7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên dạo gần đây thường xuyên ngẩn người, Trương Manh thiếu điều đi mượn loa cầm tay của nhân viên công tác để gọi cậu.

Loanh quanh cũng lại là chiến tranh lạnh với Châu Kha Vũ, nhưng mà đã rất nhiều ngày rồi người kia không liên lạc mới cậu, cũng không dỗ dành cậu lấy một câu.

Mấy hôm nay cậu thậm chí còn không về nhà Châu Kha Vũ, xách vali đến ở ké nhà Phó Tư Siêu.

Châu Miên Miên đi quay chương trình tạp kỹ, về nhà không thấy chú nhỏ và Nguyên ca nhà mình đâu, hỏi Trương Gia Nguyên, Nguyên ca nói không biết, một tuần nay không về rồi.

Nguyên ca còn bổ sung, có lẽ mấy hôm nữa anh tới lấy nốt mấy thứ linh tinh, không về đó nữa.

Châu Miên Miên trực tiếp tìm Châu Kha Vũ, anh nói, bận, không về.

Nghe cái giọng kia là biết đang giận dỗi nhau rồi, nhưng không phải tranh cãi vặt vãnh như trước nữa, Nguyên ca bỏ đi chứng tỏ sự việc vô cùng nghiêm trọng.

Làm người ai cũng có lòng hiếu kì, Châu Miên Miên sau mấy ngày dùng hết tâm trí và sức lực đi hóng chuyện từ tận chỗ Phó Tư Siêu, thì biết được là Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên cãi nhau, là cãi nhau to.

Thực ra cũng không hẳn là chuyện lớn, chỉ là Trương Gia Nguyên vốn quen được Châu Kha Vũ cưng chiều, thành ra khi đối diện với anh sẽ rất tùy ý, có chút... hư.

Trước đó, Trương Gia Nguyên sau mấy ngày ngẩn ngơ, được Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng làm công tác tư tưởng, thì nhận ra, hóa ra là mình thực sự thích Châu Kha Vũ rồi. Ngô Vũ Hằng cũng nói với cậu, Châu Kha Vũ rất thích em đó, em không nhận ra sao.

Thích cái gì cơ chứ, ở cùng nhau lâu như vậy, nếu Châu Kha Vũ thực sự thích cậu, chẳng phải nói một câu là xong sao. Dù sao thì cậu cũng đâu phải cái kiểu người nghe người khác nói thích mình liền không dám đối diện với người ta nữa đâu. Hơn nữa, người đó còn là Châu Kha Vũ, kể cả là lúc cậu chưa phát hiện ra bản thân mình có tình cảm với anh, chắc là cậu cũng sẽ không phản ứng quá gay gắt đâu mà.

Đằng này, Châu Kha Vũ một câu thích cậu cũng không có, rõ ràng chỉ là muốn bao dưỡng minh tinh mà thôi, chán thì bỏ đi tìm người khác là được.

Bắt đầu từ chuyện Châu Kha Vũ đi tiệc mừng kỉ niệm 10 năm của một tờ báo lớn, một nữa minh tinh vấp chân ngã, anh vô tình đỡ được, không ngờ lại có người nhanh tay chụp ảnh lại, Weibo một lần dậy sóng.

Trương Gia Nguyên nhìn tấm hình, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy trong lòng không vui, có quá nhiều người nói nữ minh tinh trẻ kia và Châu Kha Vũ vô cùng đẹp đôi, họ có là một cặp cũng vô cùng đáng chúc mừng.

Cậu thì sao, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ không đẹp đôi sao?

Nói mới nhớ, hình như Châu Kha Vũ và cậu còn chưa có lần nào chung khung hình.

Khoảng cách quá xa, nếu thực sự có ở bên nhau, người ta hẳn là sẽ đồn rằng là Trương Gia Nguyên mặt dày ôm đùi Châu Kha Vũ.

Diêu Tiểu Ngọc không dám trực tiếp đề cập đến Châu Kha Vũ nữa rồi, dù sao cậu ta cũng cần kiếm miếng cơm, để bị phong sát thì thực sự sẽ chết đói.

Nhưng nếu là đi tìm Trương Gia Nguyên khiêu khích vài câu thì cậu ta không ngại, cậu ta biết Trương Gia Nguyên sẽ không đi mách lẻo với Châu Kha Vũ, nói vài câu không phải khó.

