ngưu nam 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ứng kêu gọi của các hàng xóm, cũng bày cái quầy bán đồ ăn, chẳng qua vẫn là có chút không bỏ được thể diện xuống, cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại lo lắng không ai mua.
"Múc một miếng cho chúng tôi". Người chồng kia nói xong đưa cà mèn qua lúc này gã liền lấy tiền ra từ trong ví tiền.
"Tới, múc mộtt miếng lớn cho hai người, lại rưới chút nước sốt".
"Cơm bao nhiêu tiền một phần?".
"Một muôi một tệ rưỡi, bên tôi nhưng là dùng gạo ngon hấp đó, cậu ngửi thử chút đi, rất thơm đó".
"Ài, lấy hai phần".
"......".
Hai người gọi đồ ăn cũng đơn giản, cuối cùng liền lấy hai món mặn cùng ba phần cơm, chờ lúc bọn họ ngồi xuống ăn, lúc này trên quầy hàng đã tới không ít khách khác rồi, ngửi được mùi đồ ăn, không ít người đều lục tục tụ tập hướng bên này, khu vực trấn Thủy Ngưu này vốn liền không bao nhiêu tiệm cơm cả, hai ngày nay trấn trên đột nhiên lại tới nhiều người như vậy, ăn cơm thật liền thành vấn đề lớn, quầy hàng bán thức ăn sẵn của bọn họ làm tới cũng là thực đúng lúc.
"Em ăn nhiều một chút, lát nữa bọn mình đi xuống khỏi Lò Rèn, còn phải tìm chỗ ở". Ngươi chồng gắp hơn phân nửa miếng trứng đúc thịt cho vợ, bảo vợ ăn nhiều, trước đó Tiếu Thụ Lâm nói lúc này trên Ngưu Vương trang đã đủ quân số rồi, lại nhìn những người tới tơi lui lui trên trấn Thủy Ngưu, cũng không biết đêm nay có thể tìm được nơi ở trọ hay không.
"Trứng đúc này ăn ngon lắm". Người vợ cười nói. Đồ ăn ngon luôn có thể làm cho tâm tình người ta vui vẻ, tuy rằng chính là một bữa cơm trưa đơn giản, nhưng cô lại ăn tới rất thỏa mãn.
"Cải thảo này cũng ngon". Chồng cô cũng nói, cải thảo này ruột dày, ăn vào miệng trong veo ngon miệng, lúc xào thêm chút hành lá và xì dầu, bỏ nhiều muối chút, có chút vị mặn, nhưng rất bắt cơm, cơm ăn càng thêm ngon.
"Giá tiền cũng thực dụng".
"Ừ, dùng cũng là dầu tốt, hẳn là đồ dùng gia đình của bọn họ?".
"Buổi tối chúng mình lại đi nơi này ăn nhé".
"Được".
Hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, tâm tình dần dần cũng trở nên nhẹ nhàng lên. Cái bàn ăn cơm của bọn họ liền đặt ở vị trí sát lan can của bờ suối nhỏ, hiện tại tuy rằng là mùa đông, nhưng trên mặt suối vẫn như cũ không hề ít chim chóc đang qua lại như con thoi kiếm ăn, giữa trưa mặt trời tròn xoe đang chiếu sáng, ánh nắng màu cam lộ ra ấm ấp, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua, tạo nên từng con sóng lăn tăn trên mặt nước.
Lúc này Tiếu Thụ Lâm cũng là ăn tới hăng say, một mình gã ăn còn nhiều hơn so với hai vợ chồng kia cộng lại, trong khoảng thời gian gần đây rất ít ăn cơm ngoài, ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng cảm thấy cực kỳ ngon.
