Nhập vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


            Mai Đình về công ty với gương mặt mệt mỏi, thời gian qua ông ta đã làm việc đến cật lực, toàn tâm toàn ý để trở thành cánh tay tâm đắc của Văn Thi Thư. Ngay khi trở về, ông ta vẫn tiếp tục làm chuyện mà mình nên làm, giải quyết tất cả mối lo cho Văn Thi Thư, mà Mục Hy lại được ông ta ưu ái đưa lên đầu danh sách.

Ông ta gọi cậu đến phòng ông ta thay vì đến phòng Văn Thi Thư, thái độ có chút lịch thiệp hơn hàng ngày, cả cách tiếp đãi cũng ôn hòa hơn hẳn.

-Thông minh như cậu chắc biết tôi muốn nói đến chuyện gì, hửm?

Mai Đình đẩy ly nước qua cho cậu, đôi mắt ông nheo lại, từ trong nó tỏa ra một nguồn sát khí.

-Ngài ấy nói tôi có ba ngày, vẫn chưa đến hạn._ Cậu bình tĩnh đáp lại. Nếu vốn dĩ Mai Đình biết Văn Thi Thư có tình cảm khác thường với cậu, Mục Hy hoàn toàn tin ông ta sẽ phải nhân nhượng ít nhiều.

-Đúng, nhưng đợi đến hạn thì ngài ấy sẽ khó chịu, cậu chỉ cần đồng ý là được, những chuyện sau đó là chuyện của ngài ấy.

-Nhưng tình cảm thì phải từ hai phía chứ?

-Cái quan trọng là ngài ấy muốn cái gì, chỉ cần biết ngài ấy thích cậu và cậu cần ngoan ngoãn nghe theo, cậu nên tự biết tận dụng cơ hội của mình, cậu sẽ có một cuộc sống phú quý, hiểu rồi đúng không?

-Tôi sẽ trả lời khi đến hạn.

"Xoảng" cái ly trên bàn bị gạt văng, bể nát, Mai Đình đã lao lên nắm lấy cổ áo của Mục Hy, với sức lực của ông ta, nhấc hổng cậu lên là chuyện khá dễ dàng, Mai Đình hiện giờ so với vẻ trang nghiêm của một giám đốc thật sự không tài nào tìm được điểm giống. Ánh mắt lộ rõ sự hung hãn, trừng trừng cơn giận dữ đang ngút cao. Ông ta nghiến răng nhấn mạnh từng chữ một.

-Mày biết có bao nhiêu kẻ mơ được bò lên giường ngài ấy không? Mày nên biết điều đi, bằng ngược lại, mày sẽ rất thê thảm đó!

Dù có đe dọa thế nào thì Mục Hy càng cảm thấy bản thân có chút giá trị, cậu là loại lấy cứng chọi cứng, đối với mấy người mềm ngọt cậu lúng túng không biết đối phó chứ mấy loại cậy sức thì Mục Hy rất lấy làm vui lòng đón tiếp. Bàn tay ông ta bị cậu từng ngón từng ngón gỡ ra khỏi cổ áo, trên bàn tay dụng sức đã gồ ghề nổi hết cả gân xanh. Gỡ được tay ông ta, cậu vuốt thẳng áo lại, điềm nhiên trả lời.

-Ngày vào xin việc ông đã thấy khả năng của tôi rồi, động thủ với tôi chỉ làm lớn chuyện thôi. Giám đốc yên tâm đi, tôi là kẻ không có người thân, không nơi nương tựa, tôi cũng rất muốn có một chỗ dựa, câu trả lời của tôi sẽ sớm có và khiến ông lẫn ngài ấy hài lòng thôi.

Trả lời xong, cậu ung dung ra khỏi phòng. Đối với người như Mai Đình, Mục Hy cảm thấy tương đối dễ giải quyết nhưng người như Văn Thi Thư, lúc nào cũng vui vẻ mềm mỏng mới khó ra tay, chỉ nghĩ đến việc vung tay lên đánh anh ta, anh ta cứ ngồi yên không phản kháng là đã khó chịu rồi. Mục Hy không thích cậy mạnh hiếp yếu, càng căm ghét việc đánh người không có khả năng đánh trả.

