(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(4) "Con người ta thường bắt đầu dao động vào lần mềm lòng đầu tiên."

Phó Tư Siêu trở thành bạn thân của Trương Gia Nguyên từ hồi hai đứa được xếp chung tổ bốn hồi mới nhập học. Lạ là sau bao lần Cô chủ nhiệm đổi sơ đồ lớp, Phó Tư Siêu vẫn là bạn bàn trên của Trương Gia Nguyên, sau này thì còn là bạn bàn trên của Châu Kha Vũ. Phó Tư Siêu là một chú sóc nhỏ hoà đồng, mỗi ngày đều nhảy từ cành nay sang cành khác, cười hi hi ha ha với tất cả mọi người. Học giỏi, hoà đồng, nhà mặt phố, Bố làm to, Phó Tư Siêu bốn bể đều là anh em, mỗi lần mời khách đến dự sinh nhật, phải là cả lớp. Châu Kha Vũ cũng được mời. Châu Kha Vũ không những được mời, mà Châu Kha Vũ còn tới chơi từ đầu tiệc đến lúc mọi người về hết. Bốn bể của Phó Tư Siêu đều là anh em, Châu Kha Vũ không những là anh em của Phó Tư Siêu, mà còn là anh em cùng tiến.

Trông Phó Tư Siêu cứ hi hi ha ha cả ngày, nhìn sơ qua thì giống một đứa nhóc được chiều mà lớn, thích thì học không thì nghỉ, mỗi ngày lên lớp đều giơ tay hỏi Thầy Cô những câu hỏi kỳ quặc đến ngớ ngẩn. Chính là kiểu không có tí cảm giác áp bức nào. Châu Kha Vũ biết Phó Tư Siêu chỉ đang giả vờ ngơ ngác vào cuối học kỳ 1 năm lớp 7. Hôm đấy Châu Kha Vũ nhìn thấy tờ giấy nháp chi chít chữ rơi ra từ hộc bàn của Phó Tư Siêu, người đang bận ngủ mơ màng đến không kiểm soát được tay chân ngọ nguậy. Châu Kha Vũ vừa liếc qua đã nhận ra ngay đấy là bài giải câu hỏi cuối của đề thi học sinh giỏi Toán quốc gia năm trước, cậu vừa làm bài đó tối hôm qua. Châu Kha Vũ nhanh chóng nhặt tờ giấy lên để tránh bạn học dẫm phải. Giờ ra chơi của lớp 7/1 lúc nào cũng loạn cào cào, trò này rượt trò kia, trò kia vừa chạy vừa hét oai oái "Cứu taoooooooooo", tay thì lôi kéo bất kì ai trong tầm với ra để làm vật cản đường. Lớp trưởng đại nhân khẽ thở dài, lại là một ngày gà bay chó sủa, Thầy Giám Thị làm ơn đừng xuất hiện, đây đã là tuần thứ mười lăm lớp 7/1 xếp chót bảng thi đua rồi, thân là người đại diện đến phòng giáo viên mỗi tuần để nghe giáo huấn, trái tim của lớp trưởng cũng biết đau. Sổ ghi chú của lớp trưởng hôm nay viết: Trương Gia Nguyên dí bạn học Ngô Vũ Hằng chạy muốn mất nửa cái mạng, lý do: y như hôm qua, hôm trước, hôm trước nữa, tự tạo nghiệt tự chịu, lớp trưởng đây không quản, gạch chân bút đỏ, tô đậm hai lần.

"Ngô Vũ Hằng, trả KEMMMMMM đâyyyyyyyyyyyyy cho taooooooooooooo!!!"

"Mày nói mày chỉ cắn một chút! Một chút của mày là 1/2 hay là 3/4?"

"Ngô Vũ Hằng, một chút của mày chính là cả trái đất của tao!"