Cơm còn chưa ăn xong, bên La Mông gọi điện thoại tới, trước đó được nửa đường hai người bọn họ liền trò chuyện qua điện thoại một lần rồi, Tiếu Thụ lâm hỏi anh lão Bạch có phải quay về Lò Rèn hay không, lúc này La Mông liền nghĩ lát nữa có phải Tiếu Thụ Lâm cũng phải đi Lò Rèn một chuyến hay không, vì tiệc giết heo của hai ngày sau, anh vừa mới vào kho lạnh chọn hai trái dưa hấu mang ra bổ, xác nhận đợt dưa hấu này đều vẫn là tốt, tổng cộng bổ hai trái, một trái rưỡi trong đó đã bị chia sạch sẽ rồi, còn lại mọt nửa lão Chu khó khăn bảo vệ được, định mang qua Lò Rèn tìm Bé Khỉ.
"Tớ lập tức tới đó, chừa lại một miếng cho tớ". Tiếu Thụ Lâm vừa nghe có dưa hấu ăn, cũng rất vui vẻ.
Đợt dưa hấu này nhà bọn anh có thể chừa tới bây giờ không dễ dàng, vì dùng bọn nó dụ dỗ nhiều sức lao động giá rẻ, lão Chu vẫn đều căn cứ nguyên tắc tế thủy trường lưu*, nhưng mà bởi vì vậy, bản thân bọn anh muốn ăn dưa hấu một lần cũng trở nên khó khăn, nhân công dài hạn ngăn hạn trên Ngưu Vương trang đều nhìn chằm chằm, hở ra là liền đòi hỏi người nhìn thấy có phần.
*tế thủy trường lưu = chậm mà chắc, biết cách dùng thì dù lâu dài vẫn còn tốt để mà dùng tiếp, trong truyện là nói lão Chu cứ từ từ dùng món ngon trên Ngưu Vương trang dụ người tới làm việc thay anh, chứ không chơi kiểu tung ra ứ hự đồ ăn để dụ người ta tới ăn một lần mà không được dài lâu
Cúp điện thoại, Tiếu Thụ Lâm lùa mấy cái ăn xong đồ ăn trong hộp cơm, quăng cái hộp cơm và đũa dùng một lần vào trong một cái sọt bên cạnh gần nhất, bấy giờ liền đứng lên.
"Thụ Lâm à? Ăn no rồi ha?". Chị Ngải quầy hàng bên cạnh vừa thối tiền lẻ cho người ta, vừa bắt chuyện cùng Tiếu Thụ Lâm.
"Rất no". Tiếu Thụ Lâm cười nói.
"Bà chủ, lấy một phần lòng non", Khách bên đó lại hối thúc muốn mua đồ ăn.
"Ài, tới liền". Chị Ngải lại quay về làm buôn bán, vừa thấy lòng non làm sẵn trước đó cũng không còn lại bao nhiêu, vội vàng lại hối thúc chồng chị: "Nhanh lấy lòng non trong tủ lạnh ra rã đông, ai nha, sớm biết trước liền nấu hết một lần luôn".
"Vậy tôi không trả tiền trực tiếp đi luôn à". Tiếu Thụ Lâm lại nói, cho dù anh trả những người này khẳng định cũng sẽ không nhận, xô xô đẩy đẩy trên đường rất khó coi.
"Trả tiền cái gì chứ, thật là". Chị Ngải vội vàng nói.
"Đừng khách sáo với chúng tôi, chúng tôi cũng chính là hiếm khi bày hàng đó". Quầy hàng bên cạnh cũng đều hưởng ứng.
"Thụ Lâm, lúc nào đó dắt Bé Khỉ tới đây đi, để bé cũng ăn thử chút đồ ăn tôi làm".
"Đúng đó, mấy ngày nay trấn trên chúng ta náo nhiệt, dắt bé đi ra đây chơi đi".
"Được, tới khi đó cũng dắt bé tới đây ăn thử".
Tiếu Thụ lâm vừa đáp lời vừa leo lên xe, lúc này hai vợ chồng kia cũng đã ngồi lên ghế ngồi đằng sau rồi, xe khởi động, chậm rãi đi tới trên đường phố náo nhiệt, đợi lúc bọn họ tới Lò Rèn, thời gian đã là mười một giờ rưỡi trưa rồi.
