Chương 34: Công ty sữa chua Lương Tâm 17 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Himee

◎ Bạn bè. ◎

<Đầu đều cười rớt> ngay lập tức trở thành một bản hit ở thành phố ma quái này, khắp các phố lớn ngõ nhỏ và trên internet đều đang bàn luận về chương trình lời nói này.

Làn sóng talk show tăng cao, thậm chí ngay cả hoạt động kinh doanh ngoại tuyến của công ty cũng được cải thiện rất nhiều, gần đây đã thành công tiến hành mở rộng các chi nhánh, mở mấy buổi phát biểu.

Các nhân viên của Công ty Lương Tâm làm việc rất chăm chỉ, nhận được phần thưởng lớn, tạo ra sự tự tin mạnh mẽ và sau đó cống hiến hết mình cho công việc của họ, tạo ra một chu kỳ tốt.

Internet có thể có ký ức, nhưng nhân viên của Công ty Lương Tâm lại là ký ức của loài cá.

Tất cả mọi người đã quên mất tầng quản lý của giám đốc Lưu đã lâu không nổi lên, nhà lãnh đạo lớn duy nhất trong lòng mọi người trước mắt chỉ có Cừu Hân.

Tất nhiên, một số nhân viên có thể vẫn nhớ đến giám đốc Lưu, nhưng dù sao thì ma cũng có thật, Cừu Hân mới là người chân chính dẫn dắt mọi người làm giàu.

Bánh quẩy và anh chàng sành điệu ngoài công việc còn không quên đưa người nhà ma quỷ cực phẩm của mình đi ăn cơm tù, bò liếm tóc đối với những chuyện này ngược lại chưa từng đề cập qua, dường như cũng không có nhiều suy nghĩ.

"Chồng" của bánh quẩy đánh bạc, còn "cha" của anh tràng sành điệu thì bạo lực gia đình, khi cả hai đang thu thập chứng cứ nghiên cứu pháp luật thì phát hiện, pháp luật của thành phố ma quỷ ở phương diện này vẫn rất nghiêm ngặt, chỉ cần chứng cứ đầy đủ là có thể nhốt bọn họ mấy chục hay mấy trăm năm.

Sau đó bánh quẩy còn lặng lẽ tìm Cừu Hân tâm sự, nói ông chồng hiện thực của cô cũng giống như vậy, chỉ tiếc còn chưa thấy anh ta gặp báo ứng thì bản thân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, ông chồng ma ở thế giới này đã bị xử lý xong, cũng coi như khiến cô hung hăng trút được một ngụm ác khí.

Cừu Hân chân thành làm người lắng nghe cô ấy nói, hơn nữa còn nghiêm túc an ủi cô.

Bất quá Cừu Hân cũng không có ý định đối phó với người Cừu gia, cô muốn tập trung vào việc phát triển công ty, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, dù sao chờ sau khi cô rời khỏi phó bản này, kết cục của người Cừu gia có thể tưởng tượng được.

【Bíp, đảo ngược hai cấp - nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành. 】

Lúc Cừu Hân đang ngồi ăn cơm cùng Tiểu Phương ở căn tin, âm thanh điện tử lạnh như băng của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.

Nghe được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, sắc mặt Cừu Hân như thường nuốt xuống một ngụm cơm, gần đây công ty phát triển nhanh chóng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào.

【Trò chơi: [Công ty sữa chua] đã qua ải, sẽ trở lại hệ thống không gian sau 3 giờ nữa, thời gian đếm ngược bắt đầu. 】

Nghe vậy, Cừu Hân tăng nhanh tốc độ ăn cơm, nếu hệ thống không nhắc nhở, cô gần như đã quên phó bản tên là Công ty sữa chua chứ không phải Công ty Lương Tâm.

Vội vàng cơm nước xong, Cừu Hân gửi một thông báo trong nhóm, yêu cầu các nhân viên trụ cột hiện tại của công ty đến phòng họp họp.

Những nhân viên được gọi nhanh chóng tập trung trong phòng họp, mọi người ngồi vây quanh bàn tròn nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút kinh ngạc, bởi vì đây là cuộc họp chính thức đầu tiên của Cừu Hân.

"Hôm nay gọi mọi người tới chủ yếu là để nói về kế hoạch phát triển của công ty chúng ta trong tương lai." Cừu Hân cười nói.

