Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay có lịch hẹn với giám đốc Lâm, còn có tiệc rượu của chủ tịch Mitchell vào 8 giờ tối, ngài có bận gì không để tôi sắp xếp lại?" Thư kí Trần đọc lịch trình hôm nay, tầm mắt cô chứ không yên tịnh, luôn liếc nhìn Trương tổng.

Trương Gia Nguyên cầm điện thoại nhắn tin liên tục, miệng cười tươi như hoa, lực chú ý không hề đặt lên công việc, mãi một lúc sau cậu mới ngẩn đầu lên, tròn mắt nói, "Không, cô cứ sắp lịch bình thường đi. À, tuần sau tôi đi tham ban, lịch trình ba ngày đầu đều huỷ hết đi."

Thư kí Trần mặt không biểu cảm ghi chú lại, việc của cô hôm nay cũng xong rồi, chỉ cần ra ngoài sắp xếp lại tài liệu cho Trương Gia Nguyên, đúng giờ liền có thể tan làm. Nhưng cô cứ ngập ngừng đứng đó, vừa muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ lại mặt mũi của giám đốc cũng là mặt mũi của công ty, cô cắn răng giả mù sa mưa bình thản nói, "Trương tổng, cuộc hẹn của Lâm tổng lúc năm giờ chiều, tây phục mới tôi sẽ gọi người chuẩn bị sẵn ở phòng nghỉ."

Trương Gia Nguyên không tập trung, chỉ gật đầu cho có lệ rồi tiếp tục nhắn tin, mãi đến lúc vào phòng nghỉ cậu mới biết ý của thư kí Trần là gì. Hôm qua Châu Kha Vũ về Bắc Kinh, hai người đương nhiên quần nhau mấy chập mới đi ngủ, bây giờ eo vẫn còn ân ẩn đau. Lúc sáng cậu lại ngái ngủ nhắm mắt chọn đại một cái áo, ai ngờ Châu Kha Vũ lại để lại mấy thứ này cho cậu chứ. Trương Gia Nguyên cởi áo, ngán ngẩm nhìn mấy vết hôn khắp từ cổ xuống ngực. Nếu không thay đồ mà tới nơi luôn, có khi Lâm Mặc sẽ chọc đến khi nào cậu chết thì thôi. Nghĩ đến cảnh đó, Trương Gia Nguyên liền tức giận, vừa thay đồ vừa lầm bầm chửi thề, "Châu Kha Vũ, tên háo sắc nhà anh.."

"Hắc xì!", tên háo sắc nào đó rùng mình mấy cái.

Mika một bên cầm ly nước ấm uống một ngụm, liếc sang Châu Kha Vũ đang lau mũi, "Bệnh à?"

"Không có." Châu Kha Vũ vứt khăn giấy vào rọt rác gần đó, mở điện thoại lên nhắn vài chữ rồi tắt đi. Mika vừa hay nhìn thấy, là 'nhớ em'.

"Người yêu hửm?", Mika khẽ hất vai Châu Kha Vũ, nở một nụ cười đê tiện nói, "Santa với Rikimaru biết được chắc sốc lắm, mày vậy là lại phản bội anh em, hẹn hò trước."

Châu Kha Vũ hớp một ngụm cà phê, miệng khẽ nhếch lên, không hề lo sợ, nói: "Họ Lâm cũng hẹn hò đó, sao anh không túm cổ nó đi."

"Nó khác." Mika nói, "Lâm Mặc là công khai từ đầu rồi, còn mày vẫn đang lén lút nha."

Châu Kha Vũ cười đến rạng rỡ, nói, "Người quen cả thôi, anh cũng biết đó."

"Gì? Không phải là thằng nhóc mày thích mười mấy năm đó chứ?", Mika trợn mắt hỏi, "Tao tưởng mày quên nó lâu rồi chứ?"

Châu Kha Vũ liếc Mika một cái, không trả lời lại. Hôm nay Mika có lịch trình hát OST cho phim, Châu Kha Vũ thân là nam chính đương nhiên phải tới, còn có Bách Văn Dương, nhưng tên đó sau khi chụp xong tấm hình làm bằng chứng có mặt liền sủi đi mất, chỉ còn anh ở lại.

Từ khi xác nhận quan hệ cùng Trương Gia Nguyên, đến nay cũng hơn một tháng, Châu Kha Vũ hễ có thời gian rảnh liền trực tiếp bay về Bắc Kinh, tần suất tham ban của Trương tổng cũng tăng dần, chưa kể còn mấy lần lén lút đi. Hai người yêu đương nồng nhiệt, cũng không tính là xa nhau quá lâu, thế nhưng vẫn không cách nào ngăn được nỗi nhớ. Tuy ngày nào cũng gọi nhau, có điều cách màn hình vẫn không bằng thấy người thật.

