【 Sinh Hiền 】 Dăm ba chuyện ăn uống vụn vặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Cẩu lương

"Hiền Hiền..."

"Nhà tôi sẽ có một đứa ăn không ngồi rồi, anh nói đi, nó hay tôi?" Dương Tu Hiền cầm bấm móng tay, nhấc mí mắt nhìn La Phù Sinh đang ghé trên đùi mình.

"Nhất định là nó!" La Phù Sinh ngửa đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em ngày nào cũng vất vả như thế, chăm sóc anh, lại còn phải vẽ tranh...."

"Được rồi." Dương Tu Hiền phì cười, cặp chân dài duỗi ra câu lấy người kia kéo về phía mình, nâng cằm La Phù Sinh, nheo mắt hỏi: "Từ đâu ra?"

"Cái gì...." Ánh mắt La Phù Sinh ngẩn ra một chút, nhỏ giọng đáp: "Hồi trước Hàn Trầm với Hà Khai Tâm đi hưởng tuần trăng mật, nhờ anh trông chó hộ... Anh bảo La Thành dắt đi dạo mấy vòng, kết quả là thằng bé gầy còm đó không lại với một con Alaska... Nên...."

"Nên làm sao?"

"Nên nó 'thịt' luôn Husky cái của nhà người ta..."

Trong khoảnh khắc Dương Tu Hiền không biết phải nói gì tiếp, y bặm môi cúi đầu, buồn cười nhéo mặt La Phù Sinh.

"Mấy con?"

"Một con, chỉ một con!"

Vì thế chú cún lai giữa Husky và Alaska, tên Bóng Đèn, chuyển tới sống ở nhà họ.

Cún con đi còn chưa vững, chập choạng từng bước, hai con mắt dị sắc, một bên xanh dương, một bên lại nâu sẫm. Rất quấn người, không thấy ai là sẽ ngây ngô ăng ẳng không ngừng.

Buổi tối khi chuẩn bị phải vào chuồng để ngủ, hai bàn chân nhỏ xíu giương vuốt níu lấy đôi dép Dương Tu Hiền đang đi, tỏ ra vô cùng đáng thương, nhỏ giọng kêu làm nũng.

Căn bản con người ở trước động vật nhỏ đều không chống cự được, Dương Tu Hiền sờ đầu Bóng Đèn, sau đó tựa hồ tự hỏi mà nói: "Hay tôi mang nó vào phòng ngủ, có khi mới đến nên chưa quen."

La Phù Sinh cảm thấy quyết định mang chó về của mình hồi trước tựa như minh họa cho câu nói, cái gì ấy nhỉ, tự vác đá nện vào chân.

La Phù Sinh ngồi xổm xuống, nắm sau cổ chú cún xách lên, chọt chọt cái mũi âm ẩm của nó lên giọng dạy dỗ: "Bóng Đèn, mày lớn rồi, đi ngủ một mình đi, nhanh."

Chó con nhìn trái nhìn phải, khó chịu giãy giụa vài cái, cực kỳ uất ức: "Ẳng ẳng...."

Nó bất mãn trở về ổ của mình.

Dương Tu Hiền khoanh tay, cười như không cười nhìn La Phù Sinh vẫn đang ngồi xổm, nhẹ nhàng đạp lên lưng hắn.

"Ghen à?"

"Hừ.... Ai ghen, anh đang rèn cho nó tính độc lập, nếu không về sau sao nó chịu ngủ một mình, thói quen tập từ bé rất quan trọng." La Phù Sinh đứng dậy, nở nụ cười, dang tay ôm chầm lấy Dương Tu Hiền, đẩy đẩy: "Đi thôi vợ, về phòng ngủ."

Kết quả ngày hôm sau chó con giận dỗi, không chịu ăn gì. Ủ rũ nằm bò trên mặt đất, đôi tai gục xuống.

Dương Tu Hiền ôm bát đồ ăn, vừa buồn vừa bực, lộn ruột đá La Phù Sinh một cái.

"Chuyện tốt anh làm đó, anh dỗ đi."

Với con người, La Phù Sinh có thể kết hợp vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhưng đối với chó con đinh ninh nhất quyết muốn bò lên giường của vợ hắn, hắn thật sự bó tay không biết làm sao.

