5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nửa năm nữa cứ thế mà trôi qua trong yên bình, Trương Gia Nguyên thời gian qua thu hút được không ít fan mới, đặt một chân vào hàng ngũ minh tinh lưu lượng.

Trong giới đồn phía sau cậu có chống lưng, đương nhiên chỉ là đồn, còn thật hay không thì chỉ có chính chủ biết. Mà quả thật, lăn lộn trong giới giải trí mà không có số tốt, cũng khó có thể trụ được lâu dài.

Lần trước Châu Kha Vũ bảo cậu có muốn đi đóng phim không, Trương Gia Nguyên gạt đi ngay tức khắc, gì chứ cái diễn xuất này của cậu chỉ đủ đóng MV và quảng cáo thôi, mang cậu đi đóng phim để người khác cười vào mặt cậu sao? Hơn nữa, nơi Trương Gia Nguyên thuộc về không phải là phim trường, mà là sân khấu rực rỡ ánh đèn kia.

Trương Gia Nguyên ở cùng một chỗ với Châu Kha Vũ khá yên ổn, cho đến hiện tại thì Trương Manh tạm yên lòng, hẳn là giữa hai người này sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.

Trừ bỏ một số lần Trương Gia Nguyên dỗi Châu Kha Vũ, về kí túc xá công ty ở.

Cuối cùng thì Phó Tư Siêu cũng chuyển ra ngoài, Trương Gia Nguyên lại đến nhà Phó Tư Siêu ở tạm.

Nhưng ở cũng không được hai hôm, một nhà hai người một chó bọn họ ngày ngày phát cơm cún cho cậu, người dỗi bạn trai, không phải, là dỗi kim chủ như cậu không nhìn nổi, lúc đó Châu Kha Vũ lại còn dỗ ngon dỗ ngọt, cuối cùng cũng lại quay về với Châu Kha Vũ.

Lại nói chuyện tại sao nhà Phó Tư Siêu lại có hai người, Phó Tư Siêu chính thức qua lại với Ngô Vũ Hằng, chính là cái người chủ động theo đuổi Phó Tư Siêu vào khoảng cuối năm trước.

Chính thức yêu đương được hai tháng, hai người này đã dọn về ở chung với nhau rồi, quá đáng.

Lúc Phó Tư Siêu nói chuyện này với Trương Manh, Trương Manh ngồi trầm tư đến nửa tiếng, cuối cùng đưa ra kết luận.

"Mấy đứa muốn làm sao thì làm, đừng để tình yêu trở thành bê bối là được."

Nhiều lúc Trương Manh cũng không biết bản thân cô nuôi em kiểu gì, ôm một lần được hai cái đùi lớn.

Ngô Vũ Hằng ấy à, diễn viên, đại minh tinh, lưu lượng có, thực lực có, không có chỗ nào để chê, Trương Manh chỉ lo thằng nhóc ngốc nhà cô bị người ta lừa mà thôi.

Còn về Châu Kha Vũ, thì có vẻ như là... thích thằng nhóc Trương Gia Nguyên nhà cô thật.

Mắt nhìn người cùng linh cảm của phụ nữ rất nhạy, Trương Manh hi vọng lần này mắt nhìn người của cô không nhìn sai.

Thực ra thì không chỉ iêng mỗi Trương Manh, rất nhiều người nhìn ra tình ý đối với Trương Gia Nguyên trong mắt Châu Kha Vũ.

"Đôi bạn thân" Phó Tư Siêu và Ngo Vũ Hằng là một ví dụ, hai người bọn họ còn lắc đầu chê Trương Gia Nguyên ngốc, vậy mà lại không nhận ra.

Thì cũng đúng thôi, Trương Gia Nguyên cho rằng việc Châu Kha Vũ cưng chiều cậu là điều đương nhiên mà một kim chủ nên làm.

Vậy mới nói Trương Gia Nguyên ngốc, mối quan hệ bao dưỡng đơn thuần vốn không phải vậy, hoàn toàn là ngược lại với trạng thái của hai người này, bình thường đều là người được bao dưỡng như cái đuôi nhỏ chạy theo lấy lòng kim chủ, còn ở đây hoàn toàn Châu Kha Vũ đi tìm Trương Gia Nguyên trốn nhà, giận dỗi.

