13-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thành màu đỏ rực mờ ảo.

Khi Nohn Iglesias bước lên bậc thềm cuối cùng, Vu Tử Thạc mặt một bộ âu phục màu xám đậm đang tựa vào lan can hút thuốc: "Anh tới trễ." Giọng điệu không mang trách cứ, ngược lại giống một lời giễu cợt.

"Fay, đừng nói lời bạc tình như thế, tôi là đang thu xếp tàn cục cho cậu." Nohn nhìn y quay mặt lại, ánh sáng mờ ảo sau lưng phản xạ lên mái tóc màu cà phê, những sợi tóc bị gió nhẹ thổi lấp lánh ánh sáng màu vàng.

"Công việc của cấp dưới từ khi nào trở thành của anh rồi?" Vu Tử Thạc nhếch mép, dưới bố cảnh đỏ rực rộng lớn, nụ cười của y diễm lệ dị thường. Nohn không tiếp lời, chỉ rút ra một điếu thuốc, ngậm bên miệng, hắn vừa cúi đầu tìm bật lửa, vừa nói: "Tôi chỉ nói một lần, đừng đi, Fay."

"Ha, anh đang giữ tôi lại sao, Nohn?" Vu Tử Thạc nhìn hắn ấn bật lửa, chiếc bật lửa màu đen bằng kim loại đó, là do Vu Tử Thạc cho hắn hai năm trước, hiện tại bốn cạnh đều đã bạc màu, không ngờ vẫn còn được sử dụng. Châm lửa xong, Nohn phả ra một hơi khói thuốc, "Cậu hy vọng tôi giữ cậu lại sao? Chuyện của Karina đích thật là sơ suất của tôi."

"Nohn, hai năm nay tôi làm việc vì Scarter chứ không phải vì Karina, cũng không phải vì anh." Nụ cười của Vu Tử Thạc trông có vẻ vô cùng nhàn nhã thong dong.

Nohn rít hơi thuốc, một tay nhét vào túi, cười nhạt nói: "Cho nên cậu muốn nói với tôi, tối hôm đó cũng là giả sao?"

"Nohn, chúng ta chẳng qua chỉ từng tiếp xúc thân mật một lần mà thôi, có phải anh đã đặt vị trí của mình trong lòng tôi quá cao rồi không?" Nụ cười trên mặt càng sâu, Vu Tử Thạc nhẹ chuyển mắt sang nơi khác, "Được thôi, có lẽ tôi cũng hoài niệm biểu hiện tối hôm đó của anh."

"Đừng làm mình làm mẩy với tôi, cậu làm như thế chỉ vì Karina đã phản bội cậu." Nohn một mực tự cho là đúng, bước tới vài bước, xoay đầu Vu Tử Thạc lại đối diện, bốn mắt nhìn nhau: "Cô ta không hiểu cậu, cậu không phải người vô tình như thế, nếu không cậu cần gì chạy tới chỗ Karina làm việc, đừng nói cậu không phải vì tưởng nhớ cô ta."

Vu Tử Thạc bật cười: "Phản bội? Không, cô ta không phản bội tôi. Tôi giết cô ta chẳng qua là vì cô ta muốn giết tôi."

Bị người mình tin tưởng nói dối mới gọi là dối gạt, bị người mình tin tưởng làm ra chuyện tổn hại mới gọi là phản bội. Đây cũng chính là điểm tốt của việc không tin tưởng bất cứ ai, vĩnh viễn sẽ không bị phản bội, vĩnh viễn sẽ không bị thương.

Chỗ này là tòa nhà Empire State, hai năm trước y gặp Nohn Iglesias tại nơi này, người cộng tác Enya Pirlo của y khi còn là CIA cũng chết tại đây, tối hôm đó, mưa như trút nước, thành phố trong cơn mưa bị nhiễm một tầng ánh sáng kim loại.

