15. Chuyện cơn mưa, cục đá và thuyết lý luận suông. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đêm qua Châu Kha Vũ ngủ không được ngon cho lắm.

Lúc anh miễn cưỡng thức dậy đã là gần trưa, chiếc quạt dựng ở cạnh giường chẳng hiểu sao lại đứng im không nhúc nhích, thời tiết mùa thu tuy không tính là quá nóng, nhưng trong không khí vẫn tồn tại chút oi bức len lỏi làm người ta bực bội. Đến tận lúc này Châu Kha Vũ mới phát hiện ra kí túc xá mất điện rồi, chắc phải từ nửa đêm, nếu không áo ngủ của anh cũng chẳng tới mức ướt đẫm mồ hôi. Buông nhẹ một tiếng chửi bậy, Châu Kha Vũ thầm nghĩ đúng là khi thất tình cái quái gì cũng muốn đẩy mình vào con đường chết cả! Nhanh nhanh chóng chóng vệ sinh cá nhân rồi xách túi ra cửa hàng tiện lợi ăn mì, anh quyết tâm vứt bỏ hình tượng đẹp trai lấp lánh, mặt dày đi hưởng ké chút điều hòa công cộng luôn. Tính toán nếu đến chiều kí túc xá vẫn chưa có điện anh sẽ về nhà nằm thêm giấc nữa, đợi Trương Gia Nguyên trở lại rồi nói rõ mọi chuyện với cậu, mặc kệ kết quả ra sao thì ra. Khi ấy nếu cậu từ chối, ít nhất anh còn có cái lý do đàng hoàng để rủ Lâm Mặc đi thất tình!

Một kế hoạch được Châu Kha Vũ cẩn thận vạch sẵn như thế, chỉ là chính anh cũng không ngờ rằng, ngay lúc cốc mì còn chưa kịp xử lý xong, anh đã nhận được một cuộc gọi đến từ Phó Tư Siêu.

Khoảng thời gian này anh và Phó Tư Siêu liên lạc cùng nhau khá nhiều, chủ yếu là vì vụ học biên khúc mà anh đề nghị, thêm cả lần Trương Gia Nguyên nhờ Phó Tư Siêu chuyển lời nữa. Châu Kha Vũ nhìn điện thoại đang rung, nhớ tới mấy tấm ảnh hôm qua Trương Gia Nguyên đăng lên weibo, thầm nghĩ lúc này bọn họ có lẽ vẫn đang quẩy, còn gọi cho mình làm cái gì chứ?

"Alo."

"Châu Kha Vũ sao cậu bắt máy lâu thế?"

"Có chuyện gì à?"

"Có, có chuyện thì mới gọi cho cậu đây!" Phó Tư Siêu sốt sắng. "Cậu có đang ở kí túc xá không, sang phòng xem Nguyên nhi giúp tôi với. Từ lúc nó về tôi không liên lạc được với nó nữa, tôi lo quá!"

"Không phải hai người đi chung với nhau à?"

"Thì đúng là đi chung."

"Vậy tại sao..."

"Nhưng mà tách ra từ sáng nay rồi. Đại loại là đàn anh của chúng tôi phải đi lưu diễn tiếp, tôi thì đi chơi với bạn, nên Nguyên bảo nó muốn về trước. Sau đó... tôi không liên lạc được nữa."

"Cậu vì đi chơi mà bỏ mặc em mình?"

Phó Tư Siêu đứng ở nơi cách Châu Kha Vũ hơn hai giờ bay, nghi ngờ nhìn vào màn hình điện thoại. Người này đang trách móc mình đấy à???

Cậu lo thế sao không tự mà chăm đi?

"Cậu lo thế sao không tự mà chăm đi?" Phó Tư Siêu mặc kệ những suy nghĩ của mình biến thành lời nói, cũng mặc kệ Châu Kha Vũ ở đầu dây bên kia đang ngẩn cả người ra. "Không muốn giúp thì thôi, tôi nhờ hội Lâm Mặc."

