ngưu nam 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vệ.
Đằng trước có quầy bán bánh ngọt trứng vịt nhà tự làm, La Mông tới gần: "Cháu đưa chú một cái sủi cảo, chú đưa cháu một miếng bánh ngọt?".
"Lão Chu cậu thật biết làm ăn ghê". Chủ của quầy hàng là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi.
"Hai?". Lão Chu tăng giá cho chú ta.
"Ba". Đối phương nói.
"Thành giao". Ba cái sủi cảo đổi một miếng bánh ngọt, không lỗ vốn.
Hai năm gần đây, cũng có người nuôi vịt trong con suối nhỏ của trấn Thủy Ngưu, lúc ban ngày, thường xuyên có thể nhìn thấy từng đám từng đám vịt bơi trong con suối nhỏ, đợi tới lúc tối trời rồi, chúng nó tự nhiên liền quay về mỗi nhà.
Thi thoảng cũng sẽ có một hai con vịt chạy sai nhà, chủ vịt phát hiện đàn vịt nhà mình dư ra, nếu biết một hai con dư ra là của nhà ai, liền đưa trả về, nếu không biết, vậy nuôi đi, chờ thêm hai ngày, trấn trên liền có lời đồn nói nhà ai thiếu vịt, nhà ai lại dư vịt, tin tức này vừa chạm trán, con vịt kia tự nhiên liền về đúng nhà rồi.
Phần lớn người của trấn trên nuôi đều là vịt hoa, loại vịt này thích đẻ trứng, trứng đẻ ra có bản thân ăn, cũng có tặng người thân, ăn không hết tặng không hết liền muối thành trứng vịt muối, đương nhiên cũng có bán ra ngoài.
vịt hoa
Chẳng qua nhà người ta cũng không nỡ bán, nghe nói trứng vịt rất bổ, nhất là trứng vịt của vịt quê nuôi trong con suối nhỏ sạch sẽ như vậy.
Giống bánh ngọt của người nhà này làm chính là dùng trứng của vịt quê nhà mình đẻ, mùi trứng mười phần, ăn vào khá ngon.
"Thế nào? Ăn ngon chứ?". Một miếng bánh ngọt cắt thành ba miếng, ba con ba người đều ăn tới rất vui vẻ.
"Ăn ngon". Bé Khỉ ăn xong một miếng nhỏ của mình, lại duỗi đầu nhìn miếng trong tay Tiếu Thụ Lâm.
"Chừa bụng lại, đằng trước còn nhiều món ngon". Tiếu Thụ Lâm nói.
Bởi vì trước đó đã có người nếm được ngon ngọt rồi, hơn nữa chính quyền thị trấn động viên, lúc này hai bên đường đã bày đầy quầy hàng rồi, bán cái gì cũng có, có đồ ăn có mì còn có các loại canh.
Mọi người thấy ba ba con lão Chu, khó tránh khỏi sẽ kêu bọ họ tới, sau đó lại nhét chút đồ ăn, thuận tiện lấy hai cái sủi cảo từ chỗ bọn họ ăn thử, chưa được bao lâu, sủi cảo trong chén bọn họ hết sạch, trái lại thêm các loại đồ ăn linh tinh, mấy thứ này có cái ăn ngon, cũng có cái ăn không ra gì.
Trên đường người tới người đi, thường xuyên còn có thể nhìn thấy một hai chiếc xe trâu chậm rì rì theo dòng người đi tới.
Giống loại tình huống hôm nay, xuống dưới đi bộ khẳng định nhanh hơn so với ngồi xe trâu, nhưng chính là có nhiều người sẵn lòng ngồi xe trâu, trên xe rất rộng rãi, dễ chịu hơn chen chúc trên đường, dù sao bọn họ cũng không gấp gáp. Đương nhiên, trong đó khẳng định cũng có nhiều người bên ngoài tới ăn đồ ăn tươi ngon.
