Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện bắt đầu từ một hôm chủ nhật.

Tôi và bạn trai,đã sống cùng từ hồi đại học.

Khi mới bắt đầu cũng lãng mạn lắm,đã nếm trải tất cả mùi vị cuộc sống của nam và nữ,tốt nghiệp đại học,rồi bước vào xã hội,công việc bắt đầu rộn ràng,cuộc sống cũng dần dần trở nên vô cùng nhạt nhẽo.

Dường như chúng tôi sắp trải qua giai đoạn nói chuyện kết hôn,bàn chuyện gia đình thì phải,mẹ cho tôi một khoản tiền,tu sửa nhà cửa cũng một tay tôi làm,về cơ bản,chỉ cần chọn ngày đẹp là gả đi.Ngày tháng thật tuyệt vời!

Bạn trai tôi,Song Tử,sau buổi tụ họp ở đại học trở về,không được bình thường cho lắm,ngày ngày cứ ngây người ra,coi điện thoại như bảo bối,chuyện riêng tư trở nên nhiều hơn,lên mạng không cho người khác nhìn,những biểu hiện này chắc chắn là tiêu chuẩn điển hình cho việc có bồ.

Đương nhiên là tôi phát hiện ra chuyện này.Nhưng mà,chuyện tình cảm nói thế nào được nhỉ?Ở bên nhau 6 năm,nói đến tình cảm có thì cũng có,chỉ có điều,cũng không thể tránh khỏi mệt mỏi.

Tôi rất muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy,cả hai cùng giãy bày,đây mới là cách hay.

Nhưng không thể tin được chuyện đã xảy ra rồi.

Tối,Song Tử lấy hết dũng cảm nói chuyện với tôi:"Kim Ngưu,chúng ta chia tay đi".

Tôi sững lại,đầu óc trống rỗng,trân trân nhìn người đàn ông trước mặt:"Anh nói cái gì?"

"Chúng ta chia tay đi,anh nói chúng ta chia tay đi".

Tim đau quặn thắt..thế nhưng tôi biết,khóc trước mặt người đàn ông không yêu mình là một sự nhục nhã!

Tôi cười,tôi mỉm cười,cố gắng nói với anh ta bằng giọng bình tĩnh:"Chia tay à,được thôi.Có thể cho em biết vì sao không?".

Có lẽ nụ cười của tôi đã cổ vũ cho anh ta,anh ta lắp bắp kể với tôi chuyện hôm họp mặt đại học.Hôm đó anh ta đã gặp Cự giải,trước đây là em gái anh ta,cô ấy luôn yêu,chờ đợi anh ta.Anh ta nói anh đột nhiên phát hiện ra,mình cũng rất yêu cô ấy,và hai người họ bên nhau rồi.

Ồ,hóa ra là thế.

Tôi cười:"Không sao,không sao,em tác thành cho hai người,tình yêu vĩ đại ghê,em bị cảm động này".

Thực sự,tim tôi thực sự rất đau.

Nhưng tôi biết,vào lúc này,khóc lóc kêu gào thảm thiết cũng không thể giành lại trái tim của người đàn ông đã bị kẻ thứ ba đánh cắp.Chỉ là,mẹ tôi mua nhà cho tôi rồi,khi đó vì chúng tôi nên mẹ đã cho cả tên anh ta vào.Tôi nhất định không được đánh mất lí trí vào lúc này,không có tình yêu là mất hết.

Trong lòng ấm ức nói với anh ta:"Tiền tiết kiệm cho anh hết,với lại mẹ đã mua nhà cho anh,ngày mai chúng ta sẽ chuyển hết sang tên anh".

Tôi nhìn người đàn ông mình đã yêu 6 năm trời,tôi tức đến mức chỉ muốn trút giận.

Lúc này điện thoại anh ta đổ chuông,anh ta xấu hổ đưa mắt nhìn tôi.

Tôi cười:"Không sao,không sao".

Anh ta ra ngoài thì thầm một lúc giống y như hồi đầu yêu tôi.

Ra khỏi nhà.

Tôi không ngừng bước.

Tôi cần xả stress!

Tôi tới chợ đêm mua đồ,mặc kệ chủ quán nói giá thế nào tôi đều trả giá năm tệ!Việc chưa bao giờ dám làm bây giờ tôi có dũng cảm để làm rồi.Điều khó tin là,bà chủ lại bán cho tôi chứ!Xách đống quần áo năm tệ ra về,tôi bắt đầu vượt đèn đỏ.

Một anh cảnh sát trẻ túm tôi lại,tôi gườm gườm nhìn anh ta,tôi cần phải xả stress.