Kì thực ngay từ lúc Phó Tư Siêu thông báo rằng không liên lạc được với Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ đã sắp xếp hết đồ đạc để chuẩn bị rời đi rồi, cốc mì chưa ăn xong cũng định mặc kệ luôn. Nhưng đúng lúc ấy cánh cửa của gian hàng tiện lợi chợt bị ai đó đẩy mở từ bên ngoài, chiếc chuông nhỏ treo trên nóc reo vang vài tiếng ting ting vụn vặt, nhân viên thu nhân ngẩng đầu lên nói câu chào hỏi, Châu Kha Vũ cũng kịp thời nhận ra người vừa đến là ai.

Phó Tư Siêu ở trong điện thoại vẫn đang liên tục căn nhằn, Châu Kha Vũ thấy phiền, liền trực tiếp ngắt lời luôn.

"Tôi thấy cậu ấy rồi, đừng có lo nữa."

Nói xong lập tức tắt máy.

Lúc này Trương Gia Nguyên cũng đã nhận ra anh. Châu Kha Vũ ngồi ở vị trí rất dễ thấy, bên cạnh còn có một cái bàn trống, nhưng Trương Gia Nguyên sau khi gọi đồ xong lại chọn chỗ cách xa anh những ba cái bàn. Cậu nhân lúc đồ ăn đang được chuẩn bị thì loay hoay tìm ổ cắm điện, sạc chiếc điện thoại của mình rồi ngồi xổm ở đấy trả lời tin nhắn luôn. Trong số tin nhắn đó hẳn phải có cái mà đêm qua Châu Kha Vũ không nhịn được gửi đi lúc xem xong đống ảnh của cậu. Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là anh giả ngu hỏi cậu chuyện đi khám bệnh, muốn xem cậu phản ứng như thế nào. Nhưng anh đợi mãi, đến tận lúc chiếc bánh mì kẹp trứng xúc xích của Trương Gia Nguyên được mang đến mà vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi.

Có lẽ cậu đã bỏ qua tin nhắn ấy rồi.

Châu Kha Vũ sâu kín thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy vô cùng quẫn bách. Chấp nhận tình cảm của mình là một chuyện, nhưng làm cách nào để thỏa mãn được nó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Khi lớp mây mù trong lòng tan biến đi, cũng là lúc niềm mong mỏi tận sâu bên trong trỗi dậy thế chỗ, con người là một giống loài tham lam, sẽ chẳng có phương thức nào hữu hiệu hơn sự xuất hiện của đối phương trong việc xoa dịu những cảm xúc ngổn ngang rối rắm này.

Ban nãy khi Trương Gia Nguyên mở cửa bước vào, tia sáng mặt trời yếu ớt cùng với tiếng chuông nhè nhẹ gõ vào lòng Châu Kha Vũ, anh mới bất giác nhận ra thế mà đã gần một tuần không nói chuyện với cậu rồi.

Anh cũng duy trì sự uể oải này được gần một tuần rồi...

Buồn cười thật đấy.

Cửa hàng vào buổi trưa thường đông khách hơn mọi khi, ba chiếc bàn ở giữa Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ thoáng cái đã có người ngồi vào. Lời nói của họ chữ được chữ mất lọt vào tai Châu Kha Vũ, những câu chuyện không hoàn chỉnh lặng lẽ trôi qua, như dần tạo thành một đường ranh giới mỏng manh trong câu chuyện của hai người.

Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, chỉ có câu chuyện của Châu Kha Vũ là bị lấp đầy bởi hình bóng của kẻ khác.

Hoặc cũng không phải chỉ có mình Châu Kha Vũ.

Ngoài trời vang lên vài tiếng sấm nhỏ, không gian dần tối đi, cơn mưa nặng hạt của mùa thu đột ngột đổ xuống. Gió mát không thể thổi xuyên qua cửa kính, nhưng lúc này ngồi trong phòng điều hòa lại có chút khó chịu. Châu Kha Vũ mang cốc mì đã ăn xong ném vào thùng rác, liếc qua người ngồi trong góc một lần rồi mở cửa ra ngoài. Trương Gia Nguyên đợi tới lúc này mới ngẩng đầu lên, trông thấy Châu Kha Vũ rời khỏi cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ chăm chú vừa gặm bánh mì vừa lướt điện thoại, cố gắng giết thời gian hết mức có thể.