La Phù Sinh xách Bóng Đèn lên, đặt cho nó ngồi thẳng, chó con uốn éo gục mí mắt nhìn hắn, bộ dạng đếch thèm sống nữa.

"Nghe đây."

"Ư ẳng..."

"Mày không ăn, mày lẫn tao đều bị ba mày ghét, mày cũng là một con chó biết điều đúng không, đồ ăn cho chó ngon cực, mày xem này." La Phù Sinh nhặt một hạt lên, giả bộ muốn cho vào miệng, chó con không ngờ hắn không biết xấu hổ đến mức nàu, thức ăn cho chó cũng ăn, vội vàng nhào lên giành lấy, ẳng ẳng kêu to.

Thâm tâm La Phù Sinh muốn trêu nó, dù đặt bát của Bóng Đèn xuống rồi tay vẫn cầm viên thức ăn kia, ra vẻ ăn ngon lành.

Dương Tu Hiền sắp bị hắn làm cho buồn cười chết mất thôi, vỗ bốp một cái vào gáy La Phù Sinh.

"Anh thôi chưa."

Một lúc lâu sau La Phù Sinh mới yên lặng ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Dương Tu Hiền.

"Em... Sao em lại đẩy anh... Anh lỡ nuốt rồi!"

"........."

Dương Tu Hiền nén cười.

"Không sao, ăn cũng không chết đâu... Ngon không? Hay mua thêm cả phần cho anh?"

La Phù Sinh tức giận đè người kia xuống, giữ chặt cổ tay y: "Ăn thịt chó!"

"Ha ha ha ha ha ưm!"

Bóng Đèn ngẩng đầu khỏi bát của mình, nghi hoặc nhìn hai người ba đang bận ăn nhau, lập tức chồm tới.

"Ẳng ư ư ~"

2. Cá

La Phù Sinh ăn cá rất siêu, không bao giờ bị hóc xương, ngậm một miếng thịt cá trong miệng, trong vòng một phút có thể nhổ ra hết đám xương dăm.

Dương Tu Hiền thì không được như thế, chỉ ăn được phần bụng cá, nếu không mười lần ăn thì đến tám lần bị hóc, cổ họng y lại bé, nuốt không được mà còn khó chịu.

"Ầy, lần này nhờ cô làm cá rất ngon, em không nếm thử sao?" La Phù Sinh gõ đũa vào đĩa cá, cắn môi dưới hỏi.

Cá trích nhiều thịt, nhưng cũng nhiều xương, ăn vô cùng phiền.

"Không ăn." Dương Tu Hiền liếc hắn một cái.

"Em không thể... Gọi là gì ấy nhỉ...."

"Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."

"À đúng đúng đúng, em không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn được, cá ăn rất tốt mà. Em... Em nếu không biết cách, anh dạy em."

La Phù Sinh làm mặt xấu hướng Dương Tu Hiền cười.

"Trêu tôi nữa tối anh cút ra ngủ với Bóng Đèn."

Giờ Bóng Đèn đã thành niên, lớn như con tịnh, chỉ nhỏ hơn Alaska nhà Hà Khai Tâm một chút.

Bọn họ ngồi ở bàn ăn cơm, Bóng Đèn nằm bên chân Dương Tu Hiền gặm xương rôm rốp.

Nghe thấy mình được nhắc tên, Bóng Đèn ngẩng lên sủa mấy tiếng, cái đầu bông xù cọ cọ chân Dương Tu Hiền.

"Khổ thân con." Dương Tu Hiền sờ đầu Bóng Đèn, cười cười đánh mắt về phía La Phù Sinh, "Không sao, nếu con không muốn, ba cho cha ngủ phòng khách, khỏi tranh chỗ với con."

"Gâu gâu!"

"Chậc."

La Phù Sinh không vui, đuổi đại cẩu thích làm nũng kia đi.

Thò đũa gắp đuôi cá bỏ vào bát Dương Tu Hiền, La Phù Sinh cũng gắp cho mình một miếng, gian xảo chọc chọc, ho khan hai tiếng.

"Nhìn này."

La Phù Sinh kẹp lấy miếng thịt cá to mọng đưa vào miệng, đầu lưỡi nâng lên, miệng hơi mở ra.

Răng trắng muốt cắn chặt, kết hợp với lưỡi chậm rãi nghiền nát thịt cá, rồi lại cắn cắn vài phát, một ít xương được lọc ra ngoài, răng giữ thịt cá lại, đầu lưỡi nhanh nhẹn đẩy hết xương ra.