Oan gia ngõ hẹp, Diêu Tiểu Ngọc còn chưa kịp đi tìm Trương Gia Nguyên, đã đụng mặt nhau ở cùng một studio quay quảng cáo.

Lại vừa vặn trúng vào ngày hôm sau của cái ngày Châu Kha Vũ đỡ nữ minh tinh kia mà lên hotsearch.

Nữ minh tinh nổi tiếng, Triệu Khả Khả, bằng tuổi Châu Kha Vũ, năm nay cũng nhận được hai giải diễn xuất, tướng mạo xuất sắc, lại được nhiều người nhận xét là một trong những minh tinh có nhân phẩm tốt nhất trong giới, ôn hòa thân thiện, xứng đáng là nữ thần.

"Ồ, lâu rồi không gặp, tiền bối Trương đã thất sủng chưa?"

Trương Gia Nguyên liếc mắt, thầm nghĩ, tôi thất sủng thì đến lượt anh sao?

"Trương Gia Nguyên, cậu biết không, nghe nói, tiểu Châu tổng rất thích người ngoan ngoãn."

Một lần ở công ty, Diêu Tiểu Ngọc không biết vô tình hay cố ý, cậu ta thấy được Châu Kha Vũ đang dỗ Trương Gia Nguyên, còn Trương Gia Nguyên đang dỗi vì anh nói tiệm kem hết vị cậu yêu thích rồi.

Khó chiều như vậy, tiểu Châu tổng hẳn là sẽ sớm chán ghét Trương Gia Nguyên mà thôi.

Thấy được ánh mắt Trương Gia Nguyên có chút dao động sau câu nói kia, Diêu Tiểu Ngọc liền bỏ lại một câu.

"Trương Gia Nguyên, cậu khó chiều vậy, Châu Kha Vũ sẽ thích cậu sao?"

Cậu ta nhếch môi cười khiêu khích, thà Châu tổng chẳng thuộc về ai, chứ nếu không, thứ cậu ta không thể có, Trương Gia Nguyên cũng đừng mơ.

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu, Châu Kha Vũ thích người như thế nào thì có liên quan gì đến cậu. Dù sao, Châu Kha Vũ cũng không thích cậu.

Trương Gia Nguyên cứng miệng như vậy thôi, nhưng thực sự rất hay suy nghĩ.

Suy nghĩ sinh ra bực bội trong lòng, nhìn thấy Châu Kha Vũ, cậu không vui, cuối cùng không biết bằng cách nào, lại cãi nhau với anh.

Vừa đúng vào lúc Châu Kha Vũ cũng tâm trạng không tốt, xuất hiện vấn đề ở công ty, xử lý tương đối mệt mỏi, muốn về nhà ôm Trương Gia Nguyên sạc chút điện, vậy mà lại cãi nhau.

Khứu giác Trương Gia Nguyên rất tốt, cậu nhận ra trên người Châu Kha Vũ có mùi nước hoa lạ, có chút ngọt ngào, hẳn là nước hoa nữ giới.

Châu Kha Vũ vừa ôm lấy Trương Gia Nguyên liền bị cậu đẩy ra.

"Đi mà tìm người tình định mệnh của anh mà ôm. Buông ra."

"Em làm sao vậy?"

"Chẳng lầm sao cả."

Trương Gia Nguyên quay lưng bỏ về phòng.

"Trương Gia Nguyên, nói cho rõ ràng."

Châu Kha Vũ tóm lấy tay cậu, kéo lại, không cho người đi.

"Tôi chẳng có gì để nói cả, anh làm gì tự bản thân anh biết." Nói đến đây, không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào, Trương Gia Nguyên mở miệng nói thêm một câu. "Không biết chừng, ngoài tôi ra anh còn nuôi thêm bao nhiêu tiểu tình nhân nữa."

"Trương Gia Nguyên, em đừng có mà vô lý như vậy, ngoan một chút. Có đươc không?"

"Tôi chính là vô lý như vậy đấy, nếu không chịu được, chấm dứt đi."

Châu Kha Vũ tức giận, giận đến nỗi quay lưng, xỏ giày, đi ra cửa, một đêm không về.

Đến ngày hôm sau cũng không về.