Lúc cậu đứng dậy thanh toán đã là nửa tiếng sau, cơn mưa vẫn chưa dứt, cửa hàng có chuẩn bị loại ô nhỏ bán cho khách dùng tạm, nhưng so với điều đó, Trương Gia Nguyên lại thích dầm mưa hơn. Tâm trí đang rối ren thường đưa ra nhiều quyết định kì quặc, Trương Gia Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc trở thành nam chính phim truyền hình bước đi trong mưa rồi, nhưng không ngờ là vừa mới ra cửa đã gặp một người.

Người ấy bung chiếc dù màu xám đậm đứng cúi đầu ở chỗ mái che bé xíu ráp với đường lớn, một bên áo phông bị mưa tạt cho hơi ướt, thấy cậu bước ra liền nở nụ cười.

"Về chung không?"

Trương Gia Nguyên nghe thấy người ấy nói như thế, cũng nghe thấy chính mình trả lời rằng.

"Không."

Cổ tay chợt bị nắm lấy, Châu Kha Vũ không gượng cười nổi nữa, chỉ kéo cậu vào chỗ không bị mưa hắt, đưa chiếc ô cho cậu rồi lên tiếng.

"Không muốn về cùng tôi cũng được, nhưng đừng để bị ướt, cầm lấy đi."

Từ lúc nghiêng phần ô về phía Trương Gia Nguyên, bên vai áo Châu Kha Vũ càng trở nên sậm màu hơn, cơn mưa có lẽ sẽ kéo dài lâu hơn người ta vẫn tưởng, nếu cứ đứng ở đây mãi, chẳng biết bao giờ mới về được đến nhà. Chiếc ô mỏng manh mà cửa hàng chuẩn bị cho khách chẳng đủ để chống chọi với cơn mưa rào, còn nếu dầm mưa khẳng định sẽ ốm mất.

Trương Gia Nguyên ban nãy có ý định dầm mưa không thèm để ý đến sức khỏe của mình, giờ lại vì sức khỏe của người khác mà tính tính toán toán. Cậu đẩy chiếc ô sang bên Châu Kha Vũ, nói mà không thèm nhìn anh.

"Cùng đi."

Quãng đường từ cửa hàng tiện lợi về kí túc xá không tính là dài, nhưng có cơn mưa cản trở, tốc độ di chuyển cũng vì thế mà trở nên chậm chạp hơn. Trương Gia Nguyên để ý thấy Châu Kha Vũ cứ cách vài giây lại nghiêng ô về phía cậu một chút, đến khi cậu không nhịn nổi nữa, phải bực bội gắt lên.

"Anh không biết thế nào là cân bằng à? Che thẳng cái ô lên!"

Châu Kha Vũ còn có thể làm gì khác ngoài tuân lệnh chứ?

Đi thêm một lúc, Châu Kha Vũ lại là người lên tiếng trước. Anh cảm thấy khung cảnh hiện tại rất tốt, cơn mưa lành lạnh, tiếng nước đập vào tán ô tạo thành những tạp âm đủ để lấn át mọi ồn ào từ ngoại cảnh, mà lúc này hai người trò chuyện cùng nhau, cũng không lo lắng bị ai khác làm phiền.

"Ban nãy Phó Tư Siêu gọi cho tôi, nói không liên lạc được với cậu."

Không liên lạc được với mình thì liên quan quái gì đến Châu Kha Vũ? Phó Kiều Kiều này đúng là không trông mong được!

Trương Gia Nguyên lầm bầm nói vài câu như thế, Châu Kha Vũ nghe không rõ, nhưng khi hỏi lại cậu chỉ lắc đầu, bảo anh quên đi.

