Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Trương Gia Nguyên, cậu có biết hôm nay là ngày gì không? Sao cậu vẫn ngồi ở đây thế?

- Tôi không quan tâm hôm nay là ngày quái quỷ gì!

Trương Gia Nguyên nằm ôm đầu trên bàn, tại sao một giây trước bản thân vẫn còn đang nằm ở nhà, giây tiếp theo lại ngồi trong lớp học, lại còn trở về năm lớp 11? Ai có thể giải thích cho cậu biết chuyện quái gì đang xảy ra không!!!???

- Wtf, không phải là cậu quên mất rồi đấy chứ? Có cần Tống Văn baba nhắc nhở cậu một chút không?"

Tống Văn? Chết tiệt, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Trương Gia Nguyên vội vàng ngồi thẳng dậy, nói:

- Ừ, đúng rồi, tôi cần, tôi cần, cậu hãy nhắc nhở tôi đi.

- Hôm nay là trận đấu bóng rổ của Châu Kha Vũ.

VẻTống Văn tiến lên nhìn khuôn mặt sững sờ của Trương Gia Nguyên:

- Duma, cậu thật sự đã quên mất à! Cậu vẫn là Trương Gia Nguyên mà tôi biết sao?

Châu Kha Vũ? Không phải chứ! Đây đcm không phải là tên nam chính chết tiệt trong cuốn tiểu thuyết ba xu mà cậu mới đọc tối qua sao? Trương Gia Nguyên ...! Bản thân cậu đã xuyên thành nam phụ đáng thương trùng tên với mình rồi ư?

- Văn Tử, hôm nay là ngày bao nhiêu?

- Ngày mùng 4, sao vậy?

- Đi đi đi, hôm nay tôi sẽ đãi cậu một bữa thật ngon.

Trương Gia Nguyên không nhịn được nhét sách vở vào ba lô:

- Chúng ta đi luôn bây giờ đi!

Ở trường cấp 3 Trùng Dương, lớp 10 và lớp 11 không có tiết tự học tối. Nếu bản thân cậu đã thực sự xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này, hôm nay là ngày mùng 4, cũng là ngày có trận đấu bóng rổ của nam chính Châu Kha Vũ. Trong nguyên tác nguyên chủ vào ngày này đã công khai tỏ tình với Châu Kha Vũ - người đã thắng trận thi đấu, kết quả lại bị từ chối ngay tại chỗ. Chuyện xảy ra hôm nay chính là ngòi nổ dẫn đến cái chết của nguyên chủ sau này, từ ngày này trở đi, toàn trường bắt đầu tẩy chay nguyên chủ, nữ chính thường xuyên tìm người đến bắt nạt cậu ấy, cuối cùng nguyên chủ đau khổ tự sát tại nhà riêng.

Nam chính Châu Kha Vũ là nhân vật mà tác giả yêu thích nhất, hình tượng được xây dựng vô cùng hoàn hảo. Trước đó, nguyên chủ đã theo đuổi Châu Kha Vũ trong suốt một năm rưỡi, nhưng Châu Kha Vũ luôn tỏ ra khó chịu khi thấy những món quà cậu tặng, cậu ấy sẽ từ chối hoặc ném chúng vào thùng rác. Nguyên chủ chính là một cậu nhóc vô cùng ngây thơ, ngoại trừ gia cảnh tốt, những thứ đều là một mớ lộn xộn (đây là suy nghĩ của cá nhân Trương Gia Nguyên, dù sao thì tác giả nguyên tác đã dùng hẳn 10 dòng để miêu tả nhan sắc của Châu Kha Vũ, còn khi miêu tả về nguyên chủ thì chỉ có vài chữ ngắn ngủi... Còn không dài bằng đoạn miêu tả đôi mắt của nam chính... Vì vậy, Trương Gia Nguyên tưởng rằng nguyên chủ trông rất xấu)

Lúc trước khi theo đuổi Châu Kha Vũ ở quy mô nhỏ, người trong trường chỉ thỉnh thoảng lôi cậu ra đùa, nhưng từ khi cậu tỏ tình với Châu Kha Vũ trước toàn trường, những trò đùa dần dần biến thành bắt nạt, vậy mà nam chính vẫn luôn thờ ơ, mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.

- Thật sao, cảm ơn đại ca Nguyên nhi.

Tống Văn cũng vội vàng thu dọn sách vở, đi theo Trương Gia Nguyên ra khỏi phòng học. Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay được dành cho trận đấu bóng rổ, hầu như cả lớp đều đi xem, nên phòng học không còn ai cả, Tống Văn cũng chạy lên lại là bởi không thấy Trương Gia Nguyên xuống sân.

- Có điều, hôm nay là trận đấu bóng rổ của Châu Kha Vũ đó. Không phải cậu nói muốn tỏ tình sao?

Tống Văn là bạn thân của nguyên chủ, chơi với nguyên chủ từ bé đến lớn, lúc nguyên chủ bị cả trường bắt nạt, cậu vẫn không quên bảo Tống Văn tránh xa mình, để tránh cho cậu ấy gặp phải tai bay vạ gió.

- Tỏ tình đếch gì chứ! -Trương Gia Nguyên nói với không khí

- Tôi còn muốn sống! Tỏ tình với cậu ta sao... Tôi với với cậu này Văn Tử, từ nay về sau có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta.

Trương Gia Nguyên và Tống Văn xuống lầu một cách suôn sẻ, bởi vì gần như cả trường đã vây quanh sân thể dục, chỉ chừa một lối đi hẹp cho các đội tham gia đi qua.

- Chậc chậc chậc, không hổ là Châu Kha Vũ, đến hoa khôi cũng đến xem thi đấu luôn.

Hoa khôi? Lẽ nào là nữ chính?

- Ở đâu?

- Kia kìa, An Kỳ, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi là tôi đã nhận ra rồi

Hóa ra đúng là An Kỳ, nữ chính xinh đẹp nhưng độc ác, giống như câu nói "Phụ nữ không xấu xa, đàn ông không yêu", như vậy có nghĩa là Châu Kha Vũ thích mấy cô gái xấu xa. Nghĩ xong, Trương Gia Nguyên lấy điện thoại trong túi ra, bật máy lên định chụp ảnh.

- Ôi clgt!

- Làm sao vậy? - Tống Văn nghiêng đầu sang hỏi.

Trương Gia Nguyên nhìn đi nhìn lại màn hình điện thoại. Vừa rồi mở máy ảnh ra thì chế độ camera trước tự động hiển thị, Trương Gia Nguyên phát hiện nguyên chủ chẳng khác gì bản thân. Làn da trắng đến phát sáng, cặp môi hồng hào mọng nước.

- Không có gì đâu.

Trương Gia Nguyên nhanh chóng cài đặt lại máy ảnh và chụp lại một bức ảnh góc nghiêng của An Kỳ:

- Chỉ đang cảm thấy bản thân tôi trông quá đẹp trai.

- Hả? Đại ca Nguyên nhi, cậu thế này không gọi là đẹp trai, mà phải gọi là xinh đẹp

- Cút!

Sau khi Trương Gia Nguyên chụp ảnh xong, cậu đã vội vàng kéo Tống Văn rời đi, những tiếng cổ vũ vang lên từ sân thể dục bên cạnh dường như chẳng liên quan gì đến họ.

Sân thể dục----

- Châu Kha Vũ! Hôm nay làm sao vậy? Cảm thấy trạng thái của cậu không được ổn lắm. - Đội trưởng chạy tới vỗ vai cậu.

- Không có gì.

Châu Kha Vũ đưa tay lau một giọt mồ hôi rơi trên cằm, các cô gái xung quanh lại bắt đầu hò reo cổ vũ.

- Này, hôm nay "cái đuôi kia" thế mà lại không đến. - Hàn Dụ đập vào lưng Châu Kha Vũ một cái: Hôm nay cậu ta vậy mà lại không tới xem cậu thi đấu?

- Dừng ngay! - Châu Kha Vũ hít sâu một hơi - Ai thèm quan tâm xem cậu ta có đến hay không, phiền chết đi được.

Châu Kha Vũ trầm mặc ném quả bóng vào rổ, đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trương Gia Nguyên, lại nhớ đến ngày hôm đó cậu đã tình cờ nghe thấy Trương Gia Nguyên nói: "Tôi nhất định phải đi xem trận đấu bóng rổ", trong lòng thầm mắng một câu:

- Nhóc lừa đảo!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net