Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nghĩ xem nên đặt tên con là gì?"

Triệu Vân Lan cầm lấy bảng từ điển tiếng Hoa cực lớn trải trên mặt bàn, trang nào trang nấy cũng bị xới tung lên, rất có khí thế như được bơm bằng máy phát điện.

"Tiểu Nguy? Nguy Nguy?"

Không nhận được câu trả lời, Triệu Vân Lan tạm thời cất từ điển trong tay quay đầu tìm Alpha nhà mình. Thẩm Nguy đang ngồi ở đầu giường chống cằm chăm chú nhìn bé con, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm, không biết là đang suy nghĩ tới điều gì.

"Tỉnh lại đi nào bảo bối!" Triệu Vân Lan dùng tay quơ quơ trước mặt hắn, lúc này hồn phách đi du lịch của Thẩm Nguy mới quay trở về "Nghĩ gì mà mất hồn thế?"

Gương mặt Thẩm Nguy hơi ửng đỏ, cầm lấy bàn tay Triệu Vân Lan trước mặt hôn lên một chút.

"Nghĩ đến cậu."

"???" Sao cậu không biết Thẩm Nguy đã học được trò chọc người mặt không đỏ tim không đập từ khi nào rồi thế này?

"Không phải đang ở trước mặt anh đây hay sao?"

Triệu Vân Lan thấy Thẩm Nguy không chịu buông tay, thuận thế ngồi lên người hắn, còn đưa tay vòng lấy cổ Thẩm Nguy. Khoảng cách gần gũi khiến cậu có thể thấy rõ ràng gương mặt hắn, Triệu xử trưởng dùng nụ cười xã giao chuyên dụng, đem theo ánh mắt giảo hoạt, đôi mắt ngậm ý cười nhìn chằm chằm Thẩm Nguy. Ánh nắng từ ngoài màn cửa chậm rãi rơi xuống đáy mắt hắn, tựa như tan vào muôn vàn đường mật.

"Tôi..." Thẩm Nguy mặt càng lúc càng đỏ, hơi ngửa về phía sau, khiến khoảng cách của hai người lại lùi ra xa một chút. Triệu Vân Lan tiến một bước hắn lùi một bước, cuối cùng đến khi thực sự không có đường lui nữa liền bị Triệu Vân Lan nhấn vào đầu giường.

"Anh có việc giấu tôi." Áo ngủ của Triệu Vân Lan vì đùa giỡn người kia mà hơi mở ra, từ cổ áo thẳng xuống phía quần lót màu đen phía dưới đều có thể nhìn không sót một chút gì. "Mau thành thật khai báo!"

Thẩm Nguy đưa tay giúp cậu khép cổ áo lại. "Đừng nghịch, lạnh đấy." Triệu Vân Lan đối với hành vi lảng tránh của Thẩm Nguy cực kỳ khinh thường, liền hất tay Thẩm Nguy ra, kéo một cái. "Anh không nói tôi vẫn cứ để như thế đấy!"

Ngực của Omega bởi vì đang trong thời kì cho con bú mà có hơi căng mọng lên, hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt Thẩm Nguy. Đầu nhũ đỏ màu nhàn nhạt ở trong không khí bị kích thích đến dựng thẳng, mùi sữa phảng phất hòa cùng pheromone, vừa quyến rũ vừa câu nhân.

Thẩm Nguy nuốt nước bọt, thanh âm có hơi khô cứng nói. "Bác sĩ nói cần phải có người xoa bóp kích thích một chút thì mới có hi vọng có sữa..." Thẩm Nguy đáng thương lít nhít nói trong cổ họng, thế mà cuối cùng cũng trình bày xong đoạn văn này.

"Chỉ cái này thôi à?" Triệu Vân Lan trên mặt không có chút nào lo lắng "Còn tưởng anh định nói thực ra anh không phải là cha ruột đứa bé này vân vân các loại đáp án hãi hùng chứ..."

Lời còn chưa nói xong, Triệu Vân Lan đã bị Thẩm Nguy mặt đen thui quát một tiếng. "Nói bậy!"

"Gì hả? Dù sao ngày đó tôi say đến không rõ trời trăng gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy người ta đã vỗ mông co giò chạy mất, cả một câu nói cũng không thèm lưu lại, ai biết là người nào, anh nói đúng không?"

Nhìn Triệu Vân Lan bướng bỉnh nói lý trước mặt, Thẩm Nguy bất đắc dĩ cười, hai tay ôm lấy gương mặt Triệu Vân Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

"Xin lỗi, A Lan. Nếu như trước đó tôi biết... cậu cũng có tình cảm với tôi, tôi nhất định sẽ không hèn nhát bỏ đi như thế. Lúc đó tôi chỉ là có hơi sợ, sợ cậu không chấp nhận tôi, thậm chí không muốn gặp lại tôi..."

"Nói so với hát còn hay hơn ha." Triệu Vân Lan giả vờ bĩu môi, kỳ thực ngoài miệng cũng chỉ là nói cứng như vậy "Vậy Thẩm giáo sư đào tẩu của tôi ơi, anh còn muốn nghe theo lời bác sĩ dặn dò nữa hay không?"

