2. Gặp mặt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tống Á Hiên, mười chín tuổi, tâm thần phân ly giai đoạn ba. Nhân cách thứ hai: Alex."

"Nhân cách phụ có biểu hiện rối loạn chống đối xã hội, xu hướng bạo lực và phong bế." - Trương Chân Nguyên nhẹ nhàng lặp lại thông tin trên bệnh án của người kia.

Tống Á Hiên nhân lúc Trương Chân Nguyên đang nhìn vào tờ bệnh án, lén lút quan sát người bạn cùng phòng này. Nào ngờ giây tiếp theo, con ngươi đen láy của anh ta bỗng dưng cụp xuống, chuyển từ tờ bệnh án sang đâm thẳng vào đáy mắt Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không kịp phòng bị, ánh mắt chưa kịp che đậy cứ thế trực tiếp bị nhìn thấu.

Đến bây giờ cậu mới phát hiện, thì ra con ngươi của Trương Chân Nguyên không phải màu hổ phách ấm áp, mà là một màu đen tuyền. Thực sự rất đen, đen đến tăm tối mờ mịt, nhìn không thấy đáy, đến nỗi người đối diện như bị nuốt chửng vào bên trong, không thể dứt ra.

Cậu hoảng hốt vội rũ mắt xuống, vài giây sau điều chỉnh được cảm xúc mới dám ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen thẳm của Trương Chân Nguyên vẫn nhu hoà như trước, dường như chưa từng phát hiện ra điều gì, cũng không còn chút nào vẻ tăm tối khi nãy.

"Thật khéo quá...", Trương Chân Nguyên cười khẽ, "Anh cũng có Alex."

"Có điều, em sẽ không muốn gặp hắn đâu." Anh đặt lại tờ bệnh án về giường, bàn tay sơ ý lướt qua mé đùi Tống Á Hiên, khiến cậu trai trẻ tuổi sợ hãi co người.

Trương Chân Nguyên nhướn mày, Tống Á Hiên có vẻ rất mẫn cảm đối với động chạm thể xác.

Anh lịch sự rời khỏi địa bàn của người kia, trở về giường của mình, lưu cho cậu một chút an toàn về khoảng cách.

Mặc dù cũng chỉ là khoảng cách ngắn ngủi từ giường bên này đến giường bên kia mà thôi.

***

Trương Chân Nguyên mở to mắt, nhìn chằm chằm mặt trăng tròn ủm ngoài cửa sổ.

Ánh trăng lành lạnh chiếu vào phòng, rọi lên một ít ánh sáng. Giường bên kia im lìm không tiếng động, chứng tỏ chủ nhân của nó đã vùi vào giấc say.

Đồng hồ điểm hai giờ sáng.

Anh không ngủ được.

Trong lồng ngực rạo rực niềm hưng phấn khó hiểu, từ khi nhìn thấy người mới, đến giờ vẫn không chịu nguôi ngoai.

Có thứ gì đó ở sâu trong cơ thể cường tráng, rục rịch sôi trào, bất mãn quậy phá, điên loạn muốn chui ra ngoài.

"Ngoan nào..." Trương Chân Nguyên đặt tay lên ngực, vỗ về trái tim đang nhảy nhót cuồng nhiệt.

Trương Chân Nguyên là một bác sĩ.

Alex thích máu. Hắn đam mê cứa đứt lớp biểu bì mỏng manh, rồi nghiên cứu từng tấc máu thịt bên dưới. Hắn khao khát cắn xé con mồi, ngắm nhìn chúng giãy giụa điên cuồng trong tuyệt vọng, trước khi hơi thở triệt để tắt lịm.

Hắn khoái chí tắm mình trong máu tanh nóng hổi từ những thi thể còn tươi mới, mổ xẻ chúng thành từng mảnh nhỏ, phân loại vào bộ sưu tập của mình.

Vậy nên anh chọn nghề bác sĩ, cho Alex những gì hắn muốn, để hắn ngoan ngoãn trong tầm kiểm soát. Có vài lúc hắn cáu kỉnh, không chịu nghe lời, phá tan lớp kính phòng bị chui ra ngoài, anh sẽ đến đây, đợi hắn thỏa mãn rồi, ngoan ngoãn trở lại mới thôi.