Điện thoại sáng lên, Châu Kha Vũ vội vàng kiểm tra weixin, phát hiện là đồng nghiệp nhắn, biểu cảm không khỏi xụ xuống. Anh gõ mấy chữ trả lời lại rồi tắt đi, mấy phút trôi qua lại không nhịn được, bật lên gửi cho Trương Gia Nguyên một loạt tin nhắn.

"Nhớ em quá, làm sao bây giờ?"

"Em đang làm gì đó?"

"Nguyên Nguyên em thật ác độc..."

"Em không để ý tới anh!"

"Anh thất sủng rồi huhuhu..."

Lần này anh đang gõ giữa chừng, điện thoại đột nhiên rung lên. Là Trương Gia Nguyên trực tiếp gọi qua.

Châu Kha Vũ vui vẻ nhanh chóng bắt máy, vừa nhấn nút nhận, giọng nói khiến quen thuộc cất lên, "Anh làm sao?"

Châu Kha Vũ tâm trạng phút chốc bừng lên, không kiềm được nụ cười, "Nhớ em."

"Ừm.", Trương Gia Nguyên ngại ngùng đáp một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng lên. Mãi một lúc sau cậu mới lấy đủ dũng khí, nói với đối phương, "Em, em cũng nhớ anh."

Châu Kha Vũ cười khẽ một tiếng, mặc kệ Mika đang trợn mắt khinh bỉ một bên, vui vẻ nói, "Đáp đúng rồi, xin hỏi quý khách muốn thưởng gì không?"

"Đừng tào lao nữa, anh đang ở đâu đó?", Trương Gia Nguyên hỏi.

"Đang bán kiwi dạo." Châu Kha Vũ liếc sang Mika, bâng quơ nói, "Em thích ăn không? Mấy ngày nữa em tới anh mua sẵn một ít."

"Không.", Trương Gia Nguyên ngắn gọn đáp, "Em đang ở cùng Lâm Mặc, lát nữa còn phải xã giao, anh chú ý cẩn thận một chút, hôm nay hơi lạnh đó."

Châu Kha Vũ ngọt ngào ừ một tiếng, cũng nhắc nhở Trương Gia Nguyên, "Bắc Kinh hôm nay có tuyết, em mặc dày một chút, đừng cậy mạnh. Còn nữa, uống ít thôi, không được tự lái xe, phải gọi tài xế."

Trương Gia Nguyên vừa nghe vừa ngốc ngốc gật đầu, một hồi cậu mới phát hiện mình đang nói chuyện điện thoại, Châu Kha Vũ không có thấy cậu, liền vội vàng đáp mấy tiếng.

"Nhớ ăn uống đầy đủ, em cúp đi, buổi tối lại gọi em. Chụt!", Châu Kha Vũ hôn gió vào điện thoại một cái, cũng nhận được một cái hôn tương tự mới vui vẻ cúp máy.

Mika ở một bên vô ý bị nhồi một đống cơm chó đến nghẹn, âm thầm chửi Châu Kha Vũ mấy tiếng. Yêu đương quả nhiên nguy hiểm, IQ đến EQ đều trôi tuột cả đi, suốt ngày đều bị bệnh tương tư ám ảnh. Dính vào rồi liền như Châu Kha Vũ, sến súa đến vậy là cùng.

Mika không chịu được nữa, rút phone gọi bạn thân Santa tương trợ mình, "Oh my fen, help me!"

Trương Gia Nguyên đỏ mặt cất điện thoại, quay người muốn rời đi. Một người bất thình lình xuất hiện phía sau, cậu không quen người này, liền lách qua một bên muốn đi khỏi. Nam nhân kia chặn cậu lại, châm chọc nói, "Trương tổng không nhớ tôi sao? À, tôi quên mất, cậu khi đó bận ôm ấp cùng Châu Kha Vũ rồi. Muốn tôi im... á!"

Tên kia chưa nói xong, mặt đã bị một đấm hôn vào, hàm dưới hơi lệch qua một bên, ngã lăn ra ngất xỉu.

Trương Gia Nguyên phủi phủi tay, khinh bỉ nói, "Nhìn lén người khác yêu đương còn muốn tống tiền, hừ! Không có liêm sỉ!"

Cậu nói xong liền nhanh chân trở lại bàn ăn, Lâm Mặc há miệng cho Lưu Chương đút một muỗng kem tươi, còn hai tay bận di chuyển nhân vật trên màn hình.

"Biến về! Biến về! Biến về! Ây da đừng có đứng ngơ ra đó chứ! Chết bây giờ!"

Lâm Mặc buồn bực bỏ điện thoại xuống, chỉ vào một miếng sasimi, nói với Lưu Chương một bên, "Em muốn ăn cái này!"

Lưu Chương một động tác cũng không dư thừa, lập tức đưa tới miệng tiểu thiếu gia Lâm thị, còn không quên lấy mù tạt nhiều một chút.

Lâm Mặc nhai nhai, vẫn không nhịn được mà phun tào, "Rõ ràng là sắp thắng rồi, cái tên ngu ngốc kia lại để mất trụ! Tức chết em rồi!"