Hình tượng của Châu Kha Vũ là con sói già hung ác, không ai dám động vào, ai biết đâu ở bên cạnh Trương Gia Nguyên lại giống một chú doberman, quét mắt khắp nơi đề phòng có người có ý xấu với bạn nhỏ nhà mình, trước mặt bạn nhỏ luôn miệng Nguyên Nguyên nhi, Nguyên nhi bảo bối.

Châu Kha Vũ suốt ngày phải đi dỗ Trương Gia Nguyên, còn Trương Gia Nguyên dỗi vì chuyện Châu Kha Vũ làm cậu đau eo.

Không chỉ đau eo, thỉnh thoảng còn để lại dấu hôn trên người cậu ở chỗ dễ thấy, làm Trương Gia Nguyên không để ý mà che đi, người khác nhìn thấy ngại chết đi được.

Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên vẫn luôn dính lấy nhau, thỉnh thoảng hai người đi lễ hội âm nhạc, nếu trúng vào cuối tuần rảnh rỗi, Châu Kha Vũ sau khi hóa trang giả thành nhân viên công tác thì sẽ ngồi trong phòng chờ của hai người chơi điện thoại, hận không thể tách sói nhỏ nhà anh và sóc nhỏ của ai đó kia ra.

Trương Gia Nguyên lại giận dỗi Châu Kha Vũ, lý do rất đơn giản, nhưng cậu không muốn nói.

Ừm, nếu không có tình cảm, xin Châu Kha Vũ đừng làm như rất thích cậu vậy.

Đó là Trương Gia Nguyên nghĩ trong lòng như vậy, cậu chỉ bảo với người anh em của mình là cuộc sống loài người hết sức gian nan, hãy đi nhậu một bữa để thoát khỏi cuộc sống loài người.

Hai tên ngốc sau khi uống say thì vẫn biết đường gọi người đến đón.

Phó Tư Siêu mở điện thoại gọi cho Ngô Vũ Hằng tới đón cả hai, Trương Gia Nguyên đang không muốn gặp Châu Kha Vũ chút nào.

"Hằng Hằng."

Ở đầu dây bên kia, Ngô Vũ Hằng nhẹ nhàng hỏi Phó Tư Siêu ở đâu vậy.

"Anh là đồ ngốc!"

Ngô Vũ Hằng loáng thoáng nghe thấy tiếng Trương Gia Nguyên ở bên kia đang hihihaha với Phó Tư Siêu.

"Hihi đồ ngốc."

"Hằng Hằng, anh đang ở đâu vậy?"

Nghe giọng thì biết hai tên ngốc này lại đi uống rượu.

Ngô Vũ Hằng nói vừa chụp quảng cáo xong, đang ở công ty, chuẩn bị về nhà.

"Cho anh hai mươi phút, không đến chia tay."

Nếu là đi uống rượu, thì Ngô Vũ Hằng nghĩ anh biết hai người này ở đâu rồi.

Uống say xong bày trò, hai người này ở với nhau không khác gì một đứa lên ba một đứa lên năm, nhưng mà Phó Tư Siêu trông giống đứa nhỏ lên ba hơn.

Trương Gia Nguyên có chút ghen tỵ, hai người họ là quan hệ yêu đương, còn cậu và người nào đó kia thì chẳng là gì cả.

Châu Kha Vũ là đồ đáng ghét.

Trương Gia Nguyên túm lấy chai rượu trên bàn uống tiếp. Giờ thì từ hơi say đến say quên trời đất luôn rồi.

Ngô Vũ Hằng đến thì thấy hai con ma men đang dính vào nhau nói nhảm, chen vào giữa tách cả hai ra, anh cũng không thể vác hai tên ngốc này cùng một lúc được, thêm vào cái thân phận minh tinh của cả ba, cũng không nên gọi nhân viên, mặc dù nơi này bảo mật cao, nhưng ra khỏi cửa thì không tránh được cẩu tử nấp bên ngoài.

Ngô Vũ Hằng nhìn Trương Gia Nguyên, gọi Châu Kha Vũ đến, từ lần trước gặp nhau hai người bọn họ đã lưu lại số điện thoại và Wechat rồi.

