Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[TRANSFIC] 0 DEGREE CELSIUS - CHƯƠNG 3

Tên gốc: 摄氏零度
Tác giả: Makole
Editors: aprilcheryl, TTH @bkln.yzl
Số chương: Chính văn 25 chương, 2 phiên ngoại

*Không áp đặt lên người thật

*Trạm ca x Guitarist

*Còn có tên là "Anh trai tôi và thần tượng tôi ở bên nhau rồi", "Tôi đã gán ghép anh trai tôi và thần tượng tôi như thế nào", và "Thần tượng biến thành anh dâu phải làm sao"

—————————

03

Bên kia rất nhanh đã chấp nhận lời mời kết bạn của anh. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm avatar cừu vui vẻ trong lòng đột nhiên có chút chột dạ.

Như vậy có phải không ổn lắm nhỉ?

Tiềm thức nhắc nhở anh hành vi này, theo thuật ngữ truy tinh của em gái anh mà nói thì phần lớn sẽ bị liệt vào hành vi tư liên. Đương nhiên, anh không dám hỏi thẳng Châu Khả Du. Đứa em gái điên khùng của anh mà biết anh trai nó thêm Wechat nghệ sĩ mà nó thích thì con bé sẽ tiễn anh lên thẳng thiên đàng luôn. Châu Kha Vũ xem hộp thoại trống không một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng rồi khóa màn hình.

Có lẽ Trương Gia Nguyên cũng chỉ tò mò nên muốn trêu chọc anh thôi.

Châu Kha Vũ tự an ủi bản thân nhưng không nhận ra suy nghĩ này của anh có chút không phù hợp.

Châu Kha Vũ thi thoảng ấn vào vòng bạn bè của cậu muốn xem cuộc sống đời thường của cậu như thế nào. Nhưng Trương Gia Nguyên là người không hay cập nhật trạng thái trên mạng xã hội. Lần cập nhật trạng thái gần đây nhất là bức hình ban nhạc của cậu chụp ở lễ hội âm nhạc Bắc Kinh vào hai tháng trước. Cậu để chế độ chỉ hiện thị bài đăng nửa năm gần đây, chỉ có tấm ảnh nằm trơ trọi trong vòng bạn bè. Cả hai còn không có bạn chung vì vậy trông tấm ảnh càng cô đơn hơn. Châu Kha Vũ nghĩ rằng Trương Gia Nguyên có lẽ là một người rất được lòng mọi người, có rất nhiều lượt thích và bình luận dưới bài đăng của cậu rồi cậu sẽ trả lời từng bình luận của những người bạn. Và bây giờ Châu Kha Vũ nhìn phần bình luận trống rỗng bên dưới, tâm trạng có chút rối răm bất đắc dĩ không thể giải thích được. (1)

(1); Vòng bạn bè trên Wechat chỉ khi kết bạn mới có thể nhìn thấy bình luận của nhau, Châu Kha Vũ không có bạn chung với Trương Gia Nguyên nên chỉ có thể nhìn số lượt thích và bình luận nhưng không nhìn thấy những bình luận của bạn nhỏ và bạn bè của em.

Anh cầm điện thoại nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn ấn like bài đăng cách đây hai tháng của cậu.

——

Nhưng điều Châu Kha Vũ không thể ngờ được là ngay sau khi đón năm mới, anh nhận được tin nhắn đầu tiên từ Trương Gia Nguyên, nói đúng hơn là một định vị.

Châu Kha Vũ trả lời lại bằng dấu chấm hỏi.

Rất nhanh bên kia đã phản hồi: “Tôi đã quay lại Bắc Kinh, đây là chỗ chúng tôi thường luyện tập, có thời gian hãy ghé qua nha.”

Châu Kha Vũ choáng váng.

Anh cảm thấy bản thân có lẽ đã già không thể đoán được suy nghĩ của đám trẻ ngày nay. Anh với Trương Gia Nguyên mới gặp nhau hai lần, hay thậm chí suy nghĩ kỹ hơn thì lần ở sân bay mới có thể tính là gặp mặt hơn nữa đối phương còn là thành viên ban nhạc có chút tiếng tăm. Bây giờ cậu ấy thêm Wechat của anh rồi còn tự mình mời anh đến chỗ luyện tập của cậu.

“Cậu không sợ tôi là người xấu sao?”

Tin nhắn đã gửi một lúc vẫn không thấy trả lời lại, Châu Kha Vũ định đặt điện thoại xuống đi làm việc khác thì màn hình bỗng sáng lên.

“Anh trông có vẻ là người tốt đang giả bộ xấu xa.”

Dòng tin nhắn sáng rực trên màn hình khóa điện thoạt, Châu Kha Vũ nhìn nó thật lâu cho đên khi màn hình tự động tắt tối sầm, anh quyết định không mở máy trả lời tin nhắn của Trương Gia Nguyên.

Đúng như lời Châu Khả Du nói, anh nên để cuộc sống sinh hoạt sống động lên rồi đi tìm hiểu về cuộc sống của giới trẻ hiện nay, xem xem trong đầu chúng rốt cuộc có những suy nghĩ như thế nào.

Nhưng Châu Kha Vũ cũng không thực sự đến cuộc hẹn. Một ngày, sau khi tan sở, anh ấy đi vòng qua chỗ Trương Gia Nguyên đã gửi cho anh, có rất nhiều cô gái trẻ mang theo máy ảnh DSLR đứng ở tầng dưới, chắc có lẽ là fan của ban nhạc, đang đợi họ diễn tập xong rồi tan làm. Châu Kha Vũ đậu xe gần đó, từ xa nhìn các cô gái đang đứng đợi lặng lẽ trong gió đêm đầu xuân, họ đứng cạnh nhau trò chuyện, sưởi ấm cho nhau, chia sẻ những miếng giữ nhiệt của mình cho người khác, rồi lại tiếp tục chờ đợi. Khi Trương Gia Nguyên và những người khác bước ra, đám đông náo loạn. Những ống kính dài ngắn bắt đầu chĩa vào các thành viên ban nhạc. Nhân viên bảo vệ ở cửa nóng nảy đẩy những cô gái ra để nhường đường đi cho các thành viên ban nhạc cho đến khi họ lên xe và rời đi. Các cô gái nhỏ hào hứng chia sẻ những bức ảnh vừa chụp được, đôi ba câu tạm biệt nhau rồi trở về dưới ánh đèn đường mờ. Châu Kha Vũ không biết liệu ngày mai họ có tiếp tục đến hay không, hay liệu họ còn đợi người mình yêu thích ở đây trong thời tiết lạnh giá chỉ để chụp hàng tá bức ảnh đẹp không. Anh có chút khó hiểu, truy tinh có thật sự vui vẻ không?

Châu Kha Vũ cảm thấy mệt. Anh thuộc tip người thực tế, sau khi tốt nghiệp đại học thì tiếp tục học lên nghiên cứu sinh rồi đi làm, mỗi ngày rất đúng giờ 9 giờ vào làm 5 giờ tan làm, thi thoảng tăng ca đến đêm. Anh ấy thực sự không thể dành thời gian và sức lực để đuổi theo một người lạ, cũng như không thể hiểu được niềm vui trong vài chục giây ngắn ngủi khi các cô gái nhỏ nhìn thấy người mình thích. Khi bỏ đi ánh hào quang sân khấu, họ cũng chỉ là những chàng trai tuổi mười chín đôi mươi bình thường.

“Có thật sự cần thiết như vậy không?” Châu Kha Vũ nghĩ.

Anh đặt câu hỏi này với Châu Khả Du. Đầu tiên em gái liếc nhìn anh trai mình một cái như muốn hỏi anh có phải lại dở chứng gì không, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của anh trai cô thở dài, nuốt lại những lời đang định nói vào trong bụng.

“Anh biết đấy, đôi khi truy tinh cũng là kiểu sống đó.”

Châu Kha Vũ muốn mở miệng nói nhưng cuối cùng cũng không nói được câu nào.

“Quên đi, anh không hiểu.” Châu Khả Du lại liếc anh thôi lần nữa. “Anh có biết vì sao em biết đến Trương Gia Nguyên không?"

Châu Kha Vũ một lần nữa biết được câu chuyện khác về Trương Gia Nguyên từ em gái mình.

Trong thời gian Châu Khả Du sắp ngạt thở vì luận văn tốt nghiệp, hầu như ngày nào cô cũng ở trong thư viện cho đến khi đóng cửa, nỗi lo lắng trầm trọng khiến cô mất ngủ nhiều ngày, ngồi ôm máy tính ở McDonald's suốt cả đêm. Vào đêm, bài luận chính thức được được, cô đã ngồi ở McDonald's rất lâu, đột nhiên cô cảm thấy mình mất phương hướng không biết nên làm gì tiếp theo.

"Giống như anh đang bận rộn với một dự án, tăng ca mỗi ngày để làm hài lòng bên A. Và khi anh thực sự hoàn thành nó một cách hoàn hảo rồi đưa cho bên A, anh sẽ đột nhiên cảm thấy mình bị mất phương hướng. Chính là cảm giác như vậy." Châu Khả Du nói tiếp: "Em cũng không hiểu, đêm đó, em bỗng nhiên muốn ăn cánh gà cay."

Đã quá muộn vào ngày hôm ấy, cánh gà cay ở McDonald's đã bán hết sạch, nhân viên cũng không muốn làm một phần riêng cho cô, chỉ nói với cô câu rất xin lỗi. Nhưng Châu Khả Du không biết bản thân bị làm sao vào ngày hôm đó, cô chỉ muốn ăn một suất cánh gà cay, khi nói chuyện với nhân viên đến phút cuối cùng, cô đã bật khóc và nhân viên đành phải làm một phần riêng cho cô.

"Em chỉ muốn ăn cánh gà thôi. Em không nghĩ là mình quá đáng. Nhưng lúc đó, em tình cờ gặp Trương Gia Nguyên. Cậu ấy đang viết một bài hát ở McDonald's. Có lẽ do em khóc quá to nên cậu ấy đã bước tới gọi em một tiếng chị ơi.”

Trương Gia Nguyên mua cho cô một cây kem, là loại ốc quế đơn giản nhất của McDonald's, sau đó cười nói với cô, chị ơi, mọi người đều có nỗi khổ riêng, chị đừng khóc nữa nha.

Châu Khả Du nhất thời tức giận, trực tiếp từ chối: "Liên quan gì đến cậu!"

Nhưng Trương Gia Nguyên vẫn tươi cười. Cậu ấy lấy cây đàn của mình ra và nói với Châu Khả Du, em sẽ đàn một bài hát cho chị nghe, chị đừng tức giận nữa nha?

Châu Khả Du cảm thấy cậu có bệnh, nửa đêm đánh đàn cho một cô gái lạ, rốt cuộc não cậu ấy có vấn đề gì không thế. Cô nghĩ như nào cũng nói với Trương Gia Nguyên như thế. Nhưng Trương Gia Nguyên dường như không quan tâm, chỉ một mình đàn xong một bài hát vui vẻ, sau đó nói với Châu Khả Du: "Chị ơi, bây giờ chị vui hơn một chút chưa?"

“Không vui, tôi cảm thấy thế giới này chẳng tốt đẹp hơn chút nào.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Trương Gia Nguyên nghiêng đầu. Cậu ấy có một khuôn mặt non nớt, hai chiếc răng thỏ sẽ lộ ra khi cậu cười, nhưng khi không cười cậu sẽ trở nên xa cách. Cậu cất cây đàn lại vào túi đàn và nói tiếp một cách nghiêm túc và chân thành: "Em cũng nghĩ thế giới này sẽ không tốt đẹp hơn, nhưng em vẫn thích thế giới này và em chỉ muốn bảo vệ nó."

Trước khi rời đi, Trương Gia Nguyên đã đưa cho cô một vé xem livehouse có in tên ban nhạc của họ: Hệ Ngân Hà.

Lần theo thông tin về ban nhạc, Châu Khả Du biết được tên guitarist và tìm hiểu thông tin của Trương Gia Nguyên, nhưng với cậu ấy mà nói, cô cũng chỉ là người xa lạ.

“Trương Gia Nguyên thực sự là một người kỳ lạ.” Châu Khả Du lặp lại, “Thật sự rất kỳ lạ. Hôm đó em đã rất buồn, nhưng sau khi nghe cậu ấy chơi guitar và nói chuyện với cậu ấy, trong lòng thực sự có một điều không thể giải thích được… Có cảm giác thoải mái chăng? Sau đó, em đến xem buổi biểu diễn của ban nhạc. Cậu ấy đang mỉm cười và chơi guitar trên sân khấu. Cậu ấy quả thực rất thoải mái. Cậu ấy đang yêu và tận hưởng thế giới này. Và khi em ở dưới sân khấu nhìn cậu ấy, em đột nhiên cảm thấy điều này thế giới bỗng vừa trở thành một thế giới mà em đã mong đợi. "

"Có thể giữa người với người có một loại từ trường đó, Châu Kha Vũ."

Châu Khả Du nhẹ nhàng nói: "Khi bạn cảm thấy bất lực và mệt mỏi, sẽ có một người khiến bạn cảm thấy thế giới này đáng để yêu và được yêu. Em nghĩ đây là ý nghĩa của việc theo đuổi những vì sao.”

“Vậy tại sao không trở thành bạn với cậu ấy.” Châu Kha Vũ hỏi.

“Theo đuổi những vì sao không phải là để hái nó. Trở thành bạn bè là ý muốn của cả hai bên. Nếu cậu ấy sẵn sàng làm bạn với em, đó là quyền tự do của cậu ấy, nhưng em nghĩ tốt hơn là nên nhìn cậu ấy từ xa dưới tư cách khán giả của cậu ấy." Châu Khả Du nói: “Nhìn cậu ấy ngày càng tỏa sáng, sẽ có cảm giác những vì sao mình bảo vệ càng ngày càng lấp lánh đẹp đẽ.”

Lần đầu tiên Châu Kha Vũ cảm thấy thế giới quan của giới trẻ hiện nay dường như không vô lý đến nỗi không thể chấp nhận được như trước.

Vì vậy, nếu Trương Gia Nguyên sẵn sàng, anh cũng sẵn lòng trở thành một người bạn tốt.

——

Khi anh đến nơi Trương Gia Nguyên luyện tập lần thứ hai, ở cửa dường như có nhiều người hơn. Châu Kha Vũ đỗ xe cách đó không xa, phát hiện những cô gái có vẻ đang khẩu chiến. Anh thậm chí còn nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã gặp ở sân bay lần trước. Bọn họ dường như đang tranh cãi chuyện gì đó, Châu Kha Vũ không nghe rõ nên kéo cửa kính xe xuống. Nhóm những cô gái mà người đứng đầu là cô gái cột tóc đuôi ngựa đều rất tức giận, tranh cãi với một vài cô gái lạ mặt, Châu Kha Vũ phải nghe một lúc mới nhận ra lý do.

Những cô gái lạ mặt khi có lẽ là những người cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã nhắc đến ở sân bay lần trước - fan tư sinh.

Fan tư sinh đứng bên ngoài hét to, Châu Kha Vũ nhìn nhóm người ồn ào đằng kia, rồi lại nhìn lối vào của tòa nhà, anh không khỏi nhớ đến những gì Châu Khả Du đã nói với anh.

"... Có lần cậu ấy bị fan tư sinh chặn ở sân bay, và họ đã mắng chửi em ấy ngay trước mặt cậu ấy. Những lời mắng mỏ rất khủng khiếp."

Châu Kha Vũ cau mày.

Trời bắt đầu tối dần, Châu Kha Vũ định nhấc điện thoại và nhắn cho Trương Gia Nguyên, nói cho cậu biết hiện tại anh đang ở đâu, nhưng anh nghe thấy đám đông bắt đầu kích động. Trương Gia Nguyên đeo khẩu trang bước ra khỏi tòa nhà với cây đàn sau lưng. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trông giống như một chiếc bánh bao trắng mềm. Fan bình thường rất an tĩnh chờ đợi nhưng hôm nay bỗng trở nên hỗn loạn mất kiểm soát. Trương Gia Nguyên dường như choáng váng, bị một đám người vây quanh. Có người muốn vồ tới chỗ cậu, cũng có người muốn giúp cậu chặn lại đám người điên, cậu đứng tại chỗ thất thần không dám di chuyển, mấu chốt là không có nhân viên bảo vệ dẹp loại. Cậu đứng một mình giữa đám đông hỗn loạn, gần như bị ép lại quay trở lại tòa nhà.

Mẹ nó.

Châu Kha Vũ do dự một lúc, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Lúc này, anh vô cùng cảm ơn bản thân hôm nay vì đã đỗ xe ở vị trí tương đối gần. Có lẽ là vì anh là con trai, hoặc có lẽ vì hôm nay anh có đeo kính, đeo khẩu trang, cúi đầu đi về phía đám đông nên không ai để ý đến anh. Anh ta vừa nói xin lỗi cho qua vừa đi về phía Trương Gia Nguyên, thấy khoảng cách đủ gần, anh ấy vươn tay nắm lấy tay Trương Gia Nguyên giữa đám đông. Trương Gia Nguyên bị anh kéo giật một cái loạng choạng suýt ngã xuống đất, Châu Kha Vũ nhanh chóng đỡ lấy cậu, nhìn cậu khó khăn lắm mới đứng vững được rồi mới hô.

“Chạy!”

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng có phản ứng, theo Châu Kha Vũ mà chạy về hướng xe của anh, hai người con trai cao hơn một mét tám nhanh chóng bỏ xa nhóm fan, Trương Gia Nguyên nhảy lên ghế sau, cậu vỗ vào ghế lái lớn tiếng thúc giục, "Nhanh nhanh nhanh anh mau lái xe đi!"

Châu Kha Vũ đương nhiên không muốn nói chuyện nhảm nhí, vội nhấn ga phóng xe đi trước vài fan tư sinh đuổi kịp.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn sững sờ tại chỗ.

"Anh này… trông quen không?"

——

"Hey bro, em về rồi, nhìn xem em mang cho anh cái gì... CÁI GÌ? CÁI GÌ ĐÂY?”

Cầm hai cốc trà sữa, Châu Khả Du hít một hơi nhìn Trương Gia Nguyên đang ngồi trên sô pha chơi game. Châu Kha Vũ trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của em gái mình liền đi ra, chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng trên người anh khiến Châu Khả Du hoàn toàn phát điên.

Trương Gia Nguyên đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với cô ấy: "Em chào chị ạ"

Châu Khả Du chết đứng nửa phút rồi sau đó dựa vào cửa mà ôm lấy ngực.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net