13-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được đến trường...

Ada lắc đầu nói, anh không cần cảm ơn tôi. Stan mù mờ không hiểu, hỏi, vậy nên cảm ơn ai?

Ada nhìn bầu trời xanh lam xa xa như ẩn như hiện, nhỏ giọng nói như đang tự lẩm bẩm: "Tôi cũng hy vọng tôi biết."

===========

Chú thích:

- Strychnine: là một alcaloit trích từ hạt của trái mã tiền (Nux vomica), rất độc với động vật có xương sống. Thuốc dùng để đánh bẫy chuột, thỏ, các loài gậm nhấm khác với liều 0.5-1% strychnine sulfat. Thuốc cực độc, nhóm I, nên nhiều nước trên thế giới cấm sử dụng.

- Asen: là Thạch Tín. Thuộc nhóm kim loại nặng và là một khoáng vật màu xám thép. Trong công nghiệp, nó được dùng để sản xuất thuốc trừ sâu, thủy tinh, thuốc rụng lá, thuốc pháo... Ở dạng hợp chất vô cơ, thạch tín rất độc nếu sử dụng với liều lượng cao. Chỉ 0,06 g thạch tín vào cơ thể cũng đủ gây ngộ độc. Với liều lượng gấp đôi, nó sẽ gây tử vong.

- Xyanua: là một chất hóa học rất độc, phản ứng nhanh, có khả năng gây chết. Cyanide tồn tại ở nhiều dạng khác nhau, bao gồm:
Cyanide ở thể khí , không màu như hydrogen cyanide (HCN), hay cyanogen chloride (CNCl)
Cyanide ở thể rắn như sodium cyanide (NaCN), hay potassium cyanide (KCN),...
Tiếp xúc với một lượng lớn cyanide có thể gây tổn thương cho não và tim mạch, nếu tiếp xúc ở liều lượng thấp có thể gây những hậu quả như khó thở, đau tim, nôn mửa, thay đổi máu, đau đầu, làm rộng tuyến giáp

- Nicotin: Nghe tên là lập tức liên tưởng tới thuốc lá, một chất mà ai cũng biết.. Là một chất độc thần kinh rất mạnh, ảnh hưởng rõ rệt hơn ở côn trùng, nên được dùng làm thuốc trừ sâu.
Mission 15: Đạt thành khế ước.

Đỉnh tầng lầu cao hơn hai trăm mét, có người ngồi trên đó hút thuốc, cánh môi mỏng bập bẹ làn khói, tóc mai quấn trong không khí bay xuôi theo làn gió. Ánh tịch sương hoàng hôn chiếu lên mái tóc màu cà phê, giống như đã tô điểm thêm một tầng ánh sáng vàng trên mái tóc. Làn da trắng nhợt, con mắt màu hổ phách mê người, sóng mũi cao thẳng, một người đàn ông hệt như tinh linh.

Vu Tử Thạc dập tắt đầu thuốc, nhắm mắt ngẩng đầu dựa vào lan can, vết bầm tím ở khóe môi trên làn da trắng nõn càng trở nên đặc biệt rõ rệt, buổi tối hôm phá khóa kết sắt, y và Giang Hằng đánh nhau một trận.

Hôm đó, xe chạy được một đoạn đường xác định đã dứt đuôi cảnh sát, bọn họ lập tức bỏ xe chạy, lên tới cầu Brooklyn, Vu Tử Thạc đột nhiên hỏi: "Trên tờ giấy đó viết cái gì?"

"Đó không phải là một tờ giấy, mà là một tờ đơn thế chấp." Giang Hằng nói rồi lấy tờ đơn đó ra, "Cầm theo cái này đến cửa hàng cầm đồ, có lẽ sẽ có được một chiếc chìa khóa của tủ bảo hiểm ngân hàng."