Châu Kha Vũ đến rất nhanh, có vẻ như đang ở gần đây, quan sát một lượt thì thấy Phó Tư Siêu đang ôm Ngô Vũ Hằng, quấn như bạch tuộc ngồi một bên, Trương Gia Nguyên ôm cái chai rỗng nằm một bên.

"Cậu đưa em ấy về nhé, tôi đưa con ma men này về."

Châu Kha Vũ gật đầu, ra dấu ok, sau đó bắt đầu công cuộc gỡ cái chai khỏi người Trương Gia Nguyên.

"Nguyên Nguyên?"

Trương Gia Nguyên mơ hồ hé mắt ra nhìn, ồ, ai đây.

"Đẹp trai thật đó."

"..."

"Trong mơ mà đẹp không khác gì người thật luôn."

Châu Kha Vũ buồn cười, sao lại đáng yêu như thế này cơ chứ.

"Về nhà thôi nào!"

Châu Kha Vũ dựng Trương Gia Nguyên ngồi dậy, xoa xoa má cậu, rút cái chai ra đặt qua một bên.

Trương Gia Nguyên nắm được tay Châu Kha Vũ, cảm giác vô cùng chân thực. Không biết trong đầu nghĩ cái gì, Trương Gia Nguyên hất tay Châu Kha Vũ ra khỏi mặt mình.

"Không về, anh biến đi."

"Nguyên Nguyên, ngoan nào."

"Châu Kha Vũ là đồ xấu xa."

"Em ghét Châu Kha Vũ rồi!"

Trương Gia Nguyên đưa tay đánh Châu Kha Vũ bốp bốp mấy cái, đuổi Châu Kha Vũ biến đi.

Châu Kha Vũ hạ thấp người xuống, một tay ôm lấy eo Trương Gia Nguyên.

"Ôm cổ nào."

Trương Gia Nguyên vừa nói không về, vậy mà Châu Kha Vũ nói ôm cổ liền ôm lấy.

"Bảo bối, làm sao vậy?"

Ngô Vũ Hằng cõng Phó Tư Siêu ra ngoài, khép cửa lại, cảm thấy hai người này thật phiền. Phó Tư Siêu nói hai người này không phải quan hệ yêu đương, hình như là Châu Kha Vũ bao dưỡng Trương Gia Nguyên.

Nhìn xem, cưng chiều như thế kia thì có phải bao dưỡng hay không? Sự dịu dàng trong mắt Châu Kha Vũ nào phải dịu dàng của người bao dưỡng dành cho người được bao dưỡng.

Lại nói, Châu Kha Vũ hình như chỉ hơn Trương Gia Nguyên ba bốn tuổi, đúng là không thể tin được.

"Chẳng làm sao cả."

Trương Gia Nguyên gục mặt vào vai Châu Kha Vũ, ỉu xìu đáp lại.

"Về nhà rồi mua kem cho em nhé!"

Một tay đỡ lấy mông Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ đứng thẳng người dậy, bế bạn nhỏ một mét tám lăm nhà mình về nhà, trước đó còn không quên lấy áo khoác trùm lên đầu Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên không thích bế công chúa, mấy lần ở nhà Châu Kha Vũ bế cậu kiểu như vậy, đều tỏ vẻ không thích, anh đành ôm người kiểu này, trông Trương Gia Nguyên chẳng khác nào con gấu koala khổng lồ.

Trương Gia Nguyên ậm ừ đáp lại lời Châu Kha Vũ, yên lặng để cho anh ôm.

Về đến nhà, vẫn là Châu Kha Vũ ôm Trương Gia Nguyên vào nhà, đặt bạn nhỏ xuống sô pha, sau đó vào bếp tìm trà giải rượu pha cho Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ vừa quay lại, Trương Gia Nguyên ngồi nghiêng đầu bị mỏi, mới hơi hé mắt ra. Bóng dáng Châu Kha Vũ vừa lọt vào mắt cậu, cậu liền chu môi, gắt lên với Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ là đồ đáng ghét, đừng xuất hiện trước mắt em."

Châu Kha Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên Trương Gia Nguyên lại giận dỗi như thế.

Châu Kha Vũ bỏ ngoài tai lời xua đuổi của Trương Gia Nguyên, tiến lại ngồi bên cạnh cậu.

"Tránh xa em ra."

Trương Gia Nguyên nhẹ tay đẩy Châu Kha Vũ ra xa mình.

Sao Châu Kha Vũ lại muốn bao dưỡng em, thích em một chút thôi cũng không được à, dịu dàng em như thế mà một câu thích em cũng không nói, bao dưỡng em chỉ vì em ngoan thôi à.

Châu Kha Vũ luôn nói với em câu ngoan nào, nếu em không ngoan, chẳng phải là sẽ không thích em nữa hay sao?

"Nguyên Nguyên, ngoan nào, uống một chút."

Lại thế, Châu Kha Vũ lúc nào cũng thế!

"Không ngoan thì anh ghét em có phải không, anh đuổi em đi có phải không?"

"Châu Kha Vũ ghét em rồi."

Trương Gia Nguyên vừa đánh Châu Kha Vũ vừa khóc. Cũng may anh đã kịp đặt chiếc ly sứ kia lên bàn, nếu không sợ rằng sẽ bị Trương Gia Nguyên đánh rớt mất.

"Em không ngoan thì anh không thích em nữa có phải không?"

"Không phải."

Lại còn nói không phải nữa!

"Em muốn ăn kem."

"Không thể ăn kem."

"Châu Kha Vũ rõ ràng là ghét bỏ em rồi!"

"Há miệng."

Trương Gia Nguyên tưởng là kem, không ngờ Châu Kha Vũ lại rót cái gì đó vào miệng cậu, chẳng ngon chút nào, lại còn không lạnh. Trương Gia Nguyên vừa nuốt xuống liền thè lưỡi ra. Không phải kem!

"Châu Kha Vũ lừa em, không phải kem!"

"Nhà mình hết kem rồi, mai mua cho em nhé!"

"Không, bây giờ ăn cơ!"

Trương Gia Nguyên làm nũng, lắc lắc cánh tay Châu Kha Vũ.

"Uống hết cái này rồi anh xuống mua kem cho em."

Trương Gia Nguyên lườm Châu Kha Vũ, ý bảo đừng có mà lừa tôi, sau đó ngoan ngoãn uống sạch ly trà.

"Kem của em đâu?"

Châu Kha Vũ cuối cùng vẫn là thuận theo, khoác áo chạy xuống siêu thị 24 giờ ở tòa chung cư đối diện mua kem về cho Trương Gia Nguyên.

Trước khi đi, anh còn cẩn thận bế Trương Gia Nguyên về giường, giúp cậu thay quần áo, rửa mặt rồi cuộn tròn người trong chăn.

Châu Kha Vũ trở lại nhà, cất kem trong tủ lạnh, cứ nghĩ Trương Gia Nguyên đã yên ổn ngủ rồi, nhưng không, vừa quay về phòng, Trương Gia Nguyên nghe động tĩnh, lại ngồi dậy đòi kem.

Đương nhiên là anh lại phải quay ra nhà bếp lấy kem cho Trương Gia Nguyên.

"Ăn một miếng thôi."

Trương Gia Nguyên ăn một miếng, sau đó lại chu môi đòi ăn thêm nữa.

Châu Kha Vũ đút Trương Gia Nguyên ăn một thìa nhỏ nữa, sau đó nhất quyết không cho Trương Gia Nguyên ăn thêm.

Châu Kha Vũ rất đáng ghét, xúc một thìa kem lớn, Trương Gia Nguyên tưởng cậu được ăn, không ngờ Châu Kha Vũ lại ăn hết miếng kem kia.

"Muốn ăn thì lại đây."

Châu Kha Vũ không nghĩ là Trương Gia Nguyên sẽ làm như thế.

Trương Gia Nguyên chồm người qua, hai đôi môi chạm vào nhau.

Môi lưỡi quấn quýt, Trương Gia Nguyên chỉ nếm ra vị kem nhàn nhạt còn vương lại trong miệng Châu Kha Vũ, giận dỗi cắn môi anh một cái rồi buông ra.

Châu Kha Vũ đặt ly kem lên tủ đầu giường, sau đó dùng chăn cuộn Trương Gia Nguyên lại thành một cục không cho động đậy, còn mình thì ôm cứng bên ngoài.

Châu Kha Vũ dụi mặt vào tóc Trương Gia Nguyên, hôm nay đi chơi không tạo kiểu, tóc vẫn rất mềm.

Ây dà, ly kem còn thừa kia xem ra phải bỏ đi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net