Cô nhanh chóng nói mấy phương hướng phát triển lớn của công ty, các nhân viên đều im lặng nghe cô nói, nghiêm túc ghi chép.

"Còn có một việc, tôi sẽ giao lại quyền quản lý công ty cho Tô Linh." Cừu Hân nói xong chính sự, bất ngờ thả một quả bom.

Các nhân viên lần lượt ngước lên nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ không dám tin.

Tô Linh, cũng chính là chị Tô trực tiếp đứng dậy từ chỗ ngồi, lo lắng nói với Cừu Hân: "Giám đốc Cừu, ngài đây là...."

Cừu Hân giơ tay lên, ý bảo cô đừng kích động, sau đó chậm rãi giải thích với mọi người: "Tôi vì nguyên nhân cá nhân có thể không thể tiếp tục ở lại công ty, mà Tô Linh là người có đủ tư cách nhất để trở thành người quản lý cao nhất của công ty sau khi vượt qua cuộc khảo nghiệm của tôi, cũng hy vọng mọi người có thể tin tưởng mắt nhìn của tôi, tin tưởng năng lực của Tô Linh."

Biết được Cừu Hân là vì nguyên nhân cá nhân mới rời đi, các nhân viên nhất thời tâm tình phức tạp, cũng không biết nói cái gì cho phải, những nhân viên có thể ngồi trong phòng họp đều qua lại với Cừu Hân rất nhiều, tất cả mọi người ngồi đây đều được cô khích lệ, cũng đều bởi vì năng lực nhìn người chuẩn xác của cô mà tìm được điểm mạnh cốt lõi của mình, làm công việc mình am hiểu.

Cừu Hân là người đáng tin cậy, trụ cột tinh thần trong cảm nhận của mọi người, quyết định của cô khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn bã mất mát.

Cừu Hân mỉm cười cho mọi người thời gian chấp nhận quyết định này, gần đây cô và đám người bánh quẩy đã khéo léo bàn giao công việc trong tay, chuẩn bị rời khỏi phó bản này bất cứ lúc nào.

Có lẽ những nhân viên nhạy bén ít nhiều cũng phát hiện được vấn đề này.

Cừu Hân nhìn về phía Tô Linh, trong ánh mắt lộ ra vài phần cổ vũ, là người thừa kế được cô lựa chọn, hẳn là có thể lĩnh hội được ý tứ của cô, sẽ không làm cho mình thất vọng mới đúng.

Tô Linh quả nhiên không phụ sự mong đợi của Cừu Hân, cô xem hiểu ánh mắt của Cừu Hân, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, hắng giọng bắt đầu dùng năng lực ngôn ngữ xuất sắc trấn an nhân viên ở đây, lại bất động thanh sắc dẫn dắt đề tài hướng tới triển vọng tương lai, các nhân viên dần dần bị cô hấp dẫn lực chú ý, hết sức chuyên chú lắng nghe.

Cừu Hân thấy thời gian không còn nhiều lắm, lặng lẽ rời khỏi phòng họp.

Cô đi tới trước thang máy, vốn định xuống lầu tìm vài đồng đội hội hợp, muốn cùng mọi người trao đổi một chút tin tức liên quan đến trò chơi vô hạn, bỗng nhiên nhận ra hình như có một cái đuôi nhỏ ở phía sau mình.

Cừu Hân dừng bước, Tiểu Phương cúi đầu buồn bực đi theo sau cô rồi đụng phải lưng cô.

Cừu Hân cười xoay người lại, đang định nói gì đó thì thấy Tiểu Phương ôm trán gào khóc.

"Hu huuuuuuuu!"

Tiếng khóc của Tiểu Phương vang vọng tận trần nhà, ngay cả lúc nòng nọc nhỏ tìm không thấy mẹ, cũng chưa từng khóc thảm như vậy.

Lời nói của Cừu Hân nghẹn lại ở cổ họng, cô có chút luống cuống tay chân cũng có chút nghi hoặc, lưng của mình chẳng lẽ là làm bằng sắt hay sao, Tiểu Phương đụng trán nhẹ 1 phát lại gào thành thế này.

Cô nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể đưa khăn giấy cho Tiểu Phương lau nước mắt.