Qua một ngày nữa, Trương Gia Nguyên cũng rời đi.

Trương Gia Nguyên ỷ lại Châu Kha Vũ, bố mẹ nuôi dạy cậu rất tốt, nhưng là nuôi thả, cậu muốn gì làm nấy, nhưng cái kiểu dịu dàng giống như Châu Kha Vũ đối với cậu, chưa từng có ai làm vậy.

Bố mẹ luôn nói Trương Gia Nguyên là một đứa trẻ ngoan, Trương Gia Nguyên cười híp mắt lại, sau đó thì tiếp tục vui vẻ làm một đứa trẻ ngoan, không hề làm phiền đến bố mẹ.

Trương Gia Nguyên ở nhà không làm nũng, chưa từng đòi hỏi, chẳng biết tại sao, nhưng có lẽ bản tính cậu vốn như vậy sẵn rồi.

Cho đến khi gặp Châu Kha Vũ, có một người có lẽ sẽ không bao giờ ghét bỏ cậu, Trương Gia Nguyên vô thức bày tỏ bản thân, làm một Trương Gia Nguyên có chút bướng bỉnh, giống như mong muốn có được sự chú ý từ người kia.

Giống như việc Châu Kha Vũ sáng sớm sẽ gọi cậu thức dậy, ôm cậu, xoa tóc, hỏi rằng bảo bối muốn ăn gì nào?

Trương Gia Nguyên nói, em muốn ăn kem.

Trương Gia Nguyên từng nói, em không muốn trưởng thành, chỉ muốn ăn kem. Châu Kha Vũ nói, được, em cứ mãi là em.

Những lúc có Châu Kha Vũ ở bên cạnh, Trương Gia Nguyên thậm chí còn lười tới nỗi xuống giường không buồn xỏ dép, vì có Châu Kha Vũ giúp cậu rồi.

Rồi cho đến khi Châu Kha Vũ bỗng nhiên không quan tâm đến cậu, Trương Gia Nguyên chợt nhận ra, hóa ra cậu không thể rời khỏi Châu Kha Vũ được nữa.

Vào một đêm nào đó, khi mà không có Châu Kha Vũ ở bên, Trương Gia Nguyên từng chui vào ổ chăn khóc một mình, Châu Kha Vũ không đi tìm cậu, có phải là không cần cậu nữa?

Trương Gia Nguyên ôm nỗi sầu não bày tỏ với mọi người.

Ngô Vũ Hằng nói với cậu, từ trước đến nay đều là em bắt nạt Châu Kha Vũ, rồi em giận dỗi cậu ấy, sau đó thì lại là cậu ấy đến dỗ dành em.

Có lẽ em không nhìn ra, nhưng người ngoài cuộc luôn rõ ràng hơn, Châu Kha Vũ là thật lòng thích em đó.

Tình cảm của Châu Kha Vũ dành cho em có lẽ từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Em thử nghĩ xem, nếu như trong lòng cậu ấy có người khác, còn bao dưỡng minh tinh khác, liệu có đối xử với em tốt như vậy không? Còn nữa, em chỉ nghĩ tới việc Châu Kha Vũ sẽ tổn thương em mà không mở lòng với cậu ấy, đã từng nghĩ tới việc em làm tổn thương cậu ấy chưa?

Ngô Vũ Hằng nói, anh đứng trên cương vị một người ngoài nhìn vào, đều là Châu Kha Vũ một lòng hướng về phía em. Anh chỉ nói vậy thôi, anh là người ngoài, chỉ là bạn trai của bạn thân em, không thể can thiệp quá sâu vào chuyện của hai người, chỉ là nhìn không nổi chuyện em đối xử với Kha Vũ như vậy, em tự mình nghĩ cho kĩ đi, nghĩ kĩ rồi thì đi tìm Châu Kha Vũ.

Ngô Vũ Hằng ban đầu cũng không thân không quen Châu Kha Vũ, chỉ dừng lại ở việc biết mặt biết tên đối phương, nhưng vì mối quan hệ thân thiết của hai bạn nhỏ ở nhà, thành ra cũng có giao lưu, cảm thấy nói chuyện có điểm hợp nhau, cuối cùng thành bạn tốt.