Đấy là lời thoại của Trương Gia Nguyên. Còn Ngô Vũ Hằng sau mỗi hai chữ cứu tao chữ "ao" kéo dài thì sẽ là:

"Đừng dí tao nữa, có gì mình từ từ nói chuyện, tao chỉ cắn có một chút thôi mà."

"Đừng dí tao nữa, một chút, cứu tao, Lớp Trưởng, cứu tao."

"Một chút của tao ý chỉ một chút nữa tao mua cây khác đền cho mày."

Rượt một chút thì hết giờ ra chơi. Cũng trong một chút xíu thời gian ấy, Châu Kha Vũ nhận ra nét chữ trên tờ giấy này đúng là của Phó Tư Siêu, bài giải này cho ra kết quả đúng, và còn nhanh hơn cách của cậu những hai bước. Châu Kha Vũ lần nữa nhìn sang con hổ vẫn đang say giấc nồng phía bên kia. Ngoạ hổ tàng long. Thế là con hổ và con rồng bắt đầu chơi với nhau từ một câu "Này, PK giải đề không?", lời khiêu chiến đến từ con rồng.

Quay trở lại với sinh nhật 14 tuổi của sóc hổ Phó Tư Siêu, Châu Kha Vũ đến từ sáng sớm. Đừng mắc công đoán đến sớm làm gì. Thú vui tiêu khiển chán ói của học thần chính là PK giải Toán. Châu Kha Vũ vừa tới phòng, liền ném hai cuốn sách dày cui vào nhân vật chính của ngày hôm nay vẫn đang nằm ì ạch trên giường, tay thì ôm con sâu xanh. Một cuốn là Lược sử loài người, cuốn kia là tập hợp những đề toán quốc gia Châu Kha Vũ mượn được từ Thầy dạy đội tuyển.

"Chỗ đấy chỉ cần đạo hàm thì sẽ ra ngay. Nhưng Thầy nói không được dùng đạo hàm thì có cách khác để chứng minh không. Nghĩ ra rồi.", Châu Kha Vũ nhận thấy Phó Tư Siêu chưa thèm nhúc nhích dù lúc này có rên lên á hự khi hai cuốn sách đập vào bụng, bèn đi thẳng vào vấn đề.

"Tao cũng nghĩ ra rồi", Phó Tư Siêu giơ tay che mắt khỏi ánh sáng trực tiếp chiếu từ cửa sổ vừa được Châu Kha Vũ vén màn lên, "Không những nghĩ ra, còn nghĩ tận hai cách. Một cái dùng định lý..."

"Một cách thôi. Cái kia đến bước cuối sẽ không thoả mãn điều kiện.", Châu Kha Vũ cười khẽ. Tiếng cười này vào đầu Phó Tư Siêu tự động biến thành "Lêu lêu đồ ngốc", Phó Tư Siêu vô cùng bực mình. Không ai lại muốn là đồ ngốc ngay trong buổi sáng sinh nhật mình, Phó Tư Siêu chuyển chế độ tỉnh táo, bật dậy tranh luận với Châu Kha Vũ.

Phó Tư Siêu yên tâm quay trở lại chế độ sóc con của mình sau bốn tiếng đồng hồ, ba giờ chiều, đề bài đã giải xong, các bạn cùng lớp cũng vừa tới. Hát mừng, thổi nến, cắt bánh, tặng quà, những điều cần làm của một bữa tiệc sinh nhật đều suôn sẻ diễn ra trong tiếng cười không dứt của một đám nhóc quá nửa còn chưa kịp dậy thì. Bảy giờ tối, khách khứa thưa dần, chỉ còn đâu hơn tầm chục đứa vẫn còn nán lại cuộc vui. Cả đám tập trung vào phòng của Phó Tư Siêu, tiếng tám chuyện vẫn rôm rả không dứt. Trương Gia Nguyên vừa nãy quẩy hết sức nhiệt tình, giờ đang ôm lấy con sâu xanh của Phó Tư Siêu nghỉ mệt. Ngô Vũ Hằng và vài bạn học túm tụm ở phía bàn học, xem album ảnh hồi nhỏ của Phó Tư Siêu.

