suông cửa số 16 ở căn tin nhé, cám ơn nha người nhà. 】

Nhóm làm việc lại rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Bản thân Cừu Hân cũng rất hài lòng, cắn táo cùng Tiểu Phương đi đến công ty, nhờ anh Vương giúp cô mua đồ ăn, cô mới dễ kiếm cớ giúp lại, có qua có lại, bằng cách này có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa hai người, không ai hiểu kết giao giữa người với người hơn cô.

Điện thoại của Cừu Hân bỗng nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, phát hiện là "Bố" gọi tới, cô nhận điện thoại đặt ở bên tai.

"Cừu Hân! Chuyện công ty sao rồi?" Giọng ma nam lộ ra vài tia lo lắng, sau khi hắn kịp phản ứng cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin cậy, nhưng tiền đã đưa, hắn vẫn ôm chút hy vọng.

"Đương nhiên là xong rồi, gần đây đang chuẩn bị các tài liệu liên quan, quá trình này tương đối dài, ngày mốt ông tới đây một chuyến ký hợp đồng là được." Cừu Hân cười híp mắt nói.

Nghe thấy giọng điệu điềm tĩnh của Cừu Hân, nói năng đàng hoàng, hơn nữa còn phải ký hợp đồng, cảnh giác của ma nam giảm xuống rất nhiều, lập tức đồng ý.

Cừu Hân cúp điện thoại.

Nếu nhiệm vụ chính không có bất kỳ manh mối nào, thì hai tuyến đều không thể bỏ, cô dự cảm ở công ty sẽ còn nhiều chuyện nên mới dứt khoát lừa người nhà Cừu gia đến dưới mí mắt xem có thể cùng nhau cải thiện tiến độ hay không.

Tiểu Phương và Cừu Hân rất nhanh đã vào cửa công ty, tiến vào thang máy, Cừu Hân phát hiện các nút trong thang máy lúc trước không thể ấn được giờ đều có thể ấn, xem ra ngoại trừ căn tin và tầng nhân viên ra thì những tầng khác cũng có thể đi.

Tiểu Phương ấn tầng có phòng đào tạo, thang máy bắt đầu chậm rãi đi lên.

Đến nơi, cửa thang máy mở ra chính là một hành lang rộng rãi, hai bên có rất nhiều cửa, Tiểu Phương nhỏ giọng giải thích: "Tầng này phần lớn đều là phòng học, còn có một ít phòng là phòng họp."

Đây là lần đầu tiên Cừu Hân nghe nói về một công ty có nhiều phòng học như vậy, xem ra bình thường khóa đào tạo không ít.

Hành lang vô cùng yên tĩnh, Cừu Hân vừa đi vừa quan sát các phòng học ở hai bên, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, phòng học cô nhìn thấy đều trống không.

Tiểu Phương dẫn cô đi đến bên ngoài một phòng học nào đó, Cừu Hân đẩy cửa ra, thấy bên trong là bố cục phòng học bậc thang, nhân viên ngồi chật kín, nhưng không ai nói chuyện với nhau, trong phòng học không khí trầm lặng, nhận ra có người đi vào, các nhân viên đồng loạt nhìn về phía cửa, trăm đôi mắt nhìn chằm chằm Cừu Hân.

Có vẻ như giáo viên vẫn chưa đến.

Cừu Hân không hề cảm thấy mất tự nhiên, mỉm cười đi vào, Tiểu Phương đi theo phía sau cô cúi đầu không dám ngẩng lên, cảm thấy tình cảnh đến muộn này quả thực vô cùng xấu hổ.

Tiểu Phương cúi đầu đi đến hàng ghế sau của phòng học chuẩn bị ngồi xuống, cô hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn, phát hiện Cừu Hân không đi theo cô đến bên này. Vì thế Tiểu Phương cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh một chút, liền thấy Cừu Hân chắp tay sau lưng như ông cụ, đứng ở phía trước bảng đen.

Nhân viên trong phòng học đều nhìn chằm chằm bóng lưng cô.

Tiểu Phương: Con ngươi run rẩy.jpg

Tiểu Cừu đúng là gan lớn, nếu như đổi lại là cô... Không, không có nếu như!

"Làm thế sao để khách hàng cam tâm tình nguyện đưa tiền cho bạn?" Cừu Hân dùng thanh âm không lớn không nhỏ đọc nội dung trên bảng, trong lòng đột nhiên trở nên hưng phấn.

Cô quay đầu nhìn cửa phòng học, ngoài cửa vẫn trống không, không hề có tiếng động, giảng viên Vương khu quản vẫn chưa thấy đâu.

Cừu Hân đột nhiên xoay người đối mặt với tất cả nhân viên, ánh mắt nóng bỏng quét qua mọi người, trong lúc đó không ngừng có nhân viên da mặt mỏng yếu ớt dời đi ánh mắt sau khi bắt gặp ánh mắt của cô.

"Mọi người, thầy Vương chắc là có chút chuyện nên đến muộn một chút, nhưng nhìn thấy những lời này trên bảng, vừa hay tôi gần đây có chút kinh nghiệm trong phương diện này, vì vậy muốn chia sẻ vài câu với mọi người! Hãy cho tôi một tràng pháo tay, cổ vũ tôi nói tiếp, cảm ơn! Giọng nói đầy ẩn ý của Cừu Hân vang lên, sau đó dẫn đầu vỗ tay cho mình.

Tiểu Phương vô thức làm theo, các nhân viên xung quanh do dự một chút rồi cũng bắt đầu vỗ tay.