Xương được nhằn sạch rơi xuống bàn...

Dương Tu Hiền híp mắt, đôi đũa chọc chọc thịt cá.

Một thoáng do dư, cuối cùng y gắp miếng cá lên, đưa vào trong miệng.

La Phù Sinh chống mặt xem, môi đỏ đầy đặn mấp máy, dính mỡ bóng loáng.

"A..." Sắc mặt Dương Tu Hiền biến đổi, há mồm nhè hết thịt ra, cảm giác đau nhói khiến y phải hé miệng.

"Làm sao vậy?"

"Xương cắm vào đầu lưỡi."

"Thế á? Để anh xem nào."

La Phù Sinh buông đũa đi qua, ôm mặt Dương Tu Hiền bảo y há miệng.

"Thổi sẽ không đau nữa." Dương Tu Hiền nương theo lực của người kia mà ngửa đầu, mặt gác lên tay La Phù Sinh, ý tứ khác trong ánh mắt vô cùng lộ liễu.

Không phải do La Phù Sinh không chống cự được bị mê hoặc, mà là do Dương Tu Hiền thực sự là một bông anh túc gây nghiện cho người khác.

La Phù Sinh ôm mặt đối phương, cúi xuống hôn sâu, nếm đôi môi mềm mại như thạch trái cây, tiến qua hàm răng thưởng thức trọn vẹn nụ hôn này.

"Cá ngon hay tôi ngon?" Dương Tu Hiền hỏi sau khi nụ hôn dừng lại.

"Em ngon." Ánh mắt La Phù Sinh sâu thẳm, kéo người kia giam trong vòng tay, tiếp tục hôn: "Nên... Ăn em trước."

3. Cà chua

Ở Đặc điều đình Triệu Vân Lan giành một mảnh đất để trồng rau, Dương Tu Hiền trộm thấy được, quyết định cũng trồng một chậu cà chua cho vui.

Tuy tối y nhiều lần hứa với La Phù Sinh nhất định sẽ dậy sớm, nhưng 6 rưỡi hôm sau vẫn rúc trong chăn ngủ không thấy trời đất đâu.

La Phù Sinh tay chống eo, miễn cưỡng nhìn kẻ đang nằm trên giường quấn kín mít thành một bọc, hắn đứng một lúc mới duỗi tay kéo chăn.

"Tu Hiền, dậy! Hôm qua chính em nói muốn đi chợ buổi sáng, còn ngủ nướng nữa là đến trưa đấy..."

"Ưm..." Dương Tu Hiền bực bội dúi đầu vào trong chăn, đầu tóc rối bù.

"Bé cưng, mở mắt ra rồi anh ôm em đi đánh răng nhé? Đừng ngủ nữa, để anh thay quần áo cho..."

La Phù Sinh bó tay, chỉ có thể đỡ Dương Tu Hiền oặt ẹo không có xương sống dậy, để y dựa vào người mình.

Áo cộc tay màu xám co kéo mãi mới qua khỏi đầu. Dương Tu Hiền như sợi bún, nâng tay cũng mềm oặt, lung xung xỏ vào áo cũng tốn mất năm phút đồng hồ của La Phù Sinh.

Vất vả mãi mới thay xong đồ, Dương Tu Hiền bị quấy không tỉnh không được, nhưng vẫn quấn lấy La Phù Sinh, đầu gối lên vai hắn, tay ôm chặt không chịu buông.

"Bảo bối, em buông anh ra, chúng ta đánh răng đã..." La Phù Sinh vỗ vỗ lưng Dương Tu Hiền dỗ dành.

"Ừ..." Mê mang mở mắt, Dương Tu Hiền cọ bên cổ La Phù Sinh, xoay người sang chỗ khác.

Rửa mặt xong Dương Tu Hiền cuối cùng cũng tỉnh ngủ, tự tay lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác da, vô cùng tiêu sái vuốt tóc, hướng La Phù Sinh cười nói: "Tôi đã bảo 6 rưỡi tôi dậy được mà."

La Phù Sinh chống nạnh vừa tức giận vừa buồn cười, miễn cưỡng gật đầu.

"Ừ ừ ừ bố ạ, mau đi thôi."