"Cà vạt không tồi." Vu Tử Thạc kéo cà vạt màu ngọc thạch lam của Nohn lên, nhẹ giọng nói: "Nohn, anh cho rằng tôi không biết trước khi muốn bán tin tức của sát thủ phải báo cáo lên anh sao?"

"Fay, tôi cam đoan tôi không biết chút gì về chuyện này." Nohn nắm chặt cổ tay Vu Tử Thạc, "Tôi đáp ứng cậu, tôi sẽ tìm người tốt hơn cho cậu."

"Không cần phiền phức nữa." Vu Tử Thạc đột nhiên kéo cà vạt Nohn, nghiêng đầu, co chân đá vào ngực hắn, hắn bay ra ngoài hai mét, đụng vỡ chậu hoa sau lưng. Cú đá tràn đầy tức giận sức lực không nhỏ, hắn ho một tiếng, ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc thấy được nụ cười sáng lạn của Vu Tử Thạc, đôi môi mỏng cong lên độ cong đẹp mắt phát ra tiếng nói dễ nghe: "Tôi đã tìm được người tốt nhất rồi."

"Tại sao cậu không giết tôi?" Nohn ấn tay trước ngực, cơn đau nóng rát vẫn chưa tan, có lẽ đã gãy hai cái xương sườn.

"Anh có thể xem như tôi niệm tình cũ." Vu Tử Thạc nhún vai, "Nhưng tôi nói cho anh biết, chỉ vì tôi không mang theo súng." Nói xong, y quay đi, "Tạm biệt, Nohn."

Nohn nhìn chăm chú theo Vu Tử Thạc, suy nghĩ hàm nghĩa của lời cáo biệt này. Vu Tử Thạc không phải nói goodbye, mà là farewell. Hai từ này đều có nghĩa là tạm biệt, nhưng không giống ở chỗ, bình thường chỉ nói farewell khi vĩnh việt. Cho nên, hàm nghĩa của câu nói này đại khái là, vĩnh viễn không gặp.

***

Lại là trời mưa, Vu Tử Thạc ngồi trên ghế điều khiển mở tai nghe dạng nội bộ, đầu bên kia truyền tới tiếng nói chuyện đều đều.

"Mẹ, con luôn cảm thấy mẹ làm chuyện này rất nguy hiểm." Người đang nói chắc là con của Ada.

Mười phút trước, tranh thủ thời gian mua cà phê, Vu Tử Thạc lợi dụng Giang Hằng can thiệp vào hệ thống máy di động của Ada, chỉ cần di động của cô đang ở trạng thái mở máy, y sẽ có thể nghe được tiếng nói bên phía Ada. Y đang ở không xa lắm, thông qua ống kính được phóng to gấp ngàn lần theo dõi Ada Wenskol.

"Đừng lo lắng cho mẹ, con chỉ cần chăm sóc tốt cho mình." Ống kính dừng trên mặt Ada, làn da màu đồng cổ nâu nâu, đôi môi dày gợi cảm, mắt lộ ra vẻ từ ái.

Cô là mục tiêu của y, nghe nói mấy ngày nữa cô sẽ được thăng chức, nếu không tranh thủ lúc này xóa sổ cô, chỉ sợ sau này nuôi hổ gây họa, tương lai cô nhất định sẽ trở thành chướng ngại vô cùng lớn trên con đường hành nghề của y.

Ada Wenskol hôn lên trán đứa con khoảng mười hai tuổi, rời khỏi tòa nhà, cô định đi đâu? Thật làm người ta hiếu kỳ.

Vu Tử Thạc khởi động xe, lái xe cách Ada chừng 300 mét, xe của y chậm rãi theo sau. Y cũng đã gắn camera trên xe của cô, y có thể nhìn rõ được nét mặt của cô, chân mày thô hơn những phụ nữ khác một chút đang nhăn chặt, trong mắt lộ ra tia sáng điêu luyện, một loại tia sáng tuyệt đối không chịu thua bất cứ ai. Được thôi, y thừa nhận, Ada không cần tới sắc đẹp, cô vẫn có thể mê hoặc người khác.