"Sao chậm như vậy chứ?". La Mông thấy Tiếu Thụ Lâm trở về rồi, lúc này mới cầm ra một nửa dưa hấu kia bổ ra, một trái dưa hấu lớn nặng hai ba mươi cân, một nửa này cũng có hơn mười cân, chẳng qua trong cái sân này đông người, một người đại khái chỉ có thể được chia một miếng nhỏ, cũng chính là ăn cho vui thôi.
"Đường đông đúc quá". Tiếu Thụ Lâm đón lấy một miếng dưa hấu La Mông đưa qua liền cắn một ngụm, sau đó thuận tay lại chia cho hai vợ chồng gã mang về tới mỗi người một miếng.
"Hai người này là ai vậy?". Tiếu lão đại hỏi con trai ông.
"Tìm lão Bạch xem bệnh, những người khác đâu ạ?". Nhắc tới vai vế giữa lão Bạch tiên sinh và Tiếu Thụ Lâm, này cũng là có chút loạn, lẽ ra Tiếu Thụ lâm là học trò của Bặc Nhất Quái, Bặc Nhất Quái là học trò của lão Bạch tiên sinh, cho nên Tiếu Thụ Lâm phải gọi ông là sư tổ, nhưng Bé Khỉ con trai gã cố tình lại là học trò cuối cùng của lão Bạch tiên sinh, có câu một ngày là thầy cả đời là thầy, nói như vậy vai vế của gã và lão Bạch tiên sinh lại là gần giống nhau.
"Buổi sáng sau khi trở về lại có một đám người tìm tới, lúc này mệt mỏi, đang nghỉ ngơi đó". Dì Vân nói.
"Vậy con trước không đi gọi ông ấy, hai người ngồi ngay trong sân này đi, ông ấy phải nghỉ ngơi đủ rồi ắt đi ra". Trong cái sân này cực kỳ náo nhiệt, ông một ông cụ cô đơn rãnh rỗi một mình ở trong phòng cũng là không ở được.
"Không sao, bọn tôi chờ một chút cũng được". Hai vợ chồng kia vội vàng nói, bọn họ cũng biết lão Bạch tiên sinh lớn tuổi rồi, hai ngày nay vì chuyện cao trâu này, ông ấy khẳng định cũng rất vất vả.
"Hai người bọn họ định lên Ngưu Vương trang làm việc, nói là muốn ở lại một thời gian, bên chúng ta còn có việc gì không?". Mới nãy ở trên xe Tiếu Thụ Lâm truyện trò đôi ba câu cùng hai ngời này, lúc này liền hỏi La Mông.
"Chuyên ngành gì, có kinh nghiệm làm việc gì, có sở trường đặc biệt hay không?". Phương pháp xử lý của lão Chu đối với nhân công dài hạn và ngắn hạn vẫn là có chút khác biệt, nếu nhân công dài hạn bình thường, sẽ không như nhân công ngắn hạn khiến bọn họ mỗi ngày ra sức trên mặt đất, thời gian quá dài, người bình thường cũng chịu không nổi, hơn nữa nhân công dài hạn bởi vì tương đối ổn định, có thể bố trí vị trí công tác cố định.
"Xin chào, tôi tên là Lô Quang Vĩ, chuyên ngành là kỹ thuật điện tử truyền thông (= ngành Điện tử viễn thông), sau khi tốt nghiệp làm công chức nhà nước, không có sở trường đặc biệt gì".
Vừa nghe chuyên ngành của gã, kinh nghiệm làm việc, lại không có sở trường đặc biệt, lại nhìn thân thể gã ta, La Mông liền cảm thấy có chút khó nhằn. Hơn nữa nhìn thái độ của Tiếu Thụ Lâm, ấn tượng đối hai người này tựa hồ cũng không tệ lắm, Thụ Lâm chồng anh không có bao nhiêu tâm nhãn*, nhưng mắt nhìn người cũng chính là không tệ.
*tâm nhãn: đơn giản là nói anh Thụ Lâm không phải là tâm cơ boy, không biết chiêu trò, không tinh quái
"Cô ấy là vợ anh?". La Mông hỏi.
"Đúng, vợ tôi Lưu Hoa Anh". Người nọ đáp lời.
"Bị bệnh? Bệnh gì, sẽ lây bệnh sao?". La Mông lại hỏi.