"Chà, trông mày đần không chịu được luôn á Tư Siêu."

"Chà, trông mày ăn bánh kem ngán quá nên muốn ăn đấm bây giờ phải không Ngô Vũ Hằng?", Phó Tư Siêu dứ dừ nắm đấm tỏ vẻ đe doạ. Chả ai sợ, chả ai trong cái lớp 8/1 này sợ Phó Tư Siêu, Lớp Trưởng đại nhân đang ngồi ôm chân giường trộm nghĩ.

"Chơi games gì đi", Trương Gia Nguyên buồn chán lên tiếng.

"Đúng, chơi gì đi. Ăn no quá cần vận động tiêu bớt mỡ", Phó Tư Siêu xoa xoa bụng căng tròn, "Lớp trưởng, Lớp Trưởng nghĩ xem chơi gì đi?"

Lớp Trưởng đại nhân, thân là một con người lười vận động, ra quyết định cả đám chơi trò bịt mắt bắt người. Cả phòng tắt điện tối om, ánh sáng duy nhất lọt vào là từ khe cửa cũng bị Lớp Trưởng dùng khăn lông bịt lại. Phó Tư Siêu là người lâm trận đầu tiên, Ngô Vũ Hằng dùng hết sức bình sinh thít thật chặt khăn quàng đỏ để che mắt khiến Phó Tư Siêu phải la lên oai oái "Mày định giết tao à?".

"5."

"4."

"Tao biết mày đang đừng sau lưng tao đó Ngô Vũ Hằng."

"3."

"Nếu mày còn cười hí hí to như thế thì tao cũng biết mày đang ở đâu luôn đó Trương Gia Nguyên."

"2."

"Chuẩn bị xong chưa?"

"1."

"Anh tới đây, các bạn nhỏ coi chừng."

Trương Gia Nguyên nín cười, mắt cậu khá yếu, mãi vẫn chưa thích ứng được với bóng tối. Cậu đang ngồi trên giường của Phó Tư Siêu, xung quanh có ít nhất hai người khác nữa. Tiếng Phó Tư Siêu càng lúc càng gần, mấy người bên cạnh liền lục đục rời đi. Trương Gia Nguyên cũng thuận thế bò xuống đất trốn vào góc tường.

"Ấy da, đây là ai đấy nhỉ, để anh đây kiểm tra chút xem", Phó Tư Siêu bắt được người rồi.

"Tóc vừa khô vừa cứng như này, đầu lại còn nhẹ hều. Mày đang nín cười à, Ngô Vũ Hằng? Á há há há."

"Tao đây, là tao đây. Được rồi, mày bỏ tay ra, mày đang kiểm người chứ không phải đang đánh ghen. Mày nắm tóc chặt thế làm gì."

"Ai bảo lúc nãy bảo Phó Tư Siêu trông đần đần? Lại tự tạo nghiệt", tiếng Lớp Trưởng vọng từ góc phòng nào đó.

Đèn bật lên, cả đám xoa xoa mắt, vừa thích ứng lại với ánh sáng, liền hết hồn nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang nằm vắt vẻo trên nóc tủ quần áo của Phó Tư Siêu.

"Mày leo lên đó rồi ai bắt được mày? Chơi vậy sao chơi", mọi người nhao nhao phản bác.

Trương Gia Nguyên chưa kịp hí hửng cho sự thông minh nhạy bén của mình, đã phải làu bàu phóc xuống, "Không lên nữa là được chứ gì. Luật là không được leo lên cao trốn được chưa."

Tới lượt của Ngô Vũ Hằng. Phó Tư Siêu đương nhiên là không bỏ lỡ cơ hội trả miếng lúc bịt mắt cho người chơi này rồi.

Đèn tắt.

"Trương Gia Nguyên, đừng để anh đây kiếm được mày."