"Mà thứ được cất trong tủ bảo hiểm, là cái hộp đó." Vu Tử Thạc nhìn tờ đơn thế chấp cười, duỗi tay ra, không ngờ Giang Hằng lại lùi ra nửa bước, con mắt màu hổ phách híp lại, cho dù khóe môi vẫn dương ra một độ cong, nhưng ý cười trong mắt đã sớm tan biến hoàn toàn. "Thế nào, anh muốn dùng thứ này để giao dịch với tôi?"

"Không, Fay, tôi muốn làm thế này." Không đợi Vu Tử Thạc kịp phản ứng, tờ đơn đó đã bị xé thành mảnh vụn trong tay Giang Hằng, hai tay trải ra, mảnh vụn giấy phiêu bay trên mặt sông East của New York.

"Giang Hằng!" Đè thấp giọng gầm lên, sau đó là một nắm đấm đánh lên mặt Giang Hằng, Giang Hằng bị đánh văng tới tận tay cầm bên cầu. Vu Tử Thạc nghiến răng, trong con mắt luôn khó thể nắm bắt xuất hiện sự tức giận rõ ràng, y tốn bao nhiêu công sức chỉ vì tìm kiếm cái hộp đó, hiện tại đã ngay trước mắt, nhưng Giang Hằng lại lãng phí toàn bộ nỗ lực của y.

"Tôi là muốn tốt cho anh!" Giang Hằng cong người tránh được nắm đấm của Vu Tử Thạc, đầu gối co lên, hất tung Vu Tử Thạc ra mặt cầu, đêm khuya trên cầu Brooklyn rất ít xe cộ, nhưng vẫn có người bị quấy rầy, khi chiếc xe tránh được người nằm dưới đất, đồng thời cửa sổ xe cũng hạ xuống, một người ở bên trong dựng ngón tay giữa lên: "Má, đánh nhau cũng không biết chọn chỗ!"

Vu Tử Thạc đứng dậy, đi từng bước tới chỗ Giang Hằng, "Tốt cho tôi? Từ khi bắt đầu cho tới hiện tại anh làm rất nhiều, chẳng qua luôn vào lúc then chốt cuối cùng trở ngại tôi, tôi... căn bản không nên tin anh!"

Lần này đến phiên Giang Hằng ngây ra, Vu Tử Thạc nói y tin hắn?

Khi hắn đang phân tâm, một cước giữa không khiến hắn lại lần nữa trở về vòng tay của lan can cầu, thân hình khỏe mạnh đụng vào lan can sắt, lực độ mạnh tới mức tạo thành một vết lõm.

Sau lưng bị thương, trong con mắt màu lam lạnh lẽo cũng mãnh liệt trào lên giận dữ, hai tay chống vào lan can cầu sau lưng, Giang Hằng nhanh chóng trượt tới bên chân Vu Tử Thạc, hai chân giao lại dùng lực vặn, Vu Tử Thạc mất thăng bằng ngã ra sau. Không đợi y ngồi dậy, Giang Hằng đã đè lên người y, một đấm vung tới, mặt y bị đánh nghiêng sang một bên, khóe miệng chảy máu, chỉ nghe Giang Hằng thấp giọng nói: "Vu Tử Thạc, anh nghĩ thử đi, tất cả phiền phức của anh đều vì cái hộp đó gây ra. Anh tìm được nó, có được nó, sau đó thì sao? Càng nhiều phiền phức sẽ tới tìm anh! Nó chỉ hủy hoại cuộc sống của anh! Anh là người thông minh, đừng tiếp tục mua dây buộc mình."

Vu Tử Thạc quay mặt lại, đối diện với Giang Hằng, chăm chú nhìn cơn giận trong mắt đối phương nhạt dần rồi ảm đạm đi, gần đây thật sự quái lại, dường như y luôn ngẩng nhìn hắn. Thở nhẹ một hơi, y cười gượng một tiếng, "Ha, anh nói cũng đúng."

Thấy y hồi phục bình tĩnh, Giang Hằng đứng lên kéo y dậy, y vỗ bụi bặm trên người, lặp lại một lần, "Anh nói đúng, nên để chuyện này trôi qua thôi." Y nghiêng người, nắm chặt nấm đấm phải, trong chớp mắt xuất một đấm bất ngờ lên mặt Giang Hằng, mỉm cười nói: "Nắm đấm này là anh nợ tôi."