Lưu Chương một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Mặc, nhẹ giọng nói, "Không cần gấp, từ từ nhai."

Trương Gia Nguyên lạnh mặt nhìn một màn này, tiến đến ngồi xuống.

Lâm Mặc nhìn qua cậu, uống một ngụm nước nuốt xuống cục tức, hỏi, "Nói chuyện xong rồi?"

"Ừ, nói xong rồi." Trương Gia Nguyên định nói chuyện tên biến thái kia cho Lâm Mặc, nghĩ nghĩ lại thôi, cũng không có gì quan trọng.

"Nó quay lại đoàn chưa?" Lâm Mặc gắp một miếng thịt, tự nhiên bỏ vào chén của Lưu Chương, nhàn nhạt hỏi.

Trương Gia Nguyên cũng không phản ứng gì, dù sao hai người này hẹn hò mấy năm, cơm chó cậu đã sớm bị miễn nhiễm.

"Không nói rõ, khi nảy nói cái gì mà đi bán kiwi dạo, chắc là làm vlog."

Lâm Mặc nghe đến liền hiểu, giải thích Trương Gia Nguyên, "Không phải, nó đến gặp Mika, hôm nay chắc là có lịch hát OST."

"À, đúng rồi." Trương Gia Nguyên sực nhớ ra, "Hôm nay đúng là có lịch trình đó."

"Vậy mà cũng không chịu nói rõ." Trương Gia Nguyên buồn bực lầm bầm nói nhỏ với bản thân. Chuyện như vậy cũng phải để người ngoài giải thích, thật không công bằng.

Cậu buồn bực ăn một miếng thịt, vừa bỏ vào miệng bị cay đến ho khù khụ. Lâm Mặc thuận tay chuyền hộp khăn giấy sang, "Sao lại hậu đậu thế không biết, bên đó là món cay của anh mày."

Trương Gia Nguyên bị cay đến khóc, mếu máo oán hận nhìn Lâm Mặc, "Anh trực tiếp nhai ớt luôn được rồi đó."

Cậu uống một ngụm rượu, đợi cơn cay giảm xuống hơn nửa, vỗ vỗ ngực hỏi Lâm Mặc, "Anh nói chuyện với cô chú chưa?"

Lâm Mặc đang muốn chấm nước sốt cay, động tác tay hơi ngưng lại, trực tiếp bỏ đũa xuống, nhìn Trương Gia Nguyên, "Chưa, mày không biết ba anh, ổng muốn có cháu nội."

Anh thở dài một hơi, bỗng dưng không muốn ăn nữa. Trương Gia Nguyên nhìn thấy Lâm Mặc buồn bã, vội vàng luống cuống xin lỗi, "Em, em không biết, em xin lỗi..."

"Không sao." Lâm Mặc cười cười nói, "Dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, anh chỉ đang cố trì hoãn càng lâu càng tốt thôi."

Trương Gia Nguyên rụt rè hỏi, "Vậy Lưu Chương có biết không?"

"Anh ấy..." Lâm Mặc hơi trầm mặc, nhấp một ít rượu, tầm mắt chuyển ra ngoài khung cảnh bên ngoài cửa sổ, "Anh ấy muốn từ bỏ."

Lâm Mặc cười khổ, đôi mắt đầy đau đớn nhìn Trương Gia Nguyên, khàn giọng nói, "Nực cười không, anh ấy khi biết ba anh không đồng ý, liền muốn chia tay anh."

Lần này Lâm Mặc không ngần ngại uống cạn ly rượu, khuôn mặt như tỉnh như mê, nhỏ giọng lầm bầm, "A Chương không ở bên, Mặc Mặc phải làm sao đây?"

Trương Gia Nguyên tập trung suy nghĩ, không nghe thấy Lâm Mặc nói. Cậu nghĩ về Châu Kha Vũ cùng mình, hai người chính thức mới quen không bao lâu, tính tới chuyện này có hơi buồn cười. Nhưng Châu Kha Vũ nói thích cậu mười bốn năm, tình cảm lớn như vậy, Trương Gia Nguyên cảm thấy bản thân có chút không xứng.

Không khí bàn ăn hơi ngưng trọng, Lưu Chương lúc này đi vệ sinh trở lại, hơi ngạc nhiên nhìn hai người hỏi, "Đang nói chuyện gì đó?"

Lâm Mặc quay sang cười một cái, nói: "Không có gì, Trương Gia Nguyên nhớ người yêu, muốn hỏi em cách giải quyết."

Trương Gia Nguyên trợn mắt nhìn Lâm Mặc, nhưng cậu chấp nhận đội cái nồi này, dù sao cậu chính là đang nghĩ tới Châu Kha Vũ.

Làm sao bây giờ, thật nhớ người yêu nha...


Vốn fic này end từ chap trước rồi, nhưng tôi quyết định chuyển nó thành fic dài để bạo hồng =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net