"Anh không động thủ thì tôi tự mình động thủ." Triệu Vân Lan một tay nâng bầu ngực hơi lớn của mình, xoa nhẹ, cơ thể mấy tháng không sử dụng, hiện tại cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần khẽ kích thích một chút liền nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.

Có điều nếu như xoa bóp thực sự có tác dụng, vậy thì nhất định cũng phải có phương pháp chính xác nào đó để kích thích tuần hoàn, Triệu Vân Lan cắn răng. Đương lúc định tiếp tục giày vò ngực của mình, thình lình bị người kia túm lấy, lăn một cái đổi vị trí cho nhau, Triệu Vân Lan bị Thẩm Nguy đè xuống đầu giường. "Anh muốn làm gì?"

"Để tôi."

Thẩm Nguy không cho Triệu Vân Lan cơ hội từ chối, một tay nắm lấy tay cậu, một tay đặt ở trước ngực người kia không nặng không nhẹ xoa bóp.

"Ưm..." Lòng bàn tay của Thẩm Nguy nóng bỏng, hắn buông thõng hai mắt, mái tóc dài tản mác lên bờ vai. Kể từ khi Triệu Vân Lan bảo rằng thích mái tóc dài của hắn, mỗi lúc ở chung Thẩm Nguy đều xõa mái tóc dài kia ra. Ánh sáng chói mắt chiếu vào, khiến Thẩm Nguy trông hệt như tiên nhân hay thiên thần hạ phàm xuống. Triệu Vân Lan có thể cảm nhận được pheromone của mình đang dần dần thay đổi, mùi sữa cùng hương hoa mỗi lúc một nồng nặc, giống như mùi bánh ngọt. Mà hơi thở của Thẩm Nguy cũng phảng phất trong không gian, như giọt sương sớm đọng trên cánh hoa, như dòng suối mát lành của mùa xuân chảy xuống sườn núi, vừa lạnh lùng mà cũng rất đỗi ấm áp.

Cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay của Thẩm Nguy mềm mại, khiến bản thân mình hòa tan.

Triệu Vân Lan tựa hồ nhớ lại một khoảng thời gian vô cùng xa xôi, lúc đó cậu ngồi trên đồng cỏ nghỉ ngơi, lúc vừa mở mắt, ráng trời chiều đã hạ khuất sau ngọn núi. Mà thiếu niên áo đen tóc đen kia, đưa lưng về phía cậu, ở trên đỉnh núi xa xăm bị thứ ánh sáng lụi tàn kia bao bọc lấy.

Cô độc.

Không hiểu sao trong đầu Triệu Vân Lan lại xuất hiện một chữ này. Thẩm Nguy chính là cô độc như vậy.

"Có muốn hôn không?" Lúc Triệu Vân Lan hoàn hồn đã thấy mồ hôn tinh mịn chảy trên trán Thẩm Nguy, Thẩm Nguy hơi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng bắt đầu nhắm mắt mà đáp lại cậu, cuồng nhiệt nóng bỏng, nhưng lại không dám tận lực, giống như đang hôn xuống một tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý giá.

"Tôi vừa nhận ra hình như tôi đã cấm dục anh hơn mấy tháng." Bờ môi Triệu Vân Lan hé mở, thở hổn hển nói "Hiện tại đền bù chút, thế nào?"

Cậu đưa tay lên cởi áo sơ mi của Thẩm Nguy cùng dây lưng ra, mặc cho Thẩm Nguy hôn từ bờ môi trượt xuống xương quai xanh của mình, mỗi lúc một thấp hơn. Đến khi cả hai người thân không còn mảnh vải, hô hấp Triệu Vân Lan đã rối loạn đến cực điểm.

"Lần sau anh tự cởi đi." Triệu Vân Lan dùng ánh mắt chẳng có chút uy hiếp nào trừng lấy người kia, Thẩm Nguy chỉ cười, nghiêng đầu xuống lau mồ hôi cho cậu. Không giống với lần trước pheromone tự do bộc phát, cả hai người đều bị bản năng chi phối. Pheromone của Thẩm Nguy hiện tại đã trở nên ôn hòa hơn, mang theo một chút hương Dạ Lan phảng phất. Mấy tháng liền không tiếp xúc qua, thân thể lại tương thích với nhau đến lạ kỳ. Triệu Vân Lan tựa hồ còn không có cảm giác đau đớn lúc Thẩm Nguy tiến vào, chỉ có một tầng thủy triều ôn nhu cứ không ngừng trào tới, nhẹ nhàng cuốn vào thân thể cậu.

Lúc Triệu Vân Lan ngẩng đầu lên, vừa vặn Thẩm Nguy đặt xuống một nụ hôn, đẹp đến mức khiến vành mắt cũng cay nóng. Thậm chí cậu bắt đầu hoài nghi hết thảy những chuyện tốt đẹp này có phải là hiện thực hay chỉ là do bản thân mình tự huyễn hoặc lấy.

"Nếu như là mơ ..." Triệu Vân Lan mơ mơ màng màng nghĩ, vậy cậu tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, để băng tàn tuyết lụi, để trăm hoa nở bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net