Hiện tại đơn thế chấp đã theo gió bay xa, trên đời này không còn ai biết tung tích của chiếc hộp đó, nữ sát thủ đã diệt khẩu Balde cũng sớm không còn bóng dáng, không thể truy lùng. Tất cả đầu mối đều đứt, có lẽ đối với một chuỗi sự kiện do văn vật ly kỳ khởi nguồn, đây đã là kết cục tốt nhất. Y không cần nghiên cứu sâu, chỉ sợ cho dù tiếp tục truy lùng, đằng sau cũng chỉ có chân tướng sâu không thể đoán và nguy nan vô cùng vô tận. Y là người thông minh, y biết cái gì là nên dừng lại đúng lúc.

Giang Hằng nhìn bầu trời đã dần sáng nói: "Muốn cùng ăn bữa sáng không? Tôi biết ở khu Đông có một tiệm cà phê không tồi."

"Đi từ chỗ này cũng khá xa." Vu Tử Thạc hơi nhíu mày.

"Tôi không nói đi bộ." Trong lúc nói, một chiếc xe Lincoln kiểu dáng dài màu đen dừng trước mặt bọn họ.

Vu Tử Thạc nhìn chiếc xe đó, cong miệng cười: "Tôi cảm thấy hiện tại có thể suy nghĩ đến đề nghị hợp tác của anh một chút."

Ngồi lên xe, tài xế hỏi: "Đi đâu đây? Anh Rigg?" Giang Hằng nói địa chỉ xong còn dặn dò một câu: "7 giờ tới nơi là được." Sau đó để tài xế nâng tấm ngăn màu đen ngăn cách giữa khoang xe và nơi lái xe.

"Rigg, đây cũng là tên giả của anh sao?" Vu Tử Thạc nhẹ cười, cầm một cái ly trên giá rượu lên, rót cho mình một chút rượu Gin, hiện tại mới 4 giờ, còn 3 tiếng nữa mới tới 7 giờ.

"Vu Tử Thạc, tôi không thích người khác hỏi nhiều về chuyện riêng của tôi." Giang Hằng mở nút chai rượu Whisky, rót nửa ly uống xong mới nói tiếp: "Anh nên nhớ rõ, thế giới này chỉ có một người có thể tìm được anh, đó chính là tôi. Nhưng cho dù là anh, cũng không thể nào tìm được tôi mọi lúc mọi nơi."

Nghe đối phương nói thế Vu Tử Thạc không cảm thấy tức giận. Giang Hằng nói là sự thật, nếu không phải Giang Hằng tự nguyện lộ mặt, thì với dạng người đeo tầng tầng mặt nạ lại tự giấu mình cực kỹ như hắn mà nói, thật sự khiến người khác chỉ có thể bó tay không biện pháp.

"Được thôi." Vu Tử Thạc uống ngụm rượu, rượu Gin là một trong năm loại rượu mạnh nhất trên thế giới. Dịch rượu vừa vào miệng liền thiêu đốt cổ họng và ruột gan, cả người y đều nóng lên, "Cho nên tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Con ngươi màu nhạt lộ ra một chút ý vị cám dỗ không dễ phát giác, có lẽ y cũng không cố ý, vốn bản thân y đã đủ quyến rũ mê người rồi. Giang Hằng lặng lẽ nhìn Vu Tử Thạc một lát, mới nói: "Ăn sáng."

Chiếc xe đi qua một quán bar vừa đóng cửa, Vu Tử Thạc chống tay lên ghế, thân thể hơi ngã về phía trước, "Tôi nói này, khi anh muốn làm thì anh giải quyết thế nào?"

"Vấn đề này quá riêng tư rồi." Giang Hằng nâng ly rượu đặt lên giá sau lưng, hắn cũng hạ thấp người, tiến sát lại bên tai Vu Tử Thạc, dùng giọng nói thấp trầm mang theo khá nhiều âm khàn nói: "Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, bọn họ không tuyệt bằng anh."

