Bản tình ca liều lĩnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã xin phép tác giả được hiệu chỉnh, dịch thuật. Vui lòng không mang đi chỗ khác!

Note: vẫn là có một bài hát truyền cảm hứng trong lúc dịch thuật và hiệu chỉnh.
——————-
Rung động tuổi 18 khó mà giả vờ, hai thiếu niên ngông cuồng, đem những tâm sự mềm mại thành một bản tình ca táo bạo.

1.
Tình cảm của hai người bắt đầu trễ hơn so với dự đoán của mọi người một chút.
2.
Lúc đó đã là 1 tháng sau đêm thành đoàn, Trương Gia Nguyên vẫn sẽ ngẫu nhiên mơ thấy lúc công bố thứ hạng cùng cảm giác khẩn trương đến sắp tắt thở đó. Nghe nói có người lúc 30, 40 tuổi vẫn còn bởi vì nằm mơ thấy không viết kịp bài trong kì thi đại học mà tỉnh giấc giữa đêm, Trương Gia Nguyên không hi vọng mấy chục năm sau còn đang mơ mộng trên gối lại phải kinh sợ bật dậy vì tiếng của Đặng Siêu lão sư.

Nhưng Trương Gia Nguyên thừa nhận, đây là một khởi đầu vô cùng kì diệu cũng thập phần mỹ lệ.

Cậu có tập thể mới, nam đoàn mới, cùng mười người anh em khác ở cùng một chỗ, cùng nhau hướng tới ước mơ tồn tại trong giới giải trí.

Chỉ là gần đây cậu có chút phiền não.

Không biết tiền bối cũng là thành viên của nam đoàn có thể chỉ cho cậu sai chỗ rồi hay không, dù sao cậu cũng không có khả năng tự tìm vào trang web có đăng bài viết: "Đối với đồng nghiệp có tình cảm không nên có, tôi nên giải quyết làm sao?"

Người đồng nghiệp này, để cho tiện kể, chúng ta cùng gọi hắn là Châu tiên sinh đi.

Châu tiên sinh cũng giống như Trương Gia Nguyên, cùng nhau bước vào show sống còn, bước ra sân khấu, gia nhập tổ hợp xuất đạo, trở thành đồng đội suốt hai năm tới.

Hai người lúc trong show ở chung phòng kí túc xá, cùng chơi game, chung một tổ đội nhỏ trình diễn, cùng nhau ghi hình, mối quan hệ xem như cũng không tệ.

Nhưng Trương Gia Nguyên có thể khẳng khái nói, khi đó mọi người thật sự là những anh em tốt, bạn bè tốt của nhau.

Thế nào? Anh em tốt không thể ôm vai nhau sao? Anh em tốt không thể nắm tay nhau sao? Anh em tốt không thể "mộng du như bóng đuổi theo ánh sáng" sao? Nếu vậy thì "Anh trai tốt, đừng "làm" em" hay "Anh sẽ "làm" em sau được không?

Được rồi, Trương Gia Nguyên cũng phải thừa nhận, đúng là có một chút vượt qua phạm vi bạn tốt, có chút quá thân thiết. Nhưng cậu không cảm thấy chuyện đó có vấn đề, ngược lại sự thân thiết này làm cậu rất dễ chịu, rất nguyện ý cùng Châu Kha, à không phải, Châu tiên sinh, ở cùng một chỗ.

Có thể cùng Châu tiên sinh thành đoàn, cậu cũng rất vui.

Nhưng sự việc cũng là từ sau việc thành đoàn này mà thay đổi.

Công ty lại một lần nữa sắp xếp chỗ ở cho nhóm bọn họ, hai người một phòng, ở chung một nhà để thuận tiện quản lý.

Mười một thanh niên một ngày trước vẫn còn bận rộn đầu tắt mặt tối, rạng sáng mới về phòng ngủ, sáng hôm nay đã bị kéo tới công ty họp. Đứng trước mặt Long tổng là nam đoàn vừa xuất đạo, dáng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo như vừa mộng du đến công ty.

"Long tỷ", Trương Gia Nguyên đã quen thuộc, lúc này không hoảng sợ chút nào, mệt mỏi rã rời đứng dựa lưng vào cột điện tử, nghe đến chuyện phân chia kí túc xá, mới hoàn hồn trở lại.
Lắc lắc đầu để xua tan cơn buồn ngủ, Trương Gia Nguyên nhấc chân muốn đi về phía Lâm Mặc, nhưng chưa kịp bước nửa bước, đã bị người ta níu cổ áo kéo lại.

"Nguyên nhi, hai chúng ta ở chung phòng đi?"

Trương Gia Nguyên ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía người vừa kéo áo cậu, nghĩ không ra lý do từ chối nên liền gật đầu đáp ứng.
Thế là cậu và Châu tiên sinh thuận lý thành chương trở thành một cặp bạn cùng phòng tốt.

Đây không phải là lần đầu tiên hai bọn họ ở chung phòng, thậm chí lúc trước còn là bạn cùng giường tầng, người tầng trên người tầng dưới.

Thế nhưng mấy tháng ở trong Doanh kia làm sao có thể giống với cuộc sống bây giờ. Khi đó mỗi ngày ngoài luyện tập thì cũng chỉ là luyện tập, lịch thi đấu gấp đến mức làm cho người ta choáng váng, sinh hoạt trong hoàn canh áp lực như thế thì làm gì có những tâm tư ngoài lề, nói là ở cùng giường tầng nhưng kì thực thời gian họ chạm mặt nhau ít tới thảm thương.

Nhưng bây giờ khác trước rất nhiều, cùng ăn cùng ở, cùng ra cùng vào, giống như hận không thể buộc nhau cùng chỗ suốt 24 tiếng, khó mà không có tâm tư khác với người đó.

Châu Kha V- à không, Châu tiên sinh.
Suy nghĩ một hồi, Châu tiên sinh cái gì, Trương Gia Nguyên cam chịu, người này chính là Châu Kha Vũ, không có việc gì phải che giấu, đại trương phu dám làm dám chịu.

Người này chính là Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ thật sự là một người rất dễ dàng tiếp cận.

Nhớ lại khoảng thời gian còn ở trong Doanh, hai người họ đều đến công ty lớn, người kia còn có một cộng đồng fan hâm mộ 3 năm tuổi, khó tránh khỏi việc kiêu ngạo tự tôn, theo lý thì không thể nào kết thân dễ dàng như vậy.

Châu Kha Vũ bên ngoài mang bộ dạng cao lãnh tự kiềm chế, thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ hơn cậu một tuổi, nói không tới hai câu liền hận không thể đem ra toàn bộ tâm tình của mình cho người khác nhìn. Trương Gia Nguyên không thể không nhận lấy, con gái Đông Bắc nhiệt tình giản dị mà chất phác nhà chúng ta không thể nào làm loại chuyện thất đức không nể mặt mũi kia được.

Nhưng mối quan hệ này cứ chân thành tiếp tục, đến lúc mọi thứ cũng phải thay đổi.

Châu Kha Vũ rất ưu tú, điều này không thể nghi ngờ: Một khuôn mặt xuất sắc đến mức hận không thể là Center tất cả các màn biểu diễn, chưa kể đến vóc dáng cao ráo, Trương Gia Nguyên không thể nào bì kịp, cặp chân dài hút hồn fan hâm mộ, hát nhảy mà ngũ quan vẫn vững chãi như chiến binh, năng lực rap lại càng mạnh hơn nữa.

Trương Gia Nguyên nhỏ giọng phàn nàn, Châu Kha Vũ không phải C vị mới không hợp lẽ thường.

Nhưng cậu cũng chậm rãi nhận ra, mình đối với anh ấy trở nên thân cận không đơn thuần chỉ vì Châu Kha Vũ quá ưu tú.

Muốn ở trước mặt anh ấy làm mình làm mẩy, sai bảo anh ấy, chỉ để khoảng cách vô hình giữa hai người biến mất. Muốn ngay lập tức ăn mừng, cổ vũ khi anh ấy đạt thành tích cao, để anh vĩnh viễn cảm thấy vui vẻ vì được chú ý, được tôn thờ. Muốn cùng anh đứng trên sân khấu, để cả hai cùng được ánh sáng rực rỡ kia chiếu sáng.

Chờ đến lúc Trương Gia Nguyên thành đoàn, rời Doanh, tâm đã bình tĩnh, nằm trên chiếc giường đơn ngăn cách với Châu Kha Vũ bằng một bức tường, cậu mới tỉnh táo nghĩ —— Mình không phải là, thích Châu Kha Vũ rồi đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net