Cuộc gọi với Phí Ngọc Vũ đêm ấy cậu được khuyên nên nhập vai một chút. Tự lúc vào Đại Điển đến giờ, Mục Hy cứ ám ảnh nhiệm vụ của mình, với ai cũng xa cách, khăng khăng giữ vững bản thân, nhưng như vậy chính là tự ngăn mình ra khỏi cơ sở của Đại Điển cũng là tự đánh mất cơ hội. Phí Ngọc Vũ cho biết, đến hiện tại, bà vẫn chưa có thông tin về việc làm phạm pháp của Văn Thi Thư, bà nói thế để Mục Hy khỏi bứt rứt, có thể miễn cưỡng vờ như Văn Thi Thư là người tốt, dẫu sao anh ta cũng vô cùng có giá trị vào thời điểm này. Đặc biệt là sau khi bắt được vụ của Jem, giải cứu được gần ba mươi nô lệ.

Mục Hy lại mệt mỏi khi nghe đến đây. Văn Thi Thanh chia nô lệ ra từng top để nhận, khi đổ chuyện lại tìm người chịu thay, anh ta chẳng bao giờ ra mặt trong những thể loại này. Hơn nữa, lão Jem kia cũng nhanh chóng cao chạy xa bay, sự hiện diện của lão ta, ngoài cậu, Văn Thi Thư, Mai Đình hôm đó tại Đại Điển ra thì chẳng còn ai biết. Xem ra lần này cậu chỉ còn cách diễn cho tốt, trở thành người yêu của Văn Thi Thư mới mong moi ra được các vụ án trước đây, và nhiều sự việc thế này hơn nữa.

Những tấm hình sắc nét được các thám tử tư chụp về làm Văn Thi Thư rất hài lòng, Mai Đình cũng thư thái hơn trước thái độ của anh ta. Những tấm hình đó đều là hình ảnh của Mục Hy, anh cho người theo dõi cậu, lúc cậu trên tàu điện, lúc cậu ở siêu thị, lúc về nhà, lúc quấn quýt bên cạnh mấy con chó, nụ cười rực rỡ của Mục Hy trong bức ảnh cứ khiến anh phập phồng nơi lồng ngực. Mục Hy chưa từng cười như vậy trước anh, ở nơi này, lúc nào vẻ mặt của cậu cũng nghi ngại và phòng thủ.

Văn Thi Thư nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế, anh thử hình dung nụ cười đó hiện ra trên mặt Hoàng Mặc sẽ ra sao, nhưng kết quả lại vô cùng tệ, gương mặt của Hoàng Mặc không hợp với nét cười đó. Một khối dung mạo méo mó đến khó coi. Nụ cười này chỉ hợp trên gương mặt của Mục Hy mà thôi. Lâu lắm rồi, Văn Thi Thư mới có lại cảm giác này, đã hơn bảy năm mới có lại, cái đó được gọi là 'tình yêu', mà Văn Thi Thư lại không muốn gọi như thế, anh gọi đó là sự 'cuốn hút', sự 'cuốn hút' lẫn nhau, người này cuốn hút người kia, và người kia bị cuốn hút. Mục Hy thực sự cuốn hút được anh.

Năm đó cậu nói yêu một người, cuối cùng người đó lại chết, một nỗi đau đớn đến kinh khiếp trong lòng, thi thoảng sờ lên ngực trái đang thình thịch, Văn Thi Thư vẫn nhớ cảm giác đau lòng đó. Yêu, lúc mất đi, đạt không được, với không tới sẽ đau đến mức độ ấy, đau đến khóc không xong, ăn không vào, ngủ không yên. Nên bây giờ, anh ta không yêu Mục Hy, mà là bị cuốn hút bởi cậu. Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.

-Ngài đừng lo, ngài mai là đến hạn để có được câu trả lời rồi.

-Nếu câu trả lời mà tôi không muốn nghe thì sao?_ Vô thức Văn Thi Thư hỏi Mai Đình.

-Tôi sẽ bắt cậu ta thay đổi cho đến lúc ngài vừa ý.

-Phiền lắm! Cứ bắt giam lại là được, chẳng cần làm to tát đâu.

Anh quay người ra cửa kính đằng sau, bình mình vừa lên ẩn dật sau trùng trùng cao ốc, một tháng nữa mới qua mùa hè, khi mà vừa buổi sáng mặt trời đã vô cùng chói mắt.

-Nếu Mục Hy đồng ý, thì kỉ niệm một tháng sẽ rơi vào mùa thu, thời gian lãng mạn đó.

Suy nghĩ này khiến Văn Thi Thư cực kì cao hứng, cực kì mong chờ, mong chờ mọi thứ theo ý của mình. 


            Mục Hy dậy từ lúc bốn giờ sáng, cậu dẫn con Gót đi dạo, chỉ có nó quấn lấy cậu, đi đâu cũng đi theo, nhưng đi với nó thì phải kiên nhẫn, nó mập quá rồi, đi đứng rề rà lắm, trời còn chưa hửng sáng, cậu thong thả đi cùng nó, suy nghĩ quẩn quanh, có thể hôm nay là ngày cuối cùng còn lại cho những tháng ngày tới đây mà cậu được thoải mái. Một khi đã vào vai người đặc biệt bên cạnh Văn Thi Thư thì hẳn là phong ba bão tố sẽ vô cùng dữ dội, mà dữ dội nhất sẽ là sự tác động từ chính anh ta.

Công ty bắt đầu làm việc vào lúc tám giờ, Văn Thi Thư sẽ đến vào lúc bảy giờ ba mươi, mọi hôm Mục Hy chỉ đến khi còn năm phút vào giờ nhưng hôm nay cậu đến sớm nhất ở đây. Cô lau công đang dọn dẹp đại sảnh, phía trên, những người khác cũng lau dọn, họ cười nói vui vẻ với nhau, tán gẫu và rủ rê đi chợ, nó khác hoàn toàn với đám nhân viên trong các phòng.

-Chào cô!_ Mục Hy cúi chào cô lau công.

Cô ấy rất bất ngờ trước hành động của cậu, có thể chưa từng có ai ở đây chào hỏi một người lau công.

-Ờ...ờ, chào cậu.

-Cháu lên phòng đây, không phiền cô, ngày tốt lành.

-Ngày tốt lành!

Cô ấy nở nụ cười phúc hậu, cậu cảm thấy buồn cho những người như vậy, rất tốt bụng, nhưng họ cứ mãi thiếu thốn, còn bọn xấu xa thì ở trên đỉnh vinh hoa, cậu nhớ ông ngoại, ông ngoại đã rất lớn tuổi, vậy mà ngày nhỏ cậu thấy ông ngoại phải cúi đầu, nài nỉ một kẻ mới hai ba mươi tuổi, ông nói đó là một hợp đồng rất quan trọng, làm ăn đôi lúc phải như thế. Phải cúi đầu với những người trẻ tuổi nhưng ở vị thế cao hơn, ngược lại sẽ có người khác cúi đầu trước mình, nếu là người tốt, đừng làm khó họ. Mục Hy luôn nhớ câu nói này, mình bỏ qua cho ai đó hôm nay, có thể hôm sau họ sẽ cứu mạng mình. Tất cả đều có sự liên kết với nhau...vậy cái gì đã liên kết cậu với Văn Thi Thư?

Trong phòng làm việc chưa có ai, giấy tờ đã được xếp gọn gàng, hoa cũng được thay. Đồng hồ cũng vừa đến bảy giờ ba mươi, chút nữa thôi Văn Thi Thư sẽ đến, cậu sẽ cho anh ta một câu trả lời theo đúng ý muốn của anh ta, sau đó, cậu sẽ làm việc cậu phải làm.

-Lên phòng!_ Mai Đình đứng trước cửa, thẳng giọng ra lệnh. Ông ta đến tìm Mục Hy ngay khi bước vào công ty. Cậu hít một hơi sâu, tự mỉm cười với mình một cái, đến lúc nhập vai rồi.

Mai Đình đẩy cửa để cậu vào, cô thư ký hờ và mấy vệ sĩ đều cúi gập người chào ông ta. Mà ông ta lại theo vào cùng, mấy loại chuyện này rõ ràng là cần riêng tư.

-Cậu đã có câu trả lời cho tôi chưa?

Văn Thi Thư vòng qua bàn làm việc tiến lại gần Mục Hy, thuận tay chỉnh lại cổ áo cho cậu, chầm chậm vuốt dọc theo bờ vai, ánh mắt của anh ta khiến Mục Hy suýt nữa lọt vào ảo ảnh, nó mới dạt dào tình cảm chân thực làm sao? Nhưng bản thân là một người đồng tính, cậu cảm nhận rõ ràng anh ta không yêu cậu, cái thứ tình cảm của anh ta xuất phát từ cái gì không rõ nhưng nó là sự chiếm hữu, cậu linh cảm thấy cơn điên loạn sâu sắc trong thứ tình cảm đó, một dạng ám ảnh, cưỡng cầu, có lẽ anh ta đã không đạt được thứ gì đó, thứ gì đó gần giống với cậu.

-Tôi có điều kiện đấy!

-Nói nghe xem.

-Không được dùng uy quyền với tôi, trong công việc, ngài là chủ nhưng trong tình cảm thì chúng ta ngang nhau.

-Đương nhiên, vậy câu trả lời là...

Giọng nói ngân dài của Văn Thi Thư đầy mong chờ, cậu phải điền vào đó một lời giả dối kinh tởm nhất từ trước đến giờ.

-Tôi đồng ý theo mọi mong muốn của anh.

Vành môi của Văn Thi Thư cong lên thành nụ cười tươi tắn đầy thỏa nguyện, anh vươn tay ôm chặt Mục Hy vào lòng, còn cậu cứ trơ ra như bức tượng. Mai Đình đứng bên cạnh mặt mày vô cảm, ông ta không có biểu tình gì nếu chuyện không gây nguy hiểm cho Văn Thi Thư. Bên tai, Mục Hy nghe Văn Thi Thư lẩm nhẩm, thấp thoáng điệu cười.

-Cậu đồng ý làm người 'cuốn hút' tôi rồi thì cứ 'cuốn hút' tôi mãi như thế nhé! Đừng có mà biến mất đấy!

-Ừ! Tôi biết.

-Gọi tên tôi.

-Thi Thư.

-Lặp lại!

-Thi Thư.

-Lần nữa xem.

-Thi Thư.

Mục Hy giương mắt nhìn ra tấm kính phía sau, trên mặt không có một tia xúc cảm. Rốt cục thì diễn viên chỉ cần diễn trước khán giả thôi, sau khán đài thì không cần nữa, mà Mai Đình thì không phải khán giả của cậu.

Phải chần chừ rất lâu Văn Thi Thư mới buông cậu ra. Trên mặt lộ đầy vẻ luyến tiếc.

-Chiều nay, sau giờ làm gặp lại, chúng ta cùng đi dạo, cùng ăn tối.

-Chiều gặp lại!

Cậu mỉm cười với anh ta, Mục Hy luôn cho là bản thân là người cực kì hào phóng, đặc biệt là với nụ cười, chỉ cần là lúc thích hợp cậu sẽ sử dụng nó thỏa đáng. Nếu Văn Thi Thư bị thần kinh, lại ám ảnh với việc chiếm hữu thì đây sẽ là một loại thuốc nghiện đặc hiệu cho anh ta.

Đúng như Mục Hy dự liệu, nụ cười của cậu truyền sang Văn Thi Thư, gương mặt anh rạng rỡ hơn mọi ngày, gật đầu thành thực hẹn gặp lại. Vai diễn đã bắt đầu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sm