"Không, không, tôi bệnh này sẽ không lây bệnh, đây là bệnh án, anh có thể xem một chút". Người vợ kia thấy lão Chu hỏi như vậy, vội vàng lấy bệnh án ra từ trong túi xách của chính mình, vốn cô còn tưởng rằng lúc này bọn họ là không tới Ngưu Vương trang được, đêm nay cũng không biết nên ở đâu, hiện tại thấy thái độ của La Mông, giống như còn có hi vọng.
La Mông cầm lấy bệnh án của cô ta xem một chút lại trả lại, dù sao việc này lát nữa anh còn phải tìm lão Bạch xác nhận một chút, bản thân anh cũng không hiểu biết bao nhiêu đối thứ này.
"Vậy nếu như sẽ không lây bệnh, tôi trái lại có thể bố trí công việc cho hai người, liền không biết hai người bằng lòng hay không".
"Anh nói thử xem".
"Là như vầy, mỗi ngày bên Ngưu Vương trang chúng tôi đều có không ít người thành phố tới đây làm việc, ăn ở đều tại trong cái tứ hợp viện đó, cái khác đều rất tốt, chính là thiếu quầy tạp hóa nhỏ, nếu hai ngươi bằng lòng, tôi liền mở cái quầy tạp hóa nhỏ bên ngoài tứ hợp viện".
Trước đó người tới Ngưu Vương trang làm việc, không mang vật dụng vệ sinh cá nhân liền đều đi tìm quản sự Trần bọn anh lấy, này cũng là trước đó bản thân lão Chu mở đầu, hiện tại tính khoản chi này mỗi tháng đều chi không ít, lão Chu sớm liền muốn chặn lại cái lỗ hút tiền này, mở cái quầy tạp hóa kia đúng lúc, mọi người thiếu gì liền đều đi tới đó, mặc kệ ai muốn mua chút gì, đều tự bỏ tiền mua.
"Vậy phương diện tiền thuê?". Lô Quang Vũ cảm thấy mở quầy tạp hóa rất tốt, hơn nữa bên Ngưu Vương trang người tới người đi, làm ăn hẳn là cũng không kém được, chờ thân thể vợ gã tốt một chút, bản thân gã còn có thể ra đồng làm việc cùng người ta, mặt khác còn có thể kiếm chút tiền, vấn đề duy nhất khiến gã lo lắng chính là tiền thuê.
"Tiền thuê có thể dùng làm việc để trả, trong tứ hợp viện chúng tôi đều không vấn đề, chính là bờ rãnh nước trên sườn núi bên ngoài tứ hợp viện, thi thoảng có người sẽ ném rác lung tung, nhưng lại còn có mấy cái vị trí đặt thùng rác, rác rưởi bên trong thùng rác cũng cần đúng giờ đổ, bên đó hiện tại tôi không có người chuyên môn làm việc này, hai người bằng lòng chứ?". Trước đó việc này đều là ai thấy thì làm, tuy rằng cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng tóm lại không phải kế lâu dài, phân công cần phải càng rõ ràng một chút mới tốt.
".......". Người vợ vừa nghe nói là việc nhặt rác đổ rác, nhất lời liền cứng người, nếu như là bản thân cô, chỉ cần có thể chữa hết bệnh, có thể khỏe mạnh có thể còn sống, quét rác đổ rác căn bản không là gì hết. Nhưng một khi đồng ý việc này rồi, tương lai phần lớn đều phải dựa vào chồng cô đi làm, cô cái thân thể rách nát này căn bản không xài được.
Lưu Hoa Anh nhìn chồng mình muốn nói lại thôi, chồng cô cũng là tốt nghiệp đại học tốt, mới ra xã hội liền vào làm nhà nước rồi, nói thô tục chút, đó cũng là thể diện cá nhân, hai năm nay vì bệnh của cô chịu khổ bị liên lụy cũng liền thôi, hiện giờ phải đi quét rác.....