Hôm nay Ada ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, mái tóc xoăn màu nâu được cột sau đầu, gọn gàng không một cọng vướng, cà vạt trừ nơi thắt nhô ra lõm vào thì hoàn toàn không có nếp nhăn nào khác, thậm chí tỉ mỉ đến mức ủi thẳng cả cà vạt, có thể thấy, cô sắp đi gặp một nhân vật lớn.

Lái xe chừng ba mươi phút, Ada dừng chiếc xe màu lam đậm bên vệ đường, trước mặt là một tiệm cà phê, cô đi tới trước một cái bàn, ở đó đã có một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn chờ cô. Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, hai bên tóc mai chớm bạc, vẻ mặt bình tĩnh khó che giấu được mũi nhọn gian xảo trong mắt. "Trinh sát Ada Wenskol, chuyện về nghị viên Balde, chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng."

"Ông ta cướp đoạt đất đai và hạnh phúc của người khác, tính ra là đáng tội." Ada căm ghét cái ác, lời nói ra vô cùng kiên định.

"Ada, cô là một nhân tài ưu tú." Ông già kéo cổ áo sơ mi, nói tiếp: "Nhưng tôi hy vọng sau này cô ít quan tâm tới những chuyện không đâu này."

Ada bất giác nhíu mày, chuyện này là chuyện không đâu sao? Nhưng cô không nói câu này ra, hôm nay tại sao người này tới tìm cô, cô đã biết tỏng. Nhưng cô vẫn dùng giọng điệu kiên quyết nói: "Tôi không quên chức trách làm cảnh sát."

Ông già bất giác bật cười: "Cô biết hiện tại cảnh sát New York đang làm gì không? Cô kiên trì nguyên tắc của mình như vậy, sau cùng chỉ khiến cô trở thành kẻ cô độc."

Ada từ đầu đến cuối chưa ngồi xuống, chiếc ghế vừa kéo ra đã bị cô đẩy về, cô quay người đi, câu nói âm vang sắc như dao: "Cảnh sát trưởng Dante, tôi biết có vài chuyện kiên trì là vô nghĩa, nhưng luôn có người làm chuyện như vậy."

"Vậy thôi chỉ có thể chúc cô may mắn." Cảnh sát trưởng Dante cười chế nhạo, đưa mắt tiễn Ada đi.

Vu Tử Thạc ngồi trong xe thu súng bắn tỉa về, từ khi bắt đầu cho tới hiện tại, y có rất nhiều cơ hội xuống tay, nhưng hiện tại, y chỉ tựa vào lưng ghế nhìn ra bầu trời mây đen giăng kín ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn dần, tuôn như trút nước, trắng xóa cảnh vật. Y thở dài, nghe được tiếng nói của Giang Hằng ở đầu dây bên kia: "Thế nào, không định giết cô ta sao?"

"Có lẽ chúng ta nên cho cô ta thêm một cơ hội." Vu Tử Thạc cảm thấy, Ada giống y, một mình độc hành trong bóng tối. Cô kiên trì với chính nghĩa mà mình tin tưởng, đối với bóng tối xung quanh thản nhiên không để ý, rồi sẽ có một ngày, cơn sóng vẩn đục đó sẽ nuốt chửng cô... mà cô vẫn không hề sợ hãi, chết không quay đầu.

"Anh đang thả hổ về rừng." Giang Hằng quả quyết.

Vu Tử Thạc lắc đầu, nhớ lại lời nói của Ada, một cảm giác ấm áp chợt dâng lên, không biết vì tôn kính hay vì đáng tiếc, y xóa tan ý niệm giết cô, "Giang Hằng, cô ta là người tốt, cảnh sát New York cần người như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net