Chợ nông sản đông đúc, các cụ ông cụ bà đều xách theo giỏ rau. Sau khi đỗ xe bên ngoài, La Phù Sinh cùng Dương Tu Hiền đạp lên bùn đi vào trong, lúc đi qua khu hải sản Dương Tu Hiền thấy một con cua đang giơ cặp càng vĩ đại, bèn kéo áo La Phù Sinh.

"Ê, anh kia." Dương Tu Hiền chỉ chỉ.

La Phù Sinh lúc đầu chưa thấy, híp mắt tìm quanh một lúc, thấy được thứ là Dương Tu Hiền nói rồi lườm y một cái.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha không giống à?"

"Giống cái rắm!"

Tới cửa hàng, cây ớt xanh với cây cà chua Dương Tu Hiền không phân biệt nổi, La Phù Sinh không dám cho y chọn, giữ chặt y bên người, tự mình chậm rãi lựa lựa.

"Mua hạt giống đi." Dương Tu Hiền nhìn chậu cây đã xanh lá, nghĩ bụng như vậy không tận hưởng được cảm giác đạt được thành quả, liền bắt lấy đầu ngón tay La Phù Sinh .

"Thế em có chăm cho nó sống được không?" La Phù Sinh không thèm ngẩng đầu.

"Cứ thử xem, lão Triệu còn trồng được, chẳng lẽ tôi không làm được." Dương Tu Hiền hích hông với La Phù Sinh, nói tiếp: "Tôi thấy ổn mà."

"Thầy Thẩm nhà người ta biết cách, hơn nữa còn có thời gian ở bên lão Triệu..." Nói đến đây La Phù Sinh biết mình lại tự đào hố chôn mình rồi, quả nhiên những ngón tay thon dài đang nằm trong tay hắn rút ra.

La Phù Sinh cẩn thận đứng thẳng lên quan sát y, Dương Tu Hiền khoanh tay, ung dung nhìn La Phù Sinh, cười như không cười: "Cũng biết mình đi như ngựa suốt ngày không ở nhà cơ à?"

"Bảo bối... Dạo anh không phải là, chính là... Hơi bận một chút sao... Chuyện này anh phải tham gia vào mới yên tâm được. Anh đảm bảo, tháng sau nhất định hôm nào cũng về!" La Phù Sinh giơ bốn ngón tay lên, cong môi cười ngu, đôi mắt to lấp lánh.

"Thế mua hạt giống nhé?"

"Mua mua mua."

.

Một tháng sau đó, cây cà chua của Dương Tu Hiền cuối cùng cũng đâm chồi sinh trưởng, lá xanh ngắt, trông vô cùng khỏe mạnh. Dương Tu Hiền rảnh là lại ra nghịch nó một chút, vẽ mấy bức tranh sơn dầu.

Chờ mãi chờ mãi, kết quả chờ quá bốn tháng, cây cà chua này vẫn chưa đơm quả.

Sáng sớm Dương Tu Hiền đi thị sát, dù khó hiểu nhưng cũng thấy chẳng sao, mình cũng không nhất quyết phải ăn quả của cây này mới được, giơ chân đá mông La Phù Sinh.

La Phù Sinh ôm gối xoay người lại, ngửa mặt nằm ở trên sô pha.

"Bé cưng, sao vậy?"

"Chốc nữa đi mua mấy trái cà chua về nấu canh." Dương Tu Hiền ngáp một cái, vỗ đùi La Phù Sinh ý bảo hắn nhích vào một chút.

La Phù Sinh ngồi chồm dậy, tóm Dương Tu Hiền kéo vào trong ngực, cười xấu xa: "Không đợi cây của em à?"

"Thế cả đời này không được ăn cà chua mất." Dương Tu Hiền bấm chuyển kênh tiếp tục xem TV.

"Nhà lão Triệu sao có thể trồng ra quả được nhỉ?" La Phù Sinh thắc mắc.

"Anh tự đi mà hỏi."

"Thực ra người ta cũng nói chuyện với anh rồi, là bởi vì cậu ta với thầy Thẩm thường bón thêm chất cho đất, em xem, nếu muốn cây cà chua này kết quả...." La Phù Sinh cắn vành tai Dương Tu Hiền, răng nanh chậm rãi ma sát.

Ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

"Ờ, thế anh đi mà mời họ đến bón cây." Dương Tu Hiền mặt không đổi sắc đáp lời.

"............"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net