Câu nói này thật sự phiến tình, Vu Tử Thạc cười nhẹ ra tiếng, "Anh đang tán thưởng tôi, hay đang dụ dỗ tôi?"

"Đây chính là nguyên nhân tôi muốn đi." Giang Hằng thu lại nhiệt độ trong mắt, ngồi vững lại. "Vu Tử Thạc, tình cảm của con người rất khó khống chế, chúng ta làm nghề này không thể có người quan trọng."

"Cho nên anh cho rằng chúng ta nên bảo trì khoảng cách." Vu Tử Thạc hiểu ý gật đầu, ngồi yên lại.

"Chắc anh cũng đã phát hiện, giữa chúng ta có một... sức hút khó thể khống chế." Lời nói đáng lý ra sẽ không xuất phát từ dạng người như Giang Hằng, lúc này lại đột nhiên được bật ra từ đôi môi mỏng đó, rõ ràng càng thêm phiến tình. Tim Vu Tử Thạc nhất thời đập mạnh, nhưng y cưỡng chế áp xuống cảm giác đó, "Anh nói đúng, tôi không muốn phủ nhận."

Trong khoang xe chìm vào đồng tình vô cùng yên tĩnh, ước chừng qua được nửa tiếng, Giang Hằng mới nhìn ly rượu trong tay nói: "Giữa hai người cộng tác không nên nảy sinh tình cảm."

Một câu trúng đích, suốt thời gian này anh truy tôi chạy, họ đã từng nghĩ tới việc mượn địch phóng túng, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được dục vọng của mình.

Khi một thứ vô cùng hợp ý đàn ông lọt vào mắt họ, đàn ông sẽ giống như con ngựa hoang thoát dây cương điên cuồng đuổi tới thứ đó. Hiện tại điều họ có thể làm chỉ là cố gắng để thứ đó cách xa tầm mắt của mình. Nhìn không thấy, qua một thời gian, tất cả sẽ tự nhiên trở về bình tĩnh lúc đầu.

"Tôi không thể không nói một lần nữa, anh nói đúng. Nếu buông xuôi, thì tình cảm sẽ có một ngày giết chết hai người chúng ta." Trải qua rất lâu, Vu Tử Thạc uống cạn rượu trong ly nói, sau đó, y lại rót một chút Whisky vào ly, đây đã là ly thứ ba.

Vu Tử Thạc biết rõ, tình cảm sẽ dẫn y đi tới đường cùng, nguyên nhân khiến một sát thủ cuối cùng kết thúc với một bi kịch, luôn luôn là tình cảm.

Giang Hằng không giống với bạn gái Tiểu Trượng của Vu Tử Thạc, Tiểu Trượng có thể che giấu hơi thở của mình, nương theo dòng nước, sống chung hòa bình với y. Giang Hằng lại rất giống y, mạnh mẽ, thâm trầm... Bọn họ chỉ đơn giản nhìn nhau thôi cũng có thể dẫn tới phản ứng hóa học kịch liệt, kết quả cuối cùng nhất định là nhanh chóng tiêu vong. Điểm này, Giang Hằng rõ ràng hơn y.

Giang Hằng nói đúng, làm nghề này, không thể có người quan trọng. Nhưng y không thể làm được như Giang Hằng, chỉ có tình nhân, không có người yêu. Y cần được yêu, cũng cần yêu người khác, tình cảm của y đối với Tiểu Trượng tuyệt đối không phải giả dối. Cho nên có thể nói, điểm yếu của Vu Tử Thạc là Tiểu Trượng, cho nên y mới cố hết sức mình đưa Tiểu Trượng tới Trung Quốc, giúp cô che giấu tung tích. Mà Giang Hằng, Vu Tử Thạc thầm nghĩ, đại khái Giang Hằng không hề có điểm yếu.

"Anh yêu bạn gái của anh không?" Tựa như muốn điều chỉnh bầu không khí, Giang Hằng chuyển chủ đề. Nhưng vấn đề này so với vấn đề trước đó cũng không tốt hơn bao nhiêu, không giúp đỡ được gì cho chuyện điều chỉnh không khí. Vu Tử Thạc nghiêng đầu lặng lẽ cười, trả câu nói đó lại cho Giang Hằng. "Anh tự suy nghĩ đi."

Nghe được câu trả lời của y Giang Hằng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ tùy tiện hỏi: "Nơi hiện tại cô ấy ở là do anh chọn?"

"Đúng, khu nhà ở ngoại giao đó có rất nhiều người ngoại quốc cư trú, rất ít người kiểm tra." Trước đó Vu Tử Thạc đã từng điều tra, hầu như tất cả người ngoại quốc đều cư trú ở nơi đó, vì thế hình thành một khu vực người ngoại quốc giống như thời kỳ Trung Quốc cận hiện đại, "Chẳng qua chủ nhà là người một tương đối kỳ cục mà thôi."

"Chủ nhà?" Giang Hằng nhớ lại khi cầm trong tay tư liệu của Tiểu Trượng, căn nhà đó đích thật không phải được đăng ký dưới tên cô, lúc đó hắn còn cho rằng Vu Tử Thạc dùng thân phận giả để mua.

"Ân, người nhỏ con, tóc màu vàng, hình như là viết tiểu thuyết, sống trên lầu." Nói tới đây Vu Tử Thạc lại thở dài. "Chẳng qua tên nhóc đó đặc biệt xấu tính, khi không viết được tiểu thuyết thì chơi nhạc Rock And Roll ầm ĩ, khi tâm tình không tốt thì ném đồ khắp nơi, khi chúng tôi thân thiết luôn có cảm giác phải đề phòng bị quấy rầy, thật cảm thấy bi ai cho tất cả những món đồ có thể ném trong nhà của cậu ta."

Giang Hằng cảm thấy thú vị, cười hỏi: "Anh chưa từng nghĩ tới việc khiếu nại cậu ta à?"

"Tôi muốn trực tiếp giết cậu ta thì đúng hơn." Vu Tử Thạc nhớ tới gương mặt táo bón của tên nhóc tóc vàng khi y gõ cửa hôm đó, cậu ta còn uất ức không nơi nương tựa gào thét với y, "Sao tôi lại đáng thương thế này?! Kẹt ý tưởng cả một tuần rồi không nảy ra được chút gì!!! Nếu còn không viết được thì phải uống gió Tây Bắc mà sống đó, khốn nạn!!! Đáng ghét!!! Tại sao lại kẹt ý tưởng!!!... Đợi đã, Anh tới đây thuê phòng phải không? Nhưng hôm qua không phải anh vừa giao tiền phòng trọn ba năm sao? Hiện tại có phải muốn tiếp tục hợp đồng thuê tới năm năm? Còn nếu là muốn lấy lại tiền thì tôi không cho phép đâu nha, cho dù có chít chít cầu xin tôi cũng không cho phép đâu nha~"

"Bỏ đi, đừng nên nhắc tới cậu ta thì hơn." Vu Tử Thạc lắc đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần bảy giờ, "Giang Hằng." Y gọi tên hắn, "Giúp tôi chăm sóc Tiểu Trượng."

"Tôi sẽ tận hết khả năng của mình." Giang Hằng nói, đột nhiên dựa sát vào Vu Tử Thạc, nhặt một sợi tóc rụng trên xương quai xanh của y, cọng tóc mềm mượt màu cà phê bị thổi bay trong cơn gió lạnh của máy điều hòa.

Tiệm cà phê Jill ở khu Đông, hai người đàn ông ngồi đối diện, trên bàn là cà phê và bánh kem.

Cảnh tượng rất trào phúng xuất hiện, một sát thủ và một hacker ngồi trong tiệm cà phê vừa mở cửa kinh doanh ăn bữa sáng, nếu có người biết thân phận thật sự của họ, nhất định sẽ suy đoán cuộc đối thoại của họ là thế này: "Dô, chúng ta lại đi giết thêm một người nữa đi." , "A, được đó.", "Tin tức tử vong của tên chính khách bị giết tối qua hình như đã bị phía cảnh sát che giấu rồi." , "Tôi đã nhìn thấy trong máy tính của cơ quan tình báo trung ương (CIA) rồi."

Mà trên thực tế cuộc đối thoại của họ là thế này:

"Kết quả anh nói muốn hợp tác, kỳ thật là bảo tôi làm công cho anh." Vu Tử Thạc duỗi thẳng chân, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cảm giác thật tốt.

"Sao anh không nói là tôi làm công cho anh? Không phải tôi phải đi bảo vệ bạn gái của anh sao?" Giang Hằng không chút khách khí trả lời.

"Một mình Tiểu Trượng ở trong nước hai năm nay không phải không có chuyện gì sao." Vu Tử Thạc khinh thường nhướng chân mày.

"Fay, vấn đề của anh chính là quá khoa trương, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện." Phê bình không để lại chút mặt mũi, giọng điệu giống như ông chủ đang dạy dỗ nhân viên, khi Giang Hằng hơi tức giận sẽ gọi y là Fay, nhưng Giang Hằng cũng từng trưng ra gương mặt thỏa đáng này nói Fay là một cái tên đẹp, "Sau khi về nước tôi sẽ chọn những ủy thác có hệ số an toàn cao cho anh làm, những chuyện anh sẽ làm này, luôn có người làm hậu viện cho anh."

"Cho nên anh là người môi giới của tôi? Hay nên nói anh là..." Vu Tử Thạc mang vẻ thâm sâu cười: "Hậu vệ của tôi?"

"Vị trí hậu phương này, nghe có vẻ quá mờ ám đó." Giang Hằng hơi híp mắt lại, hợp lý nói: "Tôi là ông chủ của anh."
Mission 16: Farewell

Mặt trời sau trưa lặng ngắt, bầu trời với tia nắng đầu tiên sau cơn mưa không mang theo một hạt bụi.

Khi Nohn Iglesias mở cửa phòng làm việc, bàn ghế bên trong ngả nghiêng lộn xộn, trên tường toàn là vết đạn xẹt qua, đen ngòm, dày đặc, nhưng không có bất cứ lỗ đạn nào, kỹ thuật bắn trăm phát trăm trúng như một cỗ uy hiếp, giống một lời cảnh cáo.

Mặt đất đầy vết máu, nhưng lượng máu không nhiều, khắp nơi loang lổ dịch thể màu đỏ, còn chưa khô hẳn.

Người bị thương đã được đem ra ngoài, nơi này hiện tại không có ai, ánh mặt trời phủ rộng chiếu khắp phòng, nhưng vẫn không thể xua tan hơi mù. Không ai dám tiếp tục ở lại đây, đối với người bình thường mà nói cảnh tượng này quá đáng sợ.

"Có ai giải thích cho tôi ở đây xảy ra chuyện gì không?" Nohn nhăn mặt nhìn ra ngoài cửa, vô số cái đầu đang thò ra từ cạnh cửa.

"Toàn thứ vô dụng, để tôi làm cho." Đẩy hai cái đầu chắn trước cửa, một người đàn ông tóc dài đi vào phòng, thân hình hắn cao to, để mái tóc dài màu đen cao quý tao nhã, hắn tên là Miller Volland, "Nohn, Fay có tới, làm nơi này loạn hết lên."

Nohn cao hơn Miller nửa cái đầu lập tức không vui híp mắt lại: "Lớn gan thật, dám gây chuyện trong trụ sở Scarter!"