Ba con ba người đi dạo đủ ăn đủ rồi, liền quay về Ngưu Vương trang của bọn họ, bên tứ hợp viện, lúc này có không ít người đều đã đã trở lại từ trấn Thủy Ngưu rồi.
Hiện tại, đối với người thành phố bây giờ mà nói, không thiếu nhất chính là náo nhiệt, đối với một số người mà nói, cùng với tới trấn Thủy Ngưu người chen người, còn không bằng ngồi ở trong tứ hợp viện này cùng nhau nướng khoai lang tâm sự cùng mọi người, lúc bọn lão Chu tới đó, những người này đang tán gẫu chuyện của cặp vợ chồng Lô Quang Vũ và Lưu Hoa Anh.
"........ Lão Chu đều nói như vậy, hai người còn băn khoăn gì? Tới là đúng rồi, tới khi đó bảo cậu ta dựng cái căn phòng nhỏ ở bên ngoài viện tử cho hai người, ăn cơm liền ăn cùng mọi người, còn không cần tự nấu cơm, bớt biết bao nhiêu việc".
Một chị gái hơn bốn mươi tuổi mặc áo phao tay rộng, rụt cổ ngồi ở bên cạnh bếp lửa sưởi ấm, nói với đôi vợ chồng trẻ bên cạnh.
áo phao nữ

"Cũng còn chưa nhắc chuyện ăn cơm". Lô Quang Vũ kia nói.
"Được rồi, lão Chu còn có thể thiếu hai người một ngụm cơm này sao? Tới khi đó người của cái viện tử lớn này đều ăn cùng nhau, liền hai người tự mình nấu hả?". Chị gái kia không đồng ý nói.
"Có thể mở cái quầy tạp hóa ở đây liền không tệ rồi, còn cho cái phòng gì nữa". Lô Quang Vũ có vẻ có chút ngượng ngùng.
"Hắc, dựng cái phòng đó cũng không phải hai người, liền cho hai người mượn ở, nói với hai người này, đừng khách sáo cùng lão Chu người này, nếu cảm thấy ngượng ngùng, chuyện trong viện ngoài viện này có thể làm liền làm, nhìn hai người hiện tại gầy như vậy, hai người sống tại Ngưu Vương trang này một năm rưỡi, cả người liền đầy đặn khỏe khoắn thôi".
Chị gái này là khách quen của Ngưu Vương trang, biết lão Chu người này tính nết gì, có đôi khi nói keo kiệt cũng keo kiệt, nhưng nói hào phóng cũng là hào phóng thật, bằng không những người bọn họ cũng không có thể thích giao tiếp cùng cậu ta.
"Đúng đó, Quang Vũ à, còn có Hoa Anh, hai người cũng không cần cảm thấy cái việc lão Chu giao cho hai người mất mặt, tới trong viện tử này sống, đều là nhân công dài hạn của nhà lão Chu, không một ai là tới đây nhàn nhã du lịch, mọi người đều phải làm việc đó, việc của hai người còn thoải mái chán".
Một anh trai bên cạnh cũng nói như vậy. Người nọ thoạt nhìn sắp năm mươi tuổi rồi, cái loại cảm giác mang tới cho người khác cũng là khá chững chạc tự tin, hẳn là cũng là người sự nghiệp có thành công.
"Chủ yếu nhất vẫn là thân thể này". Bên kia, một bác gái cũng nói: "Người sống trên đời này, còn có cái gì quan trọng hơn thân thể chứ? Hai đứa sống ở đây, mở cái quầy tạp hóa lại làm chút việc giúp lão Chu, ăn cũng ngon, lại không áp lực, nước a không khí a, cái gì cũng đều tốt, nói thật, nếu cơ hội này quăng lên mạng tuyên truyền một cái, cũng không biết bao nhiêu người tranh nhau cướp lấy đó".
"Cũng là hai người có số may, vừa vặn ngồi xe của Tiếu Thụ Lâm, bằng không thật đúng là không nhất định có thể gặp được loại chuyện tốt này". Mặc kệ Lô Quang Vũ và Lưu Hoa Anh là nghĩ như thế nào, dù sao việc này đặt ở trong mắt những người trong viện tử này, đều là chuyện tốt.