Muốn khuyên chồng đừng làm việc này, nhưng mà mấy tháng tiếp theo, cô có thể không xem bệnh không mua thuốc sao? Có thể không dùng tiền sao? Cuối cùng gánh nặng đó, còn phải rơi xuống trên người chồng cô, loại thời điểm này, cô lại có thể nói cái gì chứ?
"Hai người cũng không cần lo lắng, mọi người tới chỗ tôi đều là đi trồng trọt, trồng trọt va quét rác, cái nào cũng không hạ đẳng hơn so với cái nao, đúng không? Chờ hai người quen rồi liền biết, bầu không khí bên chúng tôi cũng không tệ lắm". Lão Chu nhìn ra Lưu Hoa Anh này có chút do dự, liền lại nói: "Lát nữa để lão Bạch tiên sinh xem qua, hai ngươi liền lên Ngưu Vương trang, bảo quản sự Trần sắp xếp chỗ cho hai người ở, việc này rốt cuộc có được hay không, hai người cũng bàn bạc lại một chút đi, dù sao là không gấp".
Bọn họ nói chuyện tại trong sân, lão Bạch ở trong phòng nghỉ ngơi đủ rồi, quả nhiên chính mình liền đi ra, hai vợ chồng này muốn tìm lão Bạch tiên sinh xem bệnh, Tiếu Thụ Lâm thấy thời gian không sai biệt lắm, cũng nên tiếp tục đi làm việc, La Mông khá rãnh rỗi, cùng Bé Khỉ cùng nhau đi vào phòng lão Bạch dự thính, người này rốt cuộc bệnh gì, anh cũng phải biết rõ ràng trước.
Lúc Tiếu Thụ Lâm lái xe đi hướng Vĩnh Thanh, đi qua đoạn đường buổi sáng gặp Ngô Tương Dương, phát hiện xe cậu ta sớm chạy đi rồi, quả thật cũng nên đi rồi, đều thời gian dài như vậy.
Ở bên cạnh bến xe Vĩnh Thanh, nhìn tới ven đường có người kéo một xe quýt bán ở đằng kia, thử một trái mùi vị cũng không tệ lắm, tốn hai mươi tệ mua một túi lớn, lúc trở về như cũ đi qua mấy quầy hàng bán đồ ăn sẵn kia, đưa một túi quýt cho bọn họ.
"Cậu, cái cậu này sao khách sáo như vậy chớ, mời cậu ăn một bữa, còn mua nhiều quýt cho chúng tôi như vậy". Lúc này đã qua giờ cơm rồi, trên quầy hàng trái lại không bận lắm, mọi người vừa nói Tiếu Thụ Lâm rất khách sáo, vừa lấy trái quýt ra từ trong cái túi bên cạnh, trong ngày đông không khí khô hanh, lại bán buôn thời gian dài như vậy, vừa vặn cũng đều khát rồi.
"Mọi người buổi chiều không dọn quán à?". Bản thân Tiếu Thụ Lâm cũng cầm một trái quýt lột ăn.
"Không dọn, dọn tới dọn lui phiền phức, nói không chừng lát nữa vị trí đều bị người khác chiếm, mới nãy rất nhiều người bọn họ nhìn thấy, nói là học theo chúng tôi buôn bán đó". A Lan đó có mọt chút kiêu ngạo nói.
"Người của chính quyền trấn chúng ta cũng xuất hiện rồi, muộn một chút có thể phải tới đây phân chia quầy hàng, chờ quầy hàng xác định xong liền tốt rồi". Một người khác nói.
"Phải trả phí thuê quầy hả?". Tiếu Thụ Lâm hỏi bọn họ.
"Một ngày ba mươi tệ, trả liền trả, vốn đang lo lắng bọn họ không cho bày quầy đó". Chị Ngải nói.
"Ài, Thụ Lâm, tới khi đó nhà các cậu muốn chiếm một quầy hay không?". Có người hỏi.
"Đồ nhà cậu ta bán đều không đủ bán, còn cần phải bày quầy hả?". Chồng của a Lan cười nói.
"Lát nữa tôi đi về nói một chút cùng bọn họ". Tiếu Thụ Lâm nói.