Tiểu Phương khóc 1 lúc lâu mới dừng lại, cô nhận lấy khăn giấy lau khô nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn Cừu Hân, nghẹn ngào hỏi: "Tiểu Cừu, chị, hức có phải sắp rời khỏi thế giới này rồi hức không?"

Ánh mắt Cừu Hân lộ ra vẻ kinh ngạc, cô nghe hiểu Tiểu Phương muốn nói chính là không gian phó bản này.

Tiểu Phương lại không nhịn được bắt đầu nức nở, khăn giấy đã bị thấm ướt, cô giơ mu bàn tay lên lau khô nước mắt của mình, cố nặn ra một nụ cười khó coi: "Tiểu Cừu, em chỉ là, chỉ là cảm thấy, sau này rất có thể sẽ không gặp lại chị nữa, trong lòng bỗng nhiên, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn."

Cô dứt khoát nói.

"Ta sống trong thế giới này, thật giống như một người đột ngột, không có ký ức, cũng không có bạn bè."

"Nhưng chị là người bạn đầu tiên của em, cũng là người bạn duy nhất của em, em cũng đã lấy được rất nhiều dũng khí từ chị, hu huuu..."

Tiểu Phương làm như vô cùng đau khổ, cô vùi mặt vào lòng bàn tay mình, không muốn Cừu Hân nhìn thấy vẻ mặt khóc đến vặn vẹo của mình.

Lại qua 1 lúc lâu, giọng nói rầu rĩ của cô nhỏ giọng vang lên, gần như không thể kiểm tra, nhưng Cừu Hân lại nghe rất rõ ràng.

Tiểu Phương nói: "Em lại ở một mình rồi."

Cừu Hân thở dài không nói gì, cô vỗ vỗ bả vai Tiểu Phương để trấn an.

Hoàn cảnh của Tiểu Phương khá đặc biệt, Cừu Hân suy đoán trước kia cô từng là người chơi, nhưng không biết vì sao lại trở thành NPC nửa vời trong thế giới này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô khẽ động nhớ tới một chuyện, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Tiểu Phương đã bình tĩnh lại, cô nhìn Cừu Hân với đôi mắt như quả óc chó, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không thể nói ra.

Cô ấy rất muốn nói, khi chị rời đi có thể mang theo em cùng đi hay không, em sẽ cố gắng trưởng thành, giúp đỡ chị, không kéo chân sau chị...

Nhưng Tiểu Phương lại nhạy bén ý thức được, chuyện này có lẽ vốn không thể làm được, nàng biết điều vứt bỏ ý nghĩ này.

Hai người im lặng không nói gì bước vào thang máy, Cừu Hân do dự một lát rồi nói với Tiểu Phương: "Em gái Tiểu Phương, em xuống lầu trước đi, chờ tôi ở cửa công ty một lát, tôi còn có chút chuyện muốn nói với em."

Tiểu Phương gật đầu, Cừu Hân sau khi tới tầng của bánh quẩy thì ra khỏi thang máy, cánh cửa kim loại đóng lại sau lưng cô.

Cừu Hân nhìn đồng hồ, do cuộc họp nên đến trễ 1 chút, thời gian đếm ngược đã không còn nhiều lắm, cô nhanh chóng tìm được mấy người đồng đội, muốn trao đổi thông tin về phó bản với họ.

"Đây là phó bản thứ hai của tôi, phó bản thứ nhất là trung tâm tắm." Bánh quẩy nhớ lại một lát, cau mày nói với Cừu Hân.

Hai người khác cũng gật đầu phụ họa.

Cừu Hân ngẩn ra, tình huống xấu nhất xuất hiện, tiến độ của mọi người đều giống nhau, ngay cả bối cảnh phó bản cũng hoàn toàn giống nhau, không biết là không gian song song hay là thủ đoạn khác.

Hệ thống rất có khả năng thả người chơi vào trò chơi theo từng nhóm, mà tiến độ phó bản của người chơi cùng nhóm đều giống nhau, như vậy hoàn toàn không thể trao đổi thêm nội dung phó bản.

"Nhiệm vụ chính của mọi người ở trung tâm tắm rửa là gì?" Cừu Hân dò hỏi.

"Tìm kiếm chân tướng, sau đó tìm thấy chân tướng là nhân viên bảo vệ của trung tâm tắm đã bị chặt chết trong phòng xông hơi khô vì nợ nần" bánh quẩy nói.