"Cháu cũng nghĩ như vậy, nghe nói nơi này đặc biệt dưỡng người". Lô Quang Vũ nói.
"Này dĩ nhiên, bằng không liền lão Chu trả chút tiền lương này, ai bằng lòng dốc sức cho cậu ta chứ?". Chị gái hồi nãy nói.
"Cháu cũng đừng nghĩ không thoáng, Hoa Anh à, cháu không nghĩ cho chính mình, cũng nên nghĩ cho chồng cháu chứ, cháu xem hiện tại thân thể cháu ấy giống như rất tốt, kỳ thật ngọn nguồn cũng mỏng, ở đây dưỡng người có không tốt? Chẳng lẽ còn cần phải đợi tới ngày nào đó bị bệnh mới biết lợi hại sao?". Bà bác bên kia lại nói.
"Là cháu nghĩ lung tung". Lúc này Lưu Hoa Anh này cũng là nghĩ thông rồi.
"Thật cũng không phải em nghĩ lung tung, yêu thương chồng mình còn có thể có cái gì sai? Cuộc đời này vốn cũng chính là như vậy, không thể diện không công việc, quả thật là dễ dàng bị người coi thường. Nhưng người khác nhìn thế nào đó là chuyện người khác. Chuyện bản thân chúng ta, bên nhẹ bên nặng, còn không không phải tự mình cân nhắc à?". Chị gái kia lại nói.
"Là đạo lý này". Lưu Hoa Anh .
"Chị, các chị đều là người nhiệt tình". Lô Quang Vũ biết ơn nói. Trước đó gã nói như thế nào cùng Lưu Hoa Anh, đều không nói tới điểm mấu chốt được, những người này vài ba câu, liền nói rõ ràng đạo lý cho bọn gã.
"Hắc, đừng nhìn tôi cái dạng hiện tại này, lúc xông pha xã hội cũng không phải là phong cách này, hai người tới từ bên ngoài, hiểu biết còn chưa nhiều, không biết Ngưu Vương trang này là dạng tồn tại gì đối chúng tôi". Chị gái kia cười nói: "Lão Chu làm cái Ngưu Vương trang này cũng không dễ dàng, tuy rằng chúng tôi không thể giúp đỡ bao nhiêu, nhưng tốt xấu đừng mang những thứ quanh co lòng vòng (mưu mô, âm mưu, cái xấu) bên ngoài vào đây cho cậu ta".

Khi nói chuyện, một chiếc xe bán tải màu xanh lá cây chạy vào tứ hợp viện, mọi người vừa nhìn liền biết bọn lão Chu trở về rồi.
"Lão Chu, quầy tạp hóa này, cậu định xây kiểu gì?'.
"Không thì làm cái nhà hai tầng đi?".
"Tốt nhất cũng phải cùng một phong cách cùng tứ hợp viện, đúng không nè?".
"Lại làm hành lang gỗ, dài một chút, lúc mùa hè còn có thể bày quầy bán đồ uống lạnh".
"Khởi công khi nào vậy? Hiện tại trong tay tôi chính là nhân tài đông đúc, chính mình trực tiếp liền có thể làm".
Hiện tại đám người bọn họ cơ bản đều xem Ngưu Vương trang là vườn hoa sau nhà chính mình, rãnh rỗi liền muốn dọn dẹp một chút như thế nào, làm chút này làm chút kia, chỉ tiếc lão Chu bình thường cũng không chịu bỏ tiền làm.
Lúc này hiếm khi lão Chu còn nói muốn xây cái nhà, vì thế mọi người đều thật cao hứng, xoa tay xoa nắm đấm liền chở thi triển bản lĩnh.