Anh nói Trương Gia Nguyên đi tìm Châu Kha Vũ, là để Trương Gia Nguyên đi tìm Châu Kha Vũ trước khi Châu Kha Vũ đi tìm dỗ Trương Gia Nguyên.

Chuyện kia Châu Kha Vũ cũng có chia sẻ với anh đôi chút, anh nói, để anh thử nói chuyện với nhóc xem, đừng dỗ nhóc vội.

Trương Gia Nguyên cũng rung động với Châu Kha Vũ, chẳng qua là nhóc này không dám thừa nhận mà thôi. Không biết lý do tại sao, nhưng nếu lần lo chuyện bao đồng này của anh thuận lợi, hẳn là Châu Kha Vũ sẽ thành công có được tình yêu của Trương Gia Nguyên.

Không phải Ngô Vũ Hằng rảnh rỗi, chẳng qua là thằng nhóc con kia buồn phiền, đi tìm Phó Tư Siêu, Phó Tư Siêu không phiền, nhưng anh phiền, được chưa?

Trương Gia Nguyên cúi đầu cắn móng tay, hình như... Ngô Vũ Hằng nói không sai.

Vậy thì cậu sai rồi.

Nhưng mà hiện giờ cậu không biết Châu Kha Vũ ở đâu, đến công ty tìm thì không tiện.

Hỏi Châu Miên Miên cũng được, nhưng Châu Miên Miên biết kiểu gì Châu Kha Vũ cũng biết, không ổn.

Ngô Vũ Hằng giống như đi guốc trong bụng cậu, mở miệng nói.

Thứ bảy tuần này Châu thị mở tiệc mừng khai trương phim trường phía Bắc ở khu biệt thự Châu thị, em đến tìm Vương Chính Hùng hỏi lấy thiệp mời là được.

Vương Chính Hùng là bạn thân Châu Kha Vũ, anh ta biết Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên cũng biết anh ta, đều là người trong giới giải trí.

Vương Chính Hùng tốt bụng sẽ không nói cho Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên năn nỉ anh gãy lưỡi, anh ta đồng ý rồi.

Anh ta không đồng ý xem, cậu sẽ nói cho Hồ Diệp Thao, đối tượng anh ta đang theo đuổi, cũng là bạn tốt của Phó Tư Siêu, biết chuyện lần trước anh ta lén vứt hết hoa và quà mà mấy tên theo đuổi cậu ấy tặng đi.

Oscar nhìn Trương Gia Nguyên cúi đầu nói cảm ơn, sau đó đe dọa anh đừng nói Châu Kha Vũ biết, âm thầm cười trong lòng, anh không nói Châu Kha Vũ cũng biết, Châu Kha Vũ ngoài mặt nói giận Trương Gia Nguyên, trong lòng muốn chạy về nhà ôm bạn nhỏ nhà hắn lắm rồi.

Đúng là người có tiền, nhà ở cũng chiếm đến nửa quả đồi ở ngoại thành, tiệc tùng có nhiều nhân vật quan trọng đều được tổ chức ở đây.

Lúc Trương Gia Nguyên nhận thiệp mời từ Oscar, cậu còn chưa biết ngày hôm đó cậu có lịch trình chụp hình tạp chí. Một bìa ngũ đại, làm sao mà bỏ được cơ chứ.

Trương Gia Nguyên chạy tới tận Thanh Đảo chụp hình, máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh đã rất muộn, Trương Gia Nguyên ngồi trên xe luôn miệng giục tài xế chạy nhanh một chút.

Gần mười giờ rưỡi, tiệc cũng dần tan, Trương Gia Nguyên thoáng thấy bóng người quen.

Châu Hạo Sam và Châu Kha Vũ lớn lên rất giống nhau, nhưng có giống tới đâu thì Trương Gia Nguyên cũng không nhận nhầm được.

Nói rằng Châu Kha Vũ có cháy ra tro thì Trương Gia Nguyên vẫn nhận ra cũng không sai.

Châu Hạo Sam biết mặt Trương Gia Nguyên, mấy lần trước còn hỏi Châu Kha Vũ sao không dắt bạn nhỏ này về nhà, Châu Kha Vũ khẽ lắc đầu, nói có lẽ bạn nhỏ chưa sẵn sàng đón nhận anh. Hơn một tuần nay Châu Kha Vũ ở đây, không về nhà riêng bên kia, mỗi tối nếu không làm việc thì đều ngồi trên xích đu ở vườn hoa sau nhà, nhìn chằm chằm điện thoại.

"Em là Trương Gia Nguyên, em đến tìm Châu Kha Vũ."

Châu Hạo Sam chỉ cho Trương Gia Nguyên lối đi tới vườn hoa sau nhà, Châu Kha Vũ tối nay uống có hơi nhiều, vừa nãy đã giao lại chiến trường cho anh, trốn ra sau vườn hít khí trời.

Trương Gia Nguyên vội chạy theo hướng anh trai chỉ, vừa hay nhìn thấy Châu Kha Vũ đang từ dưới vườn bạch trà đi lên.

Châu phu nhân thích bạch trà, bà nói trồng bạch trà để hút may mắn.

Căn biệt thự Châu gia được thiết kế khá đặc biệt, vườn ở sau nhà, nhưng lối dẫn ra vườn là ở tầng hai, phải xuống cầu thang ngoài trời mới có thể ra vườn.

Trương Gia Nguyên vẫn mặc trang phục chụp tạp chí lúc chiều, lớp trang điểm vì chưa tẩy trang vẫn còn lưu lại ít nhiều, kính áp tròng vẫn chưa tháo làm đôi mắt cậu trở nên xinh đẹp hơn vài phần.

"Kha Vũ!"

Châu Kha Vũ ngước mắt nhìn Trương Gia Nguyên, nghiêng đầu hỏi tại sao em lại tới đây.

"Em đến tìm anh."

"Tìm để hỏi xem hôm nay bạn giường của tôi là ai sao?"

"..."

Châu Kha Vũ vừa gặp đã nói lời khó nghe, anh giống như đang cầm một sợi dây, thắt một nút thật chặt ở đầu tim Trương Gia Nguyên.

"Hay là ngày hôm nay có ai nói với em tôi đưa con trai nhỏ đi dạo?"

Lần trước cãi nhau, Trương Gia Nguyên có vô tình nói, có khi anh còn lén cho con bên ngoài rồi, Châu Kha Vũ vẫn nhớ kĩ.

"Em... em không có ý đó mà."

"Vậy sao?"

"Kha Vũ!"

"Nếu không có việc gì thì em có thể quay về."

Châu Kha Vũ bước lên cầu thang, ngang qua Trương Gia Nguyên, không nhìn cậu lấy một lần.

"Châu Kha Vũ anh đừng có xấu tính như vậy, cho em một chút thời gian không được hay sao?"

Trương Gia Nguyên nghĩ, cậu đã tới tận đây tìm Châu Kha Vũ rồi, anh còn muốn sao nữa.

Châu Kha Vũ quay lại, từ bậc thang cao hơn nhìn xuống, ánh mắt đầy trách móc đối diện với Trương Gia Nguyên.

"Em nói xem, ai mới là người xấu? Vô cớ giận dỗi, thường xuyên gây chuyện. Tôi nhắc lại cho em nhớ, trong lòng tôi chỉ có một mình em, dù là trước kia hay hiện tại đều như vậy. Em có thể chọn tin tôi, cũng có thể không, tùy em suy nghĩ."

Châu Kha Vũ xoay lưng đi, Trương Gia Nguyên vội nắm ống tay áo sơ mi trắng của anh, giữ anh lại. Trương Gia Nguyên lòng rối như tơ vò, gấp muốn chết, cậu không quản được miệng mình, bị Châu Kha Vũ dung túng thành thói quen mà mở miệng ra lại lập tức nói lời không hay với anh.

Trương Gia Nguyên cắn cắn môi, nhìn chiếc vòng bạch kim đeo trên cổ tay Châu Kha Vũ, là đồ đại ngôn xa xỉ của cậu lần trước được thương hiệu tặng, Trương Gia Nguyên đeo hơi rộng, nhưng tay Châu Kha Vũ lại vừa, cậu đeo thử lên cho anh liền tiện miệng nói cho anh đó.

Châu Kha Vũ không thiếu mấy thứ này, nhưng đồ Trương Gia Nguyên đưa cho anh lại khác. Chiếc vòng này nằm trên cổ tay anh hơn nửa năm nay rồi, gần như là chưa từng tháo ra.

"Kha Vũ."

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng của Châu Kha Vũ chăm chú nhìn Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên sợ rồi.

Sợ anh hất tay cậu ra.

"Em... em sai rồi."

Châu Kha Vũ không nỡ lớn tiếng với Trương Gia Nguyên, nhưng lần này phải chiến tranh lạnh với em ấy, để em ấy biết rằng anh cũng sẽ tức giận nếu em ấy không ngoan.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Trương Gia Nguyên mím môi, Châu Kha Vũ chưa từng đối xử với cậu như vậy, lúc nào cũng là thái độ dịu dàng dỗ dành, nhẹ giọng thương lượng.

"Hết rồi? Vậy tôi trở về đây, chút nữa nếu muộn quá có thể nhờ trợ lý của tôi đưa em về, em có Wechat của cậu ta mà phải không?"

Châu Kha Vũ một lần nữa quay lưng đi.

Như đã nói, Châu Kha Vũ không debut là thiếu sót của giới giải trí.

Anh nhìn thấy giọt nước sắp rơi ra trong khóe mắt Trương Gia Nguyên, nhưng một mực vẫn không quay đầu lại.

"Kha Vũ."

Trương Gia Nguyên nhân lúc anh xoay người lại, nắm chiếc cà vạt thắt trên cổ anh, kéo người kia cúi xuống, cắn mạnh lên môi anh, thực sự là cắn.

Châu Kha Vũ đảo khách thành chủ, từ bậc thang phía trên vững vàng cúi đầu xuống, giữ lấy gáy Trương Gia Nguyên, thuần thục dùng đầu lưỡi khám phá từng ngóc ngách khuôn miệng ngọt ngào của cậu.

Concept chụp hình của Trương Gia Nguyên là ma cà rồng, cổ áo sơ mi rộng thắt dây, stylist còn thêm vào trang phục của cậu dải lụa đen quấn vài vòng quanh eo. Dùng hai chứ yêu nghiệt để tả cũng không sai.

Một lúc lâu, Châu Kha Vũ mới buông cậu ra.

Trương Gia Nguyên vậy mà lại khóc rồi, không ngừng lấy tay quệt thật mạnh vệt nước trên mặt mình.

Châu Kha Vũ giữ tay cậu, bàn tay còn lại nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt còn sót lại.

"Kha Vũ, em sai rồi mà, đừng có lạnh nhạt với em mà."

Trong lòng Châu Kha Vũ không khỏi xót xa, còn có chút tự trách.

Châu Kha Vũ ôm Trương Gia Nguyên một lúc cậu mới ngừng khóc, một bàn tay Trương Gia Nguyên nắm chặt lấy cổ tay anh, như sợ anh sẽ đi mất.

Sói con khóc xong, lại bắt đầu cao giọng với anh.

"Đừng có mà đi!"

Châu Kha Vũ chỉ cần tỏ thái độ với Trương Gia Nguyên một lần nữa, cậu có thể bật khóc ngay lập tức. Nhưng anh không làm vậy, anh không nỡ.

"Được rồi, ngoan nào, cùng anh về nhà, có được không?"

Châu Kha Vũ xoa má Trương Gia Nguyên, gảy gảy mất lọn tóc rũ xuống mắt của cậu, xuống giọng dỗ dành.

"Bế em."

Trương Gia Nguyên đủ thông minh để biết tiệc tối nay của nhà họ Châu không có truyền thông, giả dụ mà có bị chụp lại, Châu Kha Vũ cũng thừa sức xử lý cho cậu.

Nhóc con cứng đầu, bình thường bị anh ôm ngang người lên đều hết sức chống cự, hôm nay lại đổi thành chủ động.

Châu Kha Vũ nhướn mày.

"Kha Vũ, bế em."

Trương Gia Nguyên đưa hai tay lên câu lấy cổ anh, Châu Kha Vũ đương nhiên là chiều theo cậu rồi.

Trương Gia Nguyên không thích bế công chúa, một tay Châu Kha Vũ vừa đặt lên eo cậu, cậu liền dùng hai chân quấn quanh người anh.

Châu Kha Vũ cười nhẹ, trong mắt là vài phần cưng chiều cùng bất lực, một tay đỡ mông Trương Gia Nguyên, để bạn nhỏ treo trên người anh như mèo nhỏ đi vào bên trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net