Anh chàng sành điệu kinh ngạc nói: "Ơ? Tôi cũng tìm kiếm chân tướng, nhưng cuối cùng tìm được chân tướng là nhân viên vệ sinh nhà tắm vô tình bị giết chặt đầu."

Bò liếm tóc cũng lập tức chia sẻ nhiệm vụ, nhưng nội dung lại có chỗ bất đồng.

Cừu Hân nghe xong lâm vào trầm tư, những nhân viên ma trong nhà tắm đã chết dưới những hình thức khác nhau, chẳng lẽ nói, thực ra nguyên nhân cái chết của mỗi nhân viên đều có thể làm đáp án nhiệm vụ sao?

Mấy người trao đổi tin tức, cũng không thu được nhiều thứ hữu ích, sau khi động viên tạm biệt lẫn nhau, Cừu Hân đi thang máy xuống tầng dưới.

Tiểu Phương đang chờ cô ở cửa công ty, nhìn thấy bóng dáng Cừu Hân, cô lộ ra nụ cười rực rỡ, dường như đã chính đốn xong cảm xúc.

"Tiểu Cừu, chị có chuyện gì muốn nói với em?" Tiểu Phương tò mò hỏi.

Chỉ thấy Cừu Hân từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ trẻ em vô cùng ấu trĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Em gái Tiểu Phương, tôi có một cách rất ủy khuất em có thể thử..."

Nói xong cô dùng đồng hồ đeo tay nhắm ngay Tiểu Phương, ấn phím trên đồng hồ.

【Bíp, có muốn thu nhận ma [Phương Vũ Khê] làm sủng vật của mình không? 】

Cừu Hân thở phào nhẹ nhõm, xem ra những con ma không có kỹ năng đặc biệt cũng có thể giả làm "thú cưng".

"Hả?" Tiểu Phương đột nhiên mở to hai mắt, nháy mắt đã bị hút vào trong một không gian màu xám tinh khiết.

Giây tiếp theo, hệ thống thời gian đếm ngược kết thúc, Cừu Hân cầm đồng hồ biến mất tại chỗ.

-------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không ngờ, tên đầy đủ của Tiểu Phương đã được liệt vào danh sách vai phụ tám trăm năm trước! (đắc ý giơ chân bắt chéo)

Lại một phó bản đã kết thúc! Vậy đến phần trao giải bỏ phiếu một lần 1 phó bản của chúng ta!

Giải thưởng của cuộc bỏ phiếu này là [Giải thưởng khiếu nại tốt nhất], người chiến thắng sẽ nhận được một chiếc khăn tắm màu xanh lá cây giá rẻ do trung tâm tắm tài trợ: [Khăn tắm màu xanh lá cây, đội mũ cũng được.]

Hãy bỏ phiếu bầu quý giá của bạn cho sự oán hận cực lớn trong cảm nhận của bạn!

Đề cử lần này như sau:

A. Mất người ở căn tin, bồi thường cho công ty lại mất nhân viên, nửa đời sau chỉ có thể hát sau song sắt - giám đốc Lưu Địa Trung Hải.

B. Bị người ta thay thế giảng bài, đi thang máy bị chen thành bánh quy, vừa đạt được tình yêu liền vào ăn cơm tù -Vương khu quản.

C. Nén giận không có tôn nghiêm, ai cũng có thể khi dễ, ngay cả chó ven đường cũng có thể tới cắn hai miếng - Tiểu Lâm.

D. Đi làm bắt cá ngủ bị chụp tỉnh, dù mưa to bị cướp ô (cuối cùng cũng không trả) ướt sũng, mặt rơi xuống vũng nước - nhân viên Tiểu Triệu.

E. Bị lừa xoay vòng vòng, mất IQ và tiền bạc, mất đi nguồn thu nhập, tương lai có thể chết đói, trở thành những kẻ ăn xin trên đường.

F. Hai đồng đội một người thực sự bị tẩy não và một người giả vờ bị tẩy não, cho đến khi phó bản kết thúc gần như không có tên, chỉ được gọi là biệt danh x3

G. Tự do điền vào chỗ trống ___.

(À, phó bản này lại có nhiều người đáng thương như vậy sao?)

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 34 ★彡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net