"Kí túc xá mất điện, điện thoại tôi hết pin nên không liên lạc được, tôi đã trả lời anh ấy rồi."

"Vậy sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"

Châu Kha Vũ nói xong thì quay sang nhìn Trương Gia Nguyên, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, trong mắt hiện lên rõ ràng hai chữ "nực cười". Anh đột nhiên có chút chột dạ.

Kết quả Trương Gia Nguyên nói...

"Tôi nên trả lời anh thế nào? Kể cho anh nghe xem mẹ tôi mắng tôi suốt bao nhiêu phút chỉ vì câu bốc phét của anh à?"

"Tôi..."

Lời giải thích của Châu Kha Vũ mắc nghẹn tại cổ họng, nói đúng hơn là anh không biết nên giải thích chuyện này thế nào. Khi đó quả thực anh có ý đồ xấu, bây giờ thì hay rồi, Trương Gia Nguyên hỏi như thế, chẳng lẽ anh nên nói rằng tôi vì muốn cậu chú ý mà cố tình chọc cậu hay sao? Nghe đã thấy mất hết cả hình tượng trưởng thành!

Châu Kha Vũ cứ xoắn xuýt tìm cách giải thích mãi, song Trương Gia Nguyên dường như không đặt nặng vấn đề này cho lắm. Cậu vẫn đều đều bước đi bên cạnh anh, không nhận được câu trả lời cũng chẳng sao, còn bâng quơ chuyển sang một chủ đề khác.

"Nghe nói anh hỏi Siêu kinh nghiêm biên khúc?"

"Ừ."

"Muốn học à?"

"Ừ, muốn có thêm điểm chung với cậu."

"......"

Châu Kha Vũ, mới có vài ngày không gặp mà anh đã đăng ký được một khóa thả thính cấp tốc rồi đấy nhỉ?

Trương Gia Nguyên dành tặng Châu Kha Vũ một ánh mắt cạn lời, cũng không đáp lại nữa, chỉ duy trì im lặng nhìn về phía trước, thầm tính toán độ dài của quãng đường mà họ còn phải đi. Chiếc ô màu xám đậm của Châu Kha Vũ tuy chắc chắn hơn loại dùng trong cửa hàng tiện lợi, cũng to hơn nhiều so với chiếc ô vịt vàng mà họ đã từng nhận được rất lâu về trước, nhưng để che chắn cho hai nam sinh trung học sánh bước cạnh nhau, thì vẫn rất thiếu thốn. Bả vai hai người ở một khoảng cách cực gần cận, qua từng nhịp di chuyển, sẽ hữu ý vô tình đụng chạm. Những vị trí tiếp xúc nóng ran như bị thứ gì đó thiêu cháy, giữa cái lạnh vô lý của cơn mưa tháng chín, lại có thể khiến lòng người sốt sắng.

Châu Kha Vũ hơi hắng giọng, chẳng nhìn Trương Gia Nguyên mà chỉ hỏi một câu.

"Đi chơi... vui không?"

Cuối cùng anh cũng nói ra được khúc mắc trong lòng, nhưng bước chân của Trương Gia Nguyên lại đột ngột đình chỉ.

Cậu không ngờ Châu Kha Vũ sẽ hỏi điều này, trong một khoảnh khắc trước khi cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, nó vừa vặn xáo trộn những cảm xúc mà cậu đã cố gắng bình ổn suốt từ đêm qua đến giờ. Nhớ lại thời điểm cậu và Phó Tư Siêu đến Vô Tích theo lời mời của Tiểu Trí, gặp lại nhiều người bạn cũ, để cho âm nhạc điên cuồng khuấy đảo từng giác quan trong cơ thể, cuộc sống tự do tự tại, đó là lý tưởng mà Trương Gia Nguyên mong muốn. Nhưng trong vài khoảnh khắc vui vẻ nhất, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Gia Nguyên, rằng giá như Châu Kha Vũ cũng có mặt ở đây thì tốt, cậu muốn chia sẻ sự tự do này cùng anh.

Trương Gia Nguyên từng đọc ở đâu đó, rằng khi bạn gặp thứ gì cũng muốn kể với đối phương, nghĩa là bạn xong rồi!

Trương Gia Nguyên nghĩ mình cũng xong luôn rồi...

Châu Kha Vũ thấy cậu không đi tiếp thì vòng tay qua sau lưng, nửa ôm nửa kéo cậu cùng di chuyển. Hành động này vượt quá lẽ thường, mà câu nói sau đó của Trương Gia Nguyên cũng vượt quá lẽ thường luôn.

"Tôi không thích Mã Triết."

Lần này đến lượt Châu Kha Vũ khựng lại.

Trương Gia Nguyên mặc kệ phản ứng của đối phương, chỉ học theo anh nửa ôm nửa kéo để đi tiếp, hai người vòng tay qua vai nhau, nhìn từ phía sau có chút buồn cười. Nhưng những kẻ trong cuộc lại chẳng nhận ra điều đó, Châu Kha Vũ chỉ thấy nhịp tim của mình tăng nhanh liên tục, Trương Gia Nguyên đang ở gần đến thế, không biết cậu có phát hiện ra chưa.

Trương Gia Nguyên có lẽ là vẫn chưa phát hiện ra, vì cậu còn đang bận sắp xếp những câu từ trong đầu mình thành câu hoàn chỉnh, mãi mới lên tiếng.

"Anh thử tưởng tượng đi... Nếu như bây giờ anh trai anh đến thăm anh, dĩ nhiên anh cũng sẽ dành nhiều thời gian cho người ta hơn đúng không?"

"Trương Gia Nguyên, cậu uống rượu à?"

Châu Kha Vũ nói lạc đề liền lạc đề, Trương Gia Nguyên ngơ ra giây lát, rồi gật đầu. Đêm qua quả thực bọn họ có say sưa nhậu nhẹt đến tận khuya, nhưng sáng nay đã uống thuốc giải rượu rồi, cũng tắm rửa sạch sẽ tinh tươm luôn, chỉ có tinh thần là hơi uể oải một chút, không ngờ rằng Châu Kha Vũ lại nhận ra.

"Vậy cậu bây giờ có tỉnh táo không?"

Châu Kha Vũ lại hỏi thêm một câu, lập tức nhận được lời xác nhận chắc nịch từ người bên cạnh.

"Dĩ nhiên là tỉnh, anh khinh tửu lượng tôi à?"

"Không phải khinh, chỉ là tôi muốn chắc chắn thôi."

Câu "chắc chắn cái gì?" còn chưa kịp hỏi, Trương Gia Nguyên đã bị Châu Kha Vũ ngắt lời.

"Tôi hiểu rồi, có phải cậu muốn nói rằng... mình chỉ xem Mã Triết như anh trai hay không?"

Nếu hiện tại đang nhắn tin, Trương Gia Nguyên nhất định sẽ ném cho Châu Kha Vũ cái meme "nhân sinh gian nan có một số chuyện xin đừng vạch trần, cảm ơn". Nhưng khổ nỗi bọn họ lại cố tình ở trong trạng thái vai kề vai nói chuyện, thành ra cậu từ đầu tới cuối chỉ có thể cụp mắt, ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện.

Song Châu Kha Vũ lại không giống với Trương Gia Nguyên, anh không có ý định buông tha cho chuyện này.

"Vậy tôi là gì?" Âm thanh hơi trầm của Châu Kha Vũ vang lên bên tai cậu, mang theo chút run rẩy khó để che giấu. "Tôi, không phải người thân, không phải bạn bè, nhưng lại muốn có mặt trong mọi hành trình của cậu. Đôi khi tôi cũng không thể lý giải được mong muốn của chính mình nữa. Tôi nên là ai trong lòng cậu hả Trương Gia Nguyên?"

Lần này Châu Kha Vũ không nhận được câu trả lời.

Anh thở hắt ra một hơi, cũng chẳng cố gắng ép buộc cậu đến cùng. Trong trí nhớ của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên đã dùng tất cả sự nhẫn nại mà cậu có để xoa dịu cơn sóng trong lòng anh, cho nên hiện tại, anh cũng có thể chờ đợi cậu từ từ đối mặt với thứ tình cảm phức tạp này, bằng toàn bộ sự dịu dàng mà anh đã tích góp được.

"Mấy ngày nay tôi hay tưởng tượng tôi sẽ ra sao nếu không gặp cậu."

"Anh thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Châu Kha Vũ cười nhẹ, hạt mưa hắt từ ngoài vào làm tóc anh nhiễm ẩm, bộ dạng trông có chút chật vật. "Tôi vẫn sẽ ổn thôi, thật đấy. Bình thường trải qua ba năm trung học, bình thường đối mặt với đống lộn xộn của gia đình như tôi vẫn phải đối mặt trong khoảng thời gian dài đằng đẵng trước khi cậu xuất hiện. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả, tôi vẫn là Châu Kha Vũ thôi. Chúng ta đều như thế không phải sao? Độc lập đi trên con đường của riêng mình cho đến khi gặp mặt."

"Ừ... có lẽ thế thật."

"Nhưng mà tôi đã gặp cậu rồi."

Châu Kha Vũ nhìn sang Trương Gia Nguyên, đợi đến khi cậu chịu ngẩng đầu đối diện cùng mình mới nở nụ cười. Cơn mưa hình như lớn quá, Trương Gia Nguyên trông thấy trên lông mi của Châu Kha Vũ có vài hạt nước nho nhỏ, khiến đôi mắt anh nhiều thêm vài phần u buồn.

"Bởi vì gặp cậu..." Giọng nói của Châu Kha Vũ rất nhỏ, đến mức gần như thì thầm. "Nên tôi đột nhiên cảm thấy, những ngày tháng trước đó tại sao tôi lại phải khổ sở thế chứ..."

Là cậu mang theo tia sáng bước đến bên cạnh tôi, là chiếc đèn flash trên tay chỉ đủ để chiếu rọi một khoảng trống đầy côn trùng và mùi khói thuốc, là hương vị kì quái của "Biển vũ trụ" và cậu ngông cuồng như thật sự có thể "mãi mãi thiếu niên", là khúc ca nhẹ nhàng giấu đi những rung động dưới ánh đèn sân khấu, là lọ hoa bên cạnh cửa được cậu cứu sống trước cơn gió khô khan của điều hòa, là sáu tiếng cậu ngả vào bên vai tôi, là ly nước chanh của buổi chiều muộn, là mười chiếc bánh rán năm ngọt năm mặn ai ăn thêm làm chó, là cái vỗ vai an ủi, là lời hứa về những lần sau mà cậu không ngại trao cho tôi chỉ để giúp tôi an lòng.

Trước khi tôi kịp thời phòng bị, cậu đã mạnh mẽ bước vào tim tôi như thế.

Trước khi mùa hạ đi qua, vẫn kịp thời để lại thật nhiều nỗi niềm mà người trong cuộc còn chưa dám giãi bày.

Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đành phải tấp vào mái hiên của một cửa hàng đang đóng cửa bên đường, đứng ở đó chờ đợi nó ngớt dần. Châu Kha Vũ vẫn đặt tay bên vai Trương Gia Nguyên, kể cả khi cậu khẽ đẩy anh như ra hiệu cũng chẳng chịu nhúc nhích. Trương Gia Nguyên sợ rằng nhịp tim không ổn định của mình sẽ bị người kia phát hiện ra mất, đành phải lên tiếng.

"Bỏ tay ra Châu Kha Vũ."

"Không."

"Bỏ ra!"

"Không."

Từ sau khi nói xong lời kia, Châu Kha Vũ như trút bỏ được gánh nặng, thái độ cũng trở nên kiên quyết hơn. Trương Gia Nguyên hiếm có lúc yếu thế hơn Châu Kha Vũ như hiện tại, cậu vẫn đang rối rắm cùng mớ cảm xúc trong lòng, nhiều hơn là thắc mắc lời vừa rồi của anh có phải bày tỏ hay không. Nếu là bày tỏ, tại sao không cho người ta một câu hỏi để đáp lời. Còn nếu không phải, thì nó là gì chứ?

Vừa sâu đậm vừa nặng nề, phỏng chừng còn lớn lao hơn cả một câu "tôi thích cậu" mà cả hai đều đã có sẵn đáp án.

Trương Gia Nguyên buồn bực sút viên đá dưới chân ra khỏi mái hiên, nó lăn lộn một quãng đường không xa, cuối cùng dừng lại khi va chạm với một viên đá khác. Châu Kha Vũ nhất quyết ôm lấy bả vai Trương Gia Nguyên, như có như không kéo cậu lại gần hơn phía mình. Trương Gia Nguyên nhận ra nhưng cũng chẳng phản kháng, hai người cứ duy trì tình trạng như vậy suốt vài phút, chỉ đến khi Trương Gia Nguyên không nhịn được nữa mới thẳng thừng hất tay anh ra. Châu Kha Vũ rõ ràng là hơi hụt hẫng trước hành động của cậu, nhưng cậu lại nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, bước đến vòng hai tay qua cổ Châu Kha Vũ, ôm lấy anh.

Bấy giờ cả hai mới có thể cùng lúc cảm nhận được nhịp tim của đối phương, đều đang điên cuồng đập loạn.

"Châu Kha Vũ." Trương Gia Nguyên vùi mặt vào hõm cổ anh, nói liền một mạch. "Tôi cảm thấy chúng ta như hai viên đá kia vậy, đều cứng nhắc, đều ổn, đều có vùng trời của riêng mình. Nhưng đã lỡ gặp nhau rồi, nếu cứ cứng nhắc mãi sẽ làm đau đối phương mất. Vậy nên... thử cùng mềm mỏng một chút xem sao?"

"Nguyên nhi..."

"Tôi..."

Lần đầu tiên sau khi tranh cãi, Châu Kha Vũ lại gọi cậu bằng cái tên trước đó từng cố gắng giành quyền được gọi. Ở nơi mà anh không nhìn thấy, Trương Gia Nguyên trộm cười một tiếng, lời nói ra sau đó cũng trở nên thoải mái hơn.

"Tôi từng hỏi Tiểu Trí, trong tưởng tượng của anh ấy, tôi khi yêu đương sẽ trở thành người thế nào. Anh ấy nói không biết, có lẽ đến cả tôi cũng không biết đâu. Mọi dự đoán về tương lai hay dáng vẻ của chúng ta sau khi chấp nhận tình cảm này đều là lý luận suông hết, vậy nên, mặc kệ kết quả ra sao, cứ sống cho hiện tại trước, được không?"

Châu Kha Vũ gục đầu xuống vai Trương Gia Nguyên, cùng lúc kéo cậu lại gần hơn để làm sâu thêm cái ôm này. Nhịp tim cả hai dần trở nên đồng điệu, như bước chân khi đi trên đường lớn sẽ song song kề cạnh. Mãi đến khi tiếng mưa dần ngớt đi, không gian xung quanh chỉ còn sót lại hơi thở ấm nóng vương vấn nơi vành tai, Trương Gia Nguyên mới nghe thấy Châu Kha Vũ rầm rì cho mình một câu trả lời.

Anh nói rằng.

"Được, đều theo cậu."

Mưa vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại.

Cơn mưa mùa thu mang theo cái lạnh se se đủ làm người ta cảm thán, trong màn mưa nặng hạt kéo dài, những kẻ xa lạ nâng tán ô lặng lẽ đi theo phương hướng đã định sẵn, lướt qua mái hiên bỏ trống, lướt qua cả bóng dáng hai nam sinh điên cuồng bỏ chạy từ chốn dừng chân. Tuổi trẻ liều lĩnh vượt qua cơn bão, vượt khỏi kì vọng ban đầu về mối quan hệ giữa người với người, bàn tay chặt chẽ giao nhau,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net