"Tiếng vỗ tay không đủ lớn!" Cừu Hân lớn tiếng nói, "Chỉ nói mười câu, tôi đã khiến khách hàng đưa cho tôi 10 vạn, chẳng lẽ mọi người không muốn nghe vốn liếng tuyệt vời như này sao?"

Vừa nghe thấy 10 vạn, mắt của các nhân viên bên dưới sáng lên, bắt đầu vỗ tay chân thành.

"Tại sao bạn không vỗ tay? Đồng nghiệp nam mặc áo xanh ở hàng thứ 3 từ phải qua!" Cừu Hân còn gọi một nhân viên không vỗ tay cho cô, vốn liếng của cô đều là tinh hoa, tuyệt đối không hoan nghênh không làm mà đòi có ăn!

Đồng nghiệp nam bị gọi xấu hổ cúi đầu, bắt đầu điên cuồng vỗ tay.

"Rất tốt." Cừu Hân hài lòng gật đầu, "Làm nghề này của chúng ta có chút cách thức, tri thức cần nắm vững cũng không đơn giản như các bạn nghĩ, giống như tôi, biết một chút tâm lý học, bạn nhất định phải nắm chắc tâm lý khách hàng, tấn công vào nhược điểm nội tâm họ!"

Cừu Hân đứng ở phía trước chậm rãi nói, thỉnh thoảng còn cầm phấn viết hai câu lên bảng, nét chữ mạnh mẽ có lực, tự thành phong cách, nhìn kiểu chữ cực kỳ có tính thưởng thức của cô, các nhân viên càng bị thuyết phục bởi những gì cô nói, có người còn không thể không ghi nhớ liền lấy giấy bút ra ghi.

"Được, tiếp theo tôi gọi một đồng nghiệp tới trả lời câu hỏi của tôi." Sau khi nói rất lâu, Cừu Hân bắt đầu tương tác trong lớp.

Các nhân viên ngồi bên dưới nghe thấy câu này theo bản năng trở nên căng thẳng, giống như tìm lại được nỗi sợ hãi khi đi học bị giáo viên gọi tên, cúi đầu không dám nhìn Cừu Hân.

"Tốt lắm, các đồng nghiệp vừa mới cúi đầu, các bạn đã lặng lẽ thua một ván." Cừu Hân chậc chậc hai tiếng bình luận, "Là nhân viên tiêu thụ ưu tú của công ty chúng ta, bạn phải luôn giữ vững sự tự tin, cho dù bạn không biết, bạn không hiểu, nhưng bạn không thể mất đi khí thế, không thể sợ hãi!"

"Bạn, đứng lên trả lời câu hỏi." Cừu Hân giơ tay chỉ một nhân viên trông có vẻ rất tự tin.

Đó là một người phụ nữ đeo kính gọng đen, nghe được gọi tên không chút do dự đứng lên.

"Ơ, là người quen cũ à." Cừu Hân kinh ngạc, quay đầu nói với những người khác, "Giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là chị Tô nhân viên vô cùng ưu tú trong công ty chúng ta, nhìn vào tinh thần tự tin này, tất cả mọi người phải học tập chị ấy!"

Chị Tô được khen, hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại nhìn về phía Cừu Hân: "Cô hỏi đi!"

Chị Tô cũng nhận ra cô gái này, lúc trước mình bị cô lấy đi một quyển giới thiệu sản phẩm.

"Nếu tôi là khách hàng, hiện tại có ý định mua sữa chua của chúng ta, nhưng cảm thấy giá quá đắt muốn mặc cả với chị, chị sẽ trả lời cô ấy như thế nào?"

Các nhân viên chăm chú lắng nghe, Cừu Hân đưa ra câu hỏi có rất có tính thực tế, không ít người ngồi đây đều đã gặp phải.

"Ông chủ à, ngài đây chính là đang làm khó dễ tôi, tôi đã đưa ra mức giá thấp nhất cho loại sữa chua này rồi, một xu cũng không kiếm được, bạn sẽ không tìm thấy được cái giá này ở nơi khác đâu!"

Cừu Hân gật đầu, phản ứng của Tiểu Tô rất nhanh, nhưng...

"Câu trả lời của chị Tô có một vấn đề, lúc mới đứng dậy chị ấy tràn đầy tự tin và khí thế, nhưng vừa mở miệng ngay lập tức đã nhận thua trước khách hàng, trông không chuyên nghiệp, còn mất đi khí thế ban đầu!"

"Hơn nữa một xu cũng không kiếm được là lời quỷ gì, nếu chị là khách hàng, chị nghe xong có tin không?"

Chị Tô trầm ngâm, một lúc sau đang định trả lời lại, đã bị âm thanh đột nhiên vang lên ở cửa phòng học cắt ngang.

"Hừ, tôi đã đứng ở đây lâu như vậy còn không có ai chú ý tới, khóa đào tạo này rốt cuộc là tôi giảng hay cô ta giảng?"

Một người đàn ông trung niên tóc tai rối bù xù mang theo kính gọng bạc, nhét áo sơ mi vào trong quần tây, trên thắt lưng buộc 1 chùm chìa khóa lớn, rất giống giáo viên chủ nhiệm có vẻ mặt khó tính đi vào.

Hắn chỉ bày ra vẻ lãnh đạo, cố ý tới muộn một chút mà thôi, không ngờ bị người khác lãng quên!

--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vương khu quản: Cô đi lên giảng đi!

Cừu Hân (đi lên bục giảng): Vậy tôi không khách khí nữa, nói cho mọi người hai câu, hiểu ý vỗ tay!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 26 ★彡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net