"Chắc tao sợ", tiếng vang lên ở cửa ra vào.

"Run rẩy đi loài người, anh đây sờ được chỗ nào sẽ nhéo chỗ đó.", Ngô Vũ Hằng tỏ giọng nguy hiểm.

Trương Gia Nguyên có hơi sợ. Ngô Vũ Hằng hẳn là vẫn còn ghi thù hôm qua Trương Gia Nguyên hù cậu hoảng đến mức làm rớt cây kem vừa mua trước cổng trường. Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hoà, cậu có thể ra tay trong bóng tối mà Trương Gia Nguyên lại còn không thể lên tiếng nếu không muốn bị phát hiện. Căng à, Trương Gia Nguyên bắt đầu bò về phía ngược lại với chỗ Ngô Vũ Hằng đứng ban nãy.

"Trương Gia Nguyên đâu taaaaaaaaaaa. Đây hả? Ủa, không phải. Cái má này ít thịt quá, không phải Trương Gia Nguyên."

Vòng này thành ra là cuộc săn Trương Gia Nguyên của Ngô Vũ Hằng. Mọi người liền thả lỏng vờn qua vờn lại trêu chọc Ngô Vũ Hằng. Báo động giả này, chọt chọt eo này, đánh đánh mông này. Ngô Vũ Hằng vẫn một mực đi tìm Trương Gia Nguyên. Có lúc Trương Gia Nguyên bị dồn vào đường cùng, tiếng Ngô Vũ Hằng càng ngày càng gần, mà xung quanh chẳng có gì che chắn. Áp lực bóng tối, áp lực bị biến thành con mồi bỗng dưng khiến Trương Gia Nguyên lo lắng và căng thẳng hơn gấp bội, dù đây chỉ là một trò chơi thôi.

"Ấy, phía này có người. Trương Gia Nguyên trốn kĩ chưa đó?", Ngô Vũ Hằng ép sát về hướng chân giường.

Trương Gia Nguyên co mình búng một phát rất nhanh sang góc cửa phòng, đụng phải ai đó đã đứng sẵn ở đấy từ bao giờ. Tay cậu vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay của người đó, ý chỉ cứu cứu với. Lúc chóp mũi của Trương Gia Nguyên va phải vai áo của người kia, cậu ngửi thấy một mùi thơm thanh mát, chính là mùi nước xả vải đượm thêm mùi nắng tinh khôi.

Trương Gia Nguyên cảm thấy cả thế giới như ngưng đọng lại. Không phải vì mùi thơm sạch sẽ kia cứ quấn quít nơi đầu mũi, mà là vì người đó vừa tiến lên một bước, cánh tay lúc nãy bị Trương Gia Nguyên vỗ vỗ kéo nhẹ cậu ra phía sau. Tay kia nhẹ nhàng lần từ khuỷa tay, rồi dừng lại ở bàn tay của Trương Gia Nguyên, siết nhẹ.

Đèn vẫn tắt.

Trương Gia Nguyên được che chắn phía sau một bóng lưng lạ lẫm. Khoảng cách gần đến mức mùi nước xả vải thơm ơi là thơm kia khiến cậu có chút choáng váng, gần đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của người ta.

"Châu Kha Vũ?", vừa hay phía bên kia góc phòng, Ngô Vũ Hằng đụng trúng một đám người, tiếng la thất thanh che đi tiếng Trương Gia Nguyên thì thầm ở góc nhỏ bên đây.

"Yên."

Tay Trương Gia Nguyên lại được siết nhẹ.

Đêm nay thiên thời, địa lợi, nhân hoà, có người đưa tay ra trong bóng tối, có người lại không thể khống chế trái tim mình rung động.

Gió thu từ đâu tới đẩy nhẹ màn che cửa sổ, để lộ ra một mảnh trời.

Trăng hôm nay đẹp nhỉ?

Châu Kha Vũ có biết không?

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net