Tiếu Thụ Lâm nhưng không biết, lúc này đã có mấy nhân viên chính quyền của trấn trên lên Ngưu Vương trang tìm La Mông.
Những người trấn Thủy Ngưu này, từ lúc Ngưu Vương trang từ từ hưng khởi (ra đời và phát triển), không ít người thành phố bắt đầu chạy tới vùng bọn họ, bọn họ cân nhắc muốn làm du lịch ở trấn trên, hiện giờ trấn trên lại có rất nhiều xe trâu, lại có một cái Bảo Tháp tự, bầu không khí của tổng thể một cái khu du lịch đã xuất hiện rồi, nhưng chính là khổ nổi không có cảnh quan, không cảnh quan làm sao phát triển du lịch chứ? Cho nên việc này liền vẫn bị mắc cạn.
Lúc này nhà lão Chu chết một con nghé con, sau đó rất nhiều người liền nghe tin mà tới, nhưng việc này dù sao cũng là sự kiện ngẫu nhiên, lần này xong rồi liền hết rồi, lần tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào nữa, muốn để La Mông giết trâu, việc này nghĩ nhưng cũng không cần nghĩ.
Mới nãy trưởng trấn bọn họ nghe nói, hôm nay trên đường phố trấn Thủy Ngưu có không ít người đang bày quầy hàng, hơn nữa nhiều người xe, giao thông tắc nghẽn cực kỳ, ông sau khi tìm hiểu một phen đối chuyện này, đột nhiên liền có chủ ý rồi, không cảnh quan bọn họ còn có thể làm cái ngày hội nha, cư dân của trấn trên tự mình nấu nướng ra sản phẩm bán, mỗi nhà mỗi hộ một hai món đồ ăn, hình thức thật tốt, có náo nhiệt liền liền có tiền tới, đương nhiên, nếu có thể cũng kéo Ngưu Vương trang vào đó liền càng tốt rồi, còn có những người nuôi heo nuôi dê của làng Đại Loan bọn họ, cũng phải khiến bọn họ tham dự một chút, phía Bắc thị trấn không phải còn có một nhà nuôi tôm hùm đất sao, đều đi làm một chút công tác động viên.

Chương 279
Làm một thành viên của trấn Thủy Ngưu, La Mông tự nhiên phải hưởng ứng kêu gọi của chính phủ thị trấn, mấy nhân viên công tác bày tỏ, bọn họ đã chừa sẵn quầy hàng ở trấn trên cho Ngưu Vương trang rồi, hy vọng tối hôm nay bọn La Mông có thể bày quầy, La Mông cũng là đồng ý ngay.

Hơn bốn giờ chiều cùng ngày, quầy hàng của nhà lão Chu liền dọn ra, nhân viên công tác của chính quyền thị trấn chừa mấy cái quầy hàng cho anh, một dãy quầy dài dài, lúc mới dọn hàng ra, còn có rất nhiều cư dân của trấn trên vây qua xem náo nhiệt, đều muốn xem trên nhiều quầy hàng như vậy nhà bọn họ đều định bán chút cái gì.
Kết quả đáp án này vừa công bố, mọi người đều thẳng kêu lừa đảo.
"Lão Chu! Sao cậu tiết kiệm thời gian như vậy chớ? Quầy hàng dài như vậy, cậu chỉ liền bán sủi cảo à?".
Không thể không nói, mọi người vẫn là khá mong chờ đối quầy hàng của nhà lão Chu, vốn còn trông chờ cậu ta làm ra món ngon gì, tới khi đó bản thân bọn họ vừa buôn bán kiếm tiền vừa mua chút đồ ăn ngon từ bên lão Chu ăn một bữa ngon.
"Nhân bánh trên mỗi quầy hàng đều khác nhau đó, này có nhân rau hẹ, có nhân cải thảo, có nhân củ cải nhân bí đỏ.....Ài, tôi còn chê quầy hàng không đủ dùng đây, còn có vài loại rau củ chưa dùng tới đây này".