Cảnh sát:"Cô gái,cô vượt đèn đỏ,cô làm thế này là vô trách nhiệm với bản thân mình".

Tôi:"Chết tiệt,tôi có trách nhiệm với bản thân thì tôi mới vượt đèn đỏ chứ!".

Cảnh sát:"Phía trước không xa là đường dành cho người đi bộ,đi chỗ đó cho an toàn".

Tôi:"Đi lên phía trước phải lượn mấy vòng?Phải lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi?lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh,dựa theo thái độ trách nhiệm về bản thân của tôi,đương nhiên tôi phải vượt đèn đỏ".

Cảnh sát:"Thế nhưng,thế nhưng,thế nhưng..."

Tôi:"Chú em mới làm à?"

Vì thế mà nói,xinh đẹp rất có lợi,tôi luôn nghi ngờ rằng hành vi bắt bẻ thế này vậy mà không ai làm gì được cô ấy!

Thật là,cái số chó mà cũng tốt gớm!

Đi mệt rồi không muốn đi nữa rồi!

Tôi chạy tới nơi không có người,đối mặt với quảng trường rộng lớn.

Tôi gào to.

Tôi X.(đại loại là f**k).

Cư dân trên tầng bắt đầu có người ném chai.

Tôi hoảng loạn chạy biến.

Tôi hoảng loạn gọi điện cho mẹ:mẹ già,con gái mẹ chia tay với bạn trai rồi.

Mẹ già:Tại sao?

Tôi:Anh ta có bệnh về giới tính,hơn nữa nhiều khả năng đã mắc bệnh bại huyết,lại còn già trước tuổi nữa,thần kinh hỗn loạn,quan trọng nhất bệnh đó không cách nào chữa khỏi,mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì người bình thường,thế nhưng bên trong hỏng hết rồi.

Mẹ già:Chết tiệt,thế có truyền nhiễm không?

Tôi:Không đâu,chỉ là không chữa được.

Mẹ già:Mau về đây,tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền,điên thật,mắc bệnh rồi lại còn lợi hại hơn người bình thường,trước giờ mẹ không thích cậu ta lắm,giờ thì thật đúng ý mẹ.

Tôi đau đớn về nhà.

Nỗi đau bị đá của tôi đối với mẹ tôi mà nói là tình sâu nghĩa nặng.

Mẹ tôi an ủi tôi,bố tôi cũng tới nịnh tôi mấy câu.

Lần đầu tiên,tôi khóc.

Tôi khóc to hơn.

Con mẹ nó,tôi vừa xinh vừa tốt,công việc tốt,tính cách tốt,nhân phẩm tốt,thế mà lại bị đá,vậy mà cái tên chết tiệt kia lại tiêu hao tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi,nói đá là đá,ngọt nhạt cái đ',tôi nhổ vào!

Mẹ tôi thấy vậy cảm động nói:

"Cái đứa này,trọng tình nghĩa,giống mẹ".

Cuộc sống vẫn tiếp tục,tôi chỉ biết rằng chỉ có tình thân mới thương xót vết thương của tôi,nỗi đau của tôi,quý trọng tôi,thế nhưng trong mắt những người không thương xót bạn thì nỗi đau và vết thương của bạn chính là vở kịch miễn phí cho người ta xem.

Từ trước đến giờ tôi không bao giờ khóc trước mặt ai ngoài mẹ tôi,đương nhiên,ngoài bà tám màu tím hoa thủy tiên này,tôi không những bị mẹ trêu cho phát khóc,tôi cũng làm mẹ phát khóc,cái này không tính~

Nghỉ ngơi hai ngày rồi đi làm,tinh thần lại phấp phới.

Bị đá,bị phản bội là kết cục đã định,cuộc sống vẫn phải tiếp tục,công việc vẫn phải làm.

Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt đồng tình,tôi không lý giải được.

Hỏi cái biết ngay,Cự giải và Song Tử đã diễn màn ân ái trước khi tôi đến.

Chuyện tôi và Song Tử chia tay,không không,tôi bị Song Tử đá,cả công ty đều biết chuyện này rồi.

Chết tiệt,tiện nhân!Đồ đểu! Đồ tồi!

Tôi ngửa mặt lên cười và nói với đồng nghiệp:"Aiz,chẳng có cách nào khác,,cô em xinh đẹp quả là lợi hại,chúng tôi thật sự chia tay rồi"

Có người cười đểu,có người vui thầm,có người đồng tình.

Tôi chả để ý nhiều thế làm gì,tôi thầm mắng trong bụng:

Tiện nhân,tôi X con mẹ anh,tôi mắng tổ tông nhà anh,tôi đánh mẹ anh,tôi đánh bà anh..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net