Tập đoàn Scarter, tổ chức tình báo ngầm lớn nhất của Mỹ, bọn họ ra giá cao để bán tình báo, có lúc cũng cung cấp tin tức cho sát thủ xuất sắc. "Tôi cũng không biết sao anh ta lại tìm tới, John vô cùng bực bội nói anh ta vong ơn phụ nghĩa, lập tức liền ăn một phát đạn vào chân." Miller nhớ lại tình cảnh vừa rồi còn cảm thấy đáng sợ, ngay khoảng khắc tiếng súng vang lên tất cả mọi người đều giơ súng lên, trừ hắn ra, kết quả ánh đèn trên đỉnh đầu bị nổ tung, trong phòng tối hù, tiếng súng ầm ĩ. Lúc này mới có người bừng tỉnh chạy ra mở rèm cửa sổ, chỉ trong một khoảnh khắc như thế, tất cả người cầm súng đều ngã dưới đất.

Toàn bộ căn phòng, chỉ còn lại Fay và Miller là đứng, Miller đoán đó chỉ vì hắn không móc súng ra.

"Miller, sao anh không nói cho xong?" Nohn yên lặng nhìn Miller, âm điệu của hắn rất bình ổn, nhưng lại cho người khác cảm giác không giận mà uy.

"Tối qua... Fay gọi điện đến nói muốn rời khỏi Scarter, Zevin nói không thể để mặc anh ta như vậy, nên phái người đi ám sát Fay, những người này đi rồi không trở lại nữa." Miller nhìn người đàn ông anh tuấn cao to trước mặt, mái tóc màu nâu đậm toàn bộ chải ngược ra sau, con mắt như thủy tinh màu tím, mắt vừa hẹp dài vừa sắc bén, Nohn Iglesias, con trai trưởng của Amon Iglesias – ông trùm của Scarter, cũng chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Scarter. Người không biết thân phận hắn khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú và uy phong đó chỉ sợ sẽ cho rằng hắn là tinh anh của doanh nghiệp bước ra từ tạp chí.

"Zevin? Anh ta có tư cách gì ra lệnh thay tôi?" Nohn tức giận vỗ mạnh lên bàn, "Chuyện này sao anh không báo cáo với tôi?"

Miller mở hé miệng ngẩn ra, không ngờ người của cả căn phòng bị thương hắn không tức giận, Fay muốn thoát ly tập đoàn Scarter hắn cũng không tức giận, ngược lại chỉ khiển trách bọn họ phái người đi thu dọn kẻ phản bội?

"Tôi không cần những cấp dưới không hiểu lễ phép, tha Zevin ra ngoài cho chó ăn cho tôi." Nohn hồi phục giọng điệu bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng chạy đi của Miller, lại bất ngờ gọi hắn: "Có biết tại sao Fay muốn đi không?"

"Hình như..." Tầm mắt cứng rắn của Nohn khiến Miller khẩn trương, hắn nói thật nhanh, "Hình như là vì Karina bán đứng anh ta."

Nohn biết, Fay ghét nhất là bị phản bội. Hắn không lộ vẻ gì thở dài: "Nói với Fay, chúng ta sẽ tìm người tốt hơn Karina để liên lạc với anh ta."

"Nohn thiếu gia, câu này Zevin đã nói rồi, Fay trực tiếp cúp điện thoại, Zevin mới tức giận như thế..." Miller cẩn thận nói lại lời của Zevin, hy vọng có thể thay đổi quyết định của Nohn, không ngờ còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: "Miller, đây là lần đầu tiên, tôi tha thứ cho anh, nếu còn tái phạm, cảnh ngộ của anh sẽ giống Zevin."

"Tôi đã biết." Miller xoay người ra ngoài, cầm điện thoại bấm một dãy số, giọng nói lạnh lẽo truyền đạt với đầu bên kia: "Giải quyết Zevin."

Nohn đi vào chính giữa phòng làm việc lộn xộn, dựng một chiếc ghế bị ngã ngữa lên, ngồi lên nó quay nhìn xung quanh, cuối cùng cười khổ lắc đầu thở dài: "Tên nhóc nhà cậu, đã muốn đi lại còn đến làm loạn."

Trên tầng đỉnh của tòa nhà Empire State, hoàng hôn buông xuống, quần kiến trúc màu trắng xung quanh bị nhiễm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net