Trấn trên chừa nhiều quầy hàng như vậy cho La Mông, đương nhiên là hy vọng anh đóng góp nhiều hơn, nhưng trong nhất thời La Mông tới chỗ nào làm ra nhiều đồ ăn như vậy, những người làm việc trên Ngưu Vương trang, cũng không mấy ai biết nấu ăn, dứt khoát vẫn là làm sủi cảo, có Hầu Tuấn một mình làm nhân bánh đủ vị cũng liền ổn rồi.
Phụ trách làm sủi cảo, phần lớn đều là nhân công tạm thời mấy ngày nay vừa mới tới Ngưu Vương trang, trong đó cũng có mấy người từng tự mình làm sủi cảo tại nhà, nhưng phần lớn đều là tay mơ, cho nên sủi cảo gói ra có lớn có nhỏ, hình dạng cũng đều không đẹp lắm.
"Gói chặt vào, xấu chút cũng không sao, đừng lòi nhân là được". Yêu cầu của lão Chu cũng hạ rất thấp.
"Sủi cảo này có lớn có nhỏ, tới khi đó các cậu định bán thế nào?". Một quần chúng vây xem liền hỏi.
"Bán cân, mười tệ nửa cân". Trấn Thủy Ngưu hiếm khi có lúc náo nhiệt như vậy, lão Chu trái lại không định gom tiền tại lúc quan trọng này, rau củ trong mùa đông vốn liền không rẻ, hơn nữa phối liệu khác cùng với nhân công, mười tệ nửa cân hoàn toàn là giá lương tâm.
"Sủi cảo thịt thì sao?". Mọi người hỏi.
"Thịt là thịt heo mua từ chỗ bọn La Hán Lương, làm thành sủi cảo bán hai mươi tệ nửa cân". Tuy rằng nói thịt heo này khá mắc, nhưng không phải còn có vỏ sủi cảo sao, bên trong còn có một ít phối liệu khác, lão Chu suy nghĩ một chút lại nói về sủi cảo thịt này: "Sủi cảo thịt này, nhân bánh liền sẽ không nhồi nhiều như vậy đâu".
"Này!!!! Nhân bánh khẳng định phải cho nhiều mới được nha". Mọi người thấy lão Chu trước mặt mọi người liền nói như vậy, vì thế liền đều ồn ào theo.
"Anh bạn, cho nhiều nhân chút, dù sao lỗ vốn cũng không lỗ vốn của anh".
"Lão Chu chúng ta quanh năm suốt tháng kiếm không ít tiền từ Ngưu Vương trang, hôm nay cũng khiến anh ta chảy máu (=phải chi tiền đó)".
"Ai nói, sủi cảo vỏ mỏng, tiết kiệm thịt cho lão Chu".
"......".
Nồi sủi cảo đầu tiên mới vớt ra, liền bị những người này hai ba cái cướp sạch, anh nửa cân tôi nửa cân, những người không cướp được, liền ăn ké một hai cái từ chỗ người khác.
La Mông tự làm một cân cho chính mình, chia một ít cho hai cha con Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ, sau đó liền đi khỏi quầy hàng nhà mình, anh chính là bán sủi cảo, giá tiền đều định sẵn rồi, lỗ vốn cũng không lỗ bao nhiêu, có lời cũng không lời bao nhiêu, cho nên anh cũng không để tâm lắm, hiếm khi trấn Thủy Ngưu có lúc náo nhiệt như vậy, một nhà ba người bọn anh khẳng định phải đi dạo khắp nơi.
Trong tay ba ba con đều tự cầm một cái chén, liền tại lề đường vừa ăn vừa đi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cầm trong tay đều là cái loại chén canh cỡ lớn có quai cầm, Bé Khỉ còn nhỏ, liền ôm cái chén inox cỡ nhỏ ngồi trên vai Tiếu Thụ Lâm.
Điểm tốt của bé khỉ nhà lão Chu so với trẻ con nhà khác, đó chính là chưa bao giờ cần phải lo lắng bé sẽ rớt từ trên cao xuống, tựa như hôm nay, trên vai cõng Bé Khỉ, Tiếu Thụ lâm như cũ ăn của chính mình, căn bản không cần giơ tay bảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff