Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ đắm chìm trong niềm vui này cho đến tận ngày hôm sau, khi anh mở rèm ra và thấy bên ngoài trời đang mưa.

Châu Kha Vũ: Sẽ không mưa cả ngày chứ?

Anh chợt cảm thấy lo lắng, lấy điện thoại ra xem thời tiết, mưa sẽ kéo dài tận ba ngày.

Anh mang theo bộ mặt cau có, gọi Cam Vọng Tinh lẫn trợ lý, quản lý của mình đến để thảo luận phương án đối phó.

Nhưng vẫn không có cách gì, Châu Kha Vũ muốn đưa Trương Gia Nguyên đi nơi khác, nhưng anh không thể rời đoàn làm phim, hơn nữa họ cũng không thể rời đi vì mưa quá to.

Cuối cùng anh bất đắc dĩ nhìn về phía Cam Vọng Tinh:

- Tinh Tinh, tối nay em để Trương Gia Nguyên ngắm anh có được không?

Trước khi Cam Vọng Tinh từ chối, Châu Kha Vũ đã ngay lập tức phủ nhận:

- Không được, không được, em ấy thích khuôn mặt của anh, vì vậy không thể để hai người ở cạnh nhau được...

Cam Vọng Tinh: ?

Bàn tới bàn lui vẫn không bàn bạc ra được phương án nào, Châu Kha Vũ quyết định đi tìm Trương Gia Nguyên để thú nhận, nhưng trên đường đi lại đụng phải Lâm Mặc.

Vẻ mặt Châu Kha Vũ đầy ngạc nhiên:

- Sao anh lại ở đây?

- Đi thăm bạn, không được sao?

Lâm Mặc giữ Châu Kha Vũ lại: 

- Mày đi đâu vậy em?

- Tìm Trương Gia Nguyên.

- Nói chuyện với anh chút đã

Châu Kha Vũ nghi hoặc:

- Có gì để nói với anh à? Hơn nữa không phải anh đến để thăm Trương Gia Nguyên sao?

Anh biết rằng Lâm Mặc có quan hệ tốt với Trương Gia Nguyên.

Lâm Mặc trực tiếp kéo Châu Kha Vũ ngồi xuống:

- Nghe nói mày đang theo đuổi nó?

Châu Kha Vũ gật đầu:

- Đúng vậy, vậy nên đừng cản em nữa, anh đang làm lãng phí thời gian của em.

- Vậy thì tại sao hồi đó mày lại từ chối nó, tại sao mày lại làm như vậy?

Câu hỏi đột ngột của Lâm Mặc khiến Châu Kha Vũ có chút choáng váng, anh không biết câu hỏi bất ngờ đó mang ý gì, anh cho rằng có lẽ Lâm Mặc với tư cách là một người bạn đang bảo vệ Trương Gia Nguyên.

Dù sao thì bản thân Châu Kha Vũ trước đây không đáng tin chút nào.

- Không có gì để giải thích cả.

Châu Kha Vũ rũ mắt xuống, nghiêng nghiêng dựa vào trên ghế, vẻ mặt có chút mất mát.

Lâm Mặc không có ý định buông tha, tiếp tục hỏi:

- Nhất định phải có nguyên nhân gì đó? Chẳng lẽ là do mày thật sự cố ý làm nhục nó, cho nên buổi tối hôm đó liền chạy tới hộp đêm, ngày hôm sau cũng không thèm lên tiếng thanh minh, để cho nó một mình chịu đựng tất cả?

- Châu Kha Vũ, mày hận nó đến mức đó sao?

- Dù gì thì nó cũng là đồng đội của mày suốt hai năm, mày không nhìn ra nó đối với mày tốt đến mức nào sao?

Châu Kha Vũ im lặng một lúc, anh cũng bắt đầu cắn ngón tay, giống như Trương Gia Nguyên, để giảm bớt áp lực trong lòng, sau khi rời xa cậu, anh càng ngày càng giống cậu:

- Vậy thì anh muốn nghe em nói gì đây?

Anh hít một hơi thật sâu:

- Em có hai người anh trai, đều đã có gia đình và có con, ngoại trừ em. Hồi em vẫn còn đang đi học, có một lần em đến thăm anh họ, phát hiện anh ấy bị nhốt lại, bố em bảo em sau này phải tránh xa anh ấy ra, vì anh ấy thích con trai.

- Họ không thể kiểm soát được anh họ em, vì vậy họ bắt đầu xuống tay với đối tượng của anh ấy, ép người đó phải bỏ đi nơi khác, bặt vô âm tín từ đó.

- Bố em luôn phản đối đồng tính luyến ái, ông ấy lo lắng rằng em sẽ đi chệch hướng. Khi đó, CP của em và Trương Gia Nguyên rất nổi tiếng. Bố em đã nhiều lần cảnh báo em, nhưng em luôn cảm thấy rằng không có gì để lo lắng cả, dù sao thì em cũng thẳng mà, cho đến khi Gia Nguyên tỏ tình với em.

- Em không cố ý làm vậy.

Châu Kha Vũ cắn ngón tay mạnh hơn, anh không muốn nhớ lại trải nghiệm đau đớn mà mình đã gây ra cho Trương Gia Nguyên:

- Ngày hôm đó em đã uống quá nhiều, có chút mất kiểm soát.

- Em chỉ muốn em ấy ghét em, sau này đừng quấn lấy em nữa, vì em không biết bố em nếu biết chuyện thì có thể làm ra việc kinh khủng gì, nhưng cuối cùng em lại hôn em ấy.

- Em không biết em ấy cảm thấy thế nào.

- Dù sao thì em cũng cảm thấy rất hưng phấn, em thấy rất thích, cho nên dưới sự kích thích của rượu, em bắt đầu sờ soạng thân thể của em ấy.

Sau khi Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, Lâm Mặc cười lạnh:

- Châu Kha Vũ, mày đồng tính nhưng lại không dám thừa nhận?

- Có lẽ vậy....

Châu Kha Vũ tiếp tục:

- Đêm đó sau khi Gia Nguyên rời đi, em đã đến hộp đêm chỉ để chứng minh rằng mình không thích đàn ông, nhưng... em phát hiện ra rằng em không có hứng thú với phụ nữ nữa.

- Em không biết rằng mọi chuyện sẽ trở nên như vậy vào ngày hôm sau. Em đã uống rất nhiều rượu, và khi em tỉnh dậy, mọi chuyện đã được công ty giải quyết xong xuôi rồi.

- Em để công ty nói rằng em đã làm chuyện đó, công ty còn nghĩ rằng em bị điên.

- Sau này em đã ký hợp đồng ràng buộc, suốt 5 năm nay em vẫn luôn miệt mài đóng phim.

Anh giơ cổ tay lên:

- Chiếc vòng tay này là kết quả của việc làm việc quá sức, tim em đã yếu đi rất nhiều.

- Mày đừng có mà bán thảm.

- Mẹ kiếp, là tự anh hỏi em mà, nếu như em bán thảm, thì em nên đi nói cho em ấy biết mới đúng.

Châu Kha Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi:

- Hiện tại anh có thể yên tâm rồi chứ? Nhưng mà anh biết chuyện giữa em và Nguyên nhi từ khi nào vậy?

- Mấy năm nay vào bữa tiệc kỷ niệm của nhóm, mày đi thì nó sẽ không đi, sau này mày dứt khoát không đi nữa, còn bị mắng là ra vẻ. 

Lâm Mặc vặn vẹo ngón tay, giống như đang đếm số lần:

- Tao mà không nhìn ra giữa hai đứa mày có chuyện gì đó thì mới lạ đấy.

- Em muốn đi, nhưng em ấy vừa nhìn thấy em liền chạy mất, so với việc làm em ấy cảm thấy khó chịu thì thà là em không đi còn hơn.

- Nhưng mày thật sự không đến sao?

Lâm Mạc tựa hồ như nhớ ra gì đó:

- Có một lần, anh nhìn thấy xe của mày đưa Trương Gia Nguyên say khướt về nhà.

- Lâm Mặc!

Châu Kha Vũ nghiến răng:

- Anh không đi làm thám tử thật là đáng tiếc đó.

Châu Kha Vũ rời đi, anh muốn nhanh chóng đi tìm Trương Gia Nguyên, không ngờ anh vừa đi, Lâm Mặc đã lấy điện thoại di động ra:

- Mày nghe rõ chưa?

Trương Gia Nguyên ậm ừ ở đầu bên kia điện thoại.

Trước khi cúp điện thoại, Lâm Mặc trợn to mắt:

- Hai người bọn mày sau này đừng quấy rầy anh đây nữa, anh mày mất công tới đây mà còn nhất định bắt anh mày phải ăn cơm chó mới chịu.

Đã quá muộn, nhưng vẫn còn kịp.

Trương Gia Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cúp điện thoại, chạy ra mở cửa.

Đúng như dự đoán, đó là Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ dường như đang tập thoại, anh ngập ngừng:

- Ừm... trời mưa rồi, hôm khác bọn mình đi ngắm sao được không, nếu không thì, anh... anh... anh dẫn em đi nơi khác ngắm.

- Sao không về phòng anh đi? - Trương Gia Nguyên cười đáp.

- Hả?

- Em muốn xem lọ sao giấy màu xanh đó.

Châu Kha Vũ đột nhiên nghĩ đến những ngôi sao mà anh mang theo bên mình, anh còn chưa kịp hỏi Trương Gia Nguyên vì sao lại biết, bước chân của anh đã dẫn Trương Gia Nguyên đến phòng của chính mình rồi.

Trương Gia Nguyên mở hộp sao, đúng là những ngôi sao mà cậu đã gấp nó trong quá khứ.

Cậu không ngờ Châu Kha Vũ sẽ mang nó theo.

Nhưng mà ... nhìn vào cạnh đen lộ ra của một trong những ngôi sao, Trương Gia Nguyên do dự, hồi đó cậu đã gấp rất cẩn thận mà?

Khi đó, Trương Gia Nguyên không chỉ gấp các ngôi sao mà còn viết những lời chúc phúc cho Châu Kha Vũ trên mỗi tờ giấy gấp sao.

Cậu không biết năm đó tại sao mình lại ngây thơ như vậy, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ rằng chắc do đợt đó bản thân đã xem quá nhiều phim thần tượng, bị nữ chính tiêm nhiễm.

Cậu tách rời một ngôi sao ra.

" Châu Kha Vũ, em thích anh!"

Đây là lời thú nhận của cậu, nhưng phía sau nó dường như có thêm một câu.

"Anh cũng vậy, anh hy vọng có cơ hội đứng trước mặt Tiểu Nguyên nói ra câu này"

Hả? Trương Gia Nguyên sửng sốt, sao còn có cả lời phản hồi thế này?

Nhưng nhìn nét chữ như học sinh tiểu học này, chính là chữ viết tay của Châu Kha Vũ, chẳng lẽ anh ấy đã biết?

Cậu lần lượt tách thêm những ngôi sao nữa, không có ngoại lệ, câu nào của cậu viết Châu Kha Vũ cũng đều đáp lại, dùng lại chính cách thức vụng về của cậu, từng câu từng câu, không cảm thấy mệt mỏi viết ra tình cảm của mình.

Trương Gia Nguyên sửng sốt, cậu không biết nên làm gì, vào lúc này Châu Kha Vũ quấn một chiếc áo choàng tắm đi ra.

Anh rất tự nhiên ngồi xuống phía sau Trương Gia Nguyên, ôm cậu vào lòng, như ôm một con mèo.

Bởi vì quá gần, Trương Gia Nguyên chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương, và lời thú nhận của anh thì thầm bên tai cậu.

- Anh thích em, Trương Gia Nguyên.

Giọng nói dịu dàng nhanh chóng truyền vào tai, Trương Gia Nguyên lo lắng nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại: 

- Ừm, em biết.

- Tối hôm qua em đã nói nếu ngắm được sao sẽ làm lành với anh, có còn tính không?

Giọng nói trầm ấm của Châu Kha Vũ vang lên bên tai, mang theo một loại dụ dỗ.

Nó dường như đang dụ Trương Gia Nguyên ngã vào cái bẫy tình yêu này.

Trương Gia Nguyên nhấc ngón tay út và móc vào tay Châu Kha Vũ:

- Kéo móc và niêm phong, anh là người của em.

Châu Kha Vũ cúi đầu dùng môi nhẹ nhàng xoa xoa má Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên ngửi thấy mùi sữa tắm anh vừa mới tắm xong, tóc anh xõa vào cổ cậu khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, khi cậu lùi lại, cậu ngã vào bộ ngực trần của Châu Kha Vũ.

Không thể trốn, cũng không thể tránh được nữa.

Trương Gia Nguyên lúc này mới ý thức được một vấn đề:

- Không phải chứ? Đến phòng ngắm sao thôi mà, sao anh lại phải tắm vậy?!

- Tiểu Nguyên cũng đi tắm qua đi, được không?

Châu Kha Vũ dịu dàng nói, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ gian xảo.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.

......

Sau khi bộ phim được chiếu, tỷ lệ xem thực sự rất cao.

Không ngừng có những cuộc phỏng vấn dành cho Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ

Phóng viên hỏi Châu Kha Vũ hình xăm sau gáy anh có ý nghĩa gì? Giống như một hình tròn không đều.

Châu Kha Vũ sờ gáy, không ngừng nhìn Trương Gia Nguyên đang nhìn sang một bên, nhếch khóe miệng cười nói:

- Ồ, lúc quay phim tôi bị một chú chó con không nghe lời cắn.

- Hả

Phóng viên không hiểu gì, còn Trương Gia Nguyên ở bên cạnh thì dùng búa đập Châu Kha Vũ, phóng viên cũng không hỏi sâu hơn nữa.

Anh đổi câu hỏi:

- Mối tình đầu của hai người là lúc nào?

- 18 tuổi

- 25 tuổi

Không hề có chút ăn ý nào

Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ trao đổi ánh mắt.

- 25 tuổi.

- 18 tuổi

Vẫn không có chút ăn ý nào, phóng viên bối rối:

- Rốt cuộc là 18 hay 25?

Châu Kha Vũ nắm lấy tay Trương Gia Nguyên và siết chặt tay cậu trong lòng bàn tay anh:

- Là 18 và 25, bởi vì đều là em ấy.

- Chỉ là tình đầu của tôi đến muộn.

-End-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net