Chương 280
Công tác xây dựng căn phòng nhỏ này, La Mông rất yên tâm liền giao cho nhóm nhân công dài hạn ngắn hạn thường xuyên tới Ngưu Vương trang, bởi vì anh biết những người này tuyệt đối sẽ càng dụng tâm so với chính mình, tình cảm đối với Ngưu Vương trang, bọn họ một chút cũng sẽ không ít hơn so với bản thân La Mông, ngẫu nhiên, khi có người đề cập tới phương diện tổn hại lợi ích của Ngưu Vương trang, phản ứng của những người này cũng thường thường sẽ càng thêm kịch liệt một ít so với bản thân La Mông, bởi vì bọn họ đều muốn bảo vệ nơi này.

Kỳ thật tại bản xứ trấn Thủy Ngưu càng là như vậy, rất nhiều cư dân của trấn trên đều tin chắc, mấy năm nay trấn nhỏ của bọn họ sở dĩ có thể phát triển tới tốt như vậy, đều là bởi vì Ngưu Vương cư trú tại vùng bọn họ, cho nên bình thường mọi người hay nói đùa đùa giỡn cùng La Mông, nhưng đề cập tới phương diện này, sẽ trở nên khá nghiêm túc.
Ở trấn Thủy Ngưu, đối trâu không tốt là tuyệt đối không thể, ngay cả bọn con nít cũng biết không thể tùy tiện lấy trâu làm trò cười, bằng không bất kể là bị người lớn trấn trên nào thấy được, đều khẳng định sẽ bị mắng.
Mấy lần đều có người nhắc tới chuyện nói muốn cung phụng Ngưu Vương, đều bị La Mông khuyên hồi lại, nói là bây giờ Ngưu Vương còn sống mà, lúc này liền chỉ ăn cỏ, không ăn cung phụng, chờ ngày nào đó nó già quy thiên lại thương lượng chuyện cung phụng cũng không muộn.
Trên thực tế Nhị Lang ở trên Ngưu Vương trang cũng là nên làm gì thì làm đó, lúc trâu khác kéo cày, nó cũng phải kéo cày cùng, trừ bỏ cái khoen mũi đeo trên mũi là bạc đặc, cái khác cũng không gì khác, nhiều nhất chính là ngẫu nhiên uống ké chút sữa trâu cùng nhóm chó lớn chó nhỏ trên núi.
Thật muốn nói có cái gì đặc biệt, vậy đại khái chính là vóc dáng đặc biệt lớn, đều lớn hơn so với trêu cái trâu đực khác trên núi, rãnh rỗi nhảy nhót hai cái, có thể đạp ra mấy dấu móng sâu trên mặt đất, gạch xanh trong chuồng trâu bị nó đạp nứt rất nhiều, La Mông mỗi khi nhìn đều phải đau lòng, một viên gạch xanh mấy đồng đó, nó đạp một cái liền đáp nứt mấy viên.
Kỳ thật nhìn bộ dáng của trâu nhà mình cao lớn uy mãnh như thế, lão Chu có đôi khi cũng sẽ nhịn không được hoài nghi một chút, hàng này chắc sẽ không thật là Ngưu Vương gì chứ?
Bất quá quay mặt lại nhìn cái dạng trẻ trâu ngốc nghếch của nó đi theo đằng sau nhóm chó lớn chó nhỏ uống ké sữa trâu, liền cái ý tưởng gì đều không có rồi, đơn thuần chính là khổ người lớn một chút thôi, Ngưu Vương cái gì, hoàn toàn chính là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Có đôi khi lão Chu cũng sẽ nhịn không được hơi chút chút tự trách, rãnh rỗi đặt cái tên đó cho nó không đặt, gọi Nhị Lang cái gì, bằng không nói không chừng còn không có thể ngốc như vậy (ngốc phát âm giống như từ nhị, nhị = 2).
Còn có cái tên Đại Bảo cũng đặt không hay, càng dài càng lớn, càng lớn càng khờ, sức ăn thật không phải nói đùa đâu, ăn tới lão Chu đều nhịn không được phải đau thịt một chút, nhà anh chỉ là đồ ăn nuôi Đại Bảo, nhà người khác đều có thể nuôi một đám chó lớn chó nhỏ rồi.
Muốn nói hữu dụng nhất, vậy còn phải thuộc về bốn ổ Đông, Tây, Nam, Bắc, có bốn ổ đó trấn giữ bốn hướng Ngưu Vương trang, vấn đề an toàn của Ngưu Vương trang bọn anh cơ bản không cần lo lắng.
Đông, Tây, Nam, Bắc vốn liền khá hung hãn, lúc trước khi vẫn còn là chó con, cũng đã dám đánh nhau cùng chồn, hiện giờ đã trưởng thành rồi lại không có địch thủ gì, lại cộng thêm vợ và con, vừa điều động chính là một đám, căn bản không người nào dám trêu chọc.
Muốn nói vô dụng nhất, này còn phải là Hoa Hoa, hiện tại La Mông nhìn nó liền lo chết, đoạn thời gian trước, rãnh rỗi liền mò tới bên bờ mương bắt cá chơi, bắt một con ăn một con, cũng không biết cũng không biết bao nhiêu cá bỗng nhà lão Chu.

Sau đó lão Chu khó khăn huấn luyện tốt đám chó lơn chó nhỏ của Ngưu Vương trang, bảo chúng nó nhìn chằm chằm Hoa Hoa không cho nó bắt cá trên Ngưu Vương trang ăn, sau đó nhưng thật ra yên tĩnh một thời gian, kết quả không bao lâu, nó lại nhìn trúng hai ngàn rưỡi, luôn luôn đánh một trận cùng hai ngàn rưỡi, Hoàng đại tiên, khiến cho trên Ngưu Vương trang gà bay chó sủa.
Nhưng thật ra những thanh niên lão niên tới từ trong thành phố, mỗi lần lúc chúng nó đánh nhau đều có vẻ đặc biệt kích động, di động cameras máy quay phim đồng loạt xuất hiện, nhanh như chớp cuồng quay chụp, xong rồi lại đăng lên trên internet khoe khoang.
Chuyện trong nhà lão Chu nuôi một con mèo rừng, hiện giờ cũng đã không phải cái bí mật gì từ lâu rồi, thật nếu có người hỏi tới, anh liền khẳng định hàng đó là hoang dã, không liên quan gì nhà bọn anh, thật cũng không ai so đo chuyện này cùng anh.
Mấy ngày nay trấn trên làm lễ hội Trâu, sủi cảo trên quầy hàng nhà bọn La Mông cũng chưa từng ngừng hàng, người làm sủi cảo mỗi ngày có ba ca, buổi sáng một đám người, buổi chiều một đám người, tới buổi tối lại đổi một đám người khác, những người thành phố này cũng chính là ham cái mới, nếu để bọn họ suốt ngày trông quầy hàng, vậy khẳng định cũng là sẽ chán.
Hậu quả thường xuyên đổi người chính là không có người lành nghề, mỗi người đều là tay mơ, sủi cảo gói ra trên cơ bản đều rất xấu, cũng mặc kệ xấu bao nhiêu, hàng người xếp hàng mua vẫn là có rất nhiều.
Đợi tới ngày cao trâu ra lò, bọn La Mông cũng là sáng sớm liền qua đó, dù sao phân phát cao trâu đối bọn anh mà nói cũng là một việc lớn, hiện trường người lại đông, tâm tình của người muốn cao trâu lại bức thiết, chỉ sợ tới khi đó ngộ nhỡ xảy ra chút chuyện rối loạn gì.
Mặc dù bọn anh đi rất sớm, nhưng hàng người chờ chia uống cao trâu, đi lại sớm hơn, trên quảng trường đằng trước Ngưu Vương cư, sớm liền đứng đầy người rồi, hàng ngũ đều xếp tới trên con đường bên ngoài rồi, dọc theo đường cái vẫn xếp một hàng thật dài.
Cái nồi mở ra, lão Bạch trước dùng muôi lớn quấy đều cao trâu bên trong, theo động tác của ông, từng làn hương thịt trâu cũng rất nhanh bay ra, tràn ngập ở trên cái quảng trường nho nhỏ này.
Rất nhiều người đều duỗi cỗ nhìn qua, muốn nhìn rõ cao trâu kia rốt cuộc có hình dáng gì, dù sao loại chuyện này cũng không phải thường thường đều có thể gặp, lần nấu cao trâu tiếp theo còn không biết là chuyện lúc nào đâu.
Bên kia, lúc này lão Bạch cũng đã đặt cái muôi lớn xuống rồi, cầm một cái muỗng canh dài, múc hai thìa cao trâu bỏ vào cái chén dùng một lần trong tay ông, đưa cho người xếp hàng đầu tiên, đồng thời thu hồi số lấy thuốc trong tay đối phương.
"Uống ngay tại đây đi, nhân lúc nóng uống". Lão Bạch nói.
"Dạ". Người nọ miệng đầy đáp ứng, khẳng định phải uống ngay tại đây, thật muốn đem ra bên ngoài, ngộ nhỡ bị cướp thì làm sao đây, tuy rằng nói nếp sống của trấn Thủy Ngưu bọn họ vẫn đều không tệ lắm, nhưng tình huống hôm nay đặc thù, loại chuyện này nhưng rất khó nói.
Thấy một đám người nhận được cao trâu như lấy được bảo vật quý nhất, người xếp hàng đằng sau cũng đều là nhón chân trông mong, tâm tình của La Mông là phức tạp.
Trước đó lúc nấu cao trâu, anh cũng từng do dự, rốt cuộc có thêm nước linh tuyền vào trong cao trâu này hay không, cuối cùng anh rốt cuộc vẫn là không có thêm.
Bây giờ những người vì cao trâu đi tới trấn Thủy Ngưu, phần lớn đều là người có vần đề về sức khỏe, có câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đối mặt những người này, La Mông đương nhiên cũng hy vọng chính mình có thể làm một chút gì vì bọn họ, chẳng qua cao trâu này, thật sự là quá phô trương rồi, không cẩn thận một cái, liền sẽ đẩy anh và Ngưu Vương trang tới nơi đầu sóng ngọn gió.
La Mông hy vọng những người này có thể tin tưởng y thuật của lão Bạch, sau khi uống cao trâu, cũng có thể tiếp tục tìm ông ấy xem bệnh, ít nhất ở trong mắt La Mông, y thuật của lão Bạch vẫn là khá đáng tin.
Chẳng qua nếu vẻn vẹn chỉ có một mình lão Bạch, thật sự có chút bận không kịp thở, nếu trấn trên cũng có thầy thuốc giỏi khác liền tốt rồi, nếu có thể có một y quán tốt liền tốt rồi.....
An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan*......
*An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan: Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, Để giúp cho các học trò nghèo trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày. (một câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ)
Trong nháy mắt này, La Mông cũng đột nhiên sinh ra nguyện vọng như vậy, anh sống tại cái thời đại này, đã rất ít có người bị rét lạnh bị đông lạnh, nhưng vẫn là có rất nhiều người bị ốm đau tra tấn không phải sao? Thế gian này, còn có chuyện gì càng thêm quan trọng càng thêm cấp bách so với trị bệnh cứu người chứ?
Buổi tối cùng ngày, La Mông và Tiếu Thụ Lâm bàn bạc chuyện này, Tiếu Thụ Lâm cũng cho rằng mở một y quán không có gì không tốt, hơn nữa có mặt lão Bạch và lão Thường, trên thủ tục hẳn là cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, chính là đầu tư vốn, sẽ khá lớn.
Hai người trù tính tới tù tính lui, cuối cùng vẫn là cảm thấy chút tiền mặt hiện giờ trong tay bọn họ khẳng định là không đủ dùng.
"Sớm biết hai ngày nay sủi cảo nên bán mắc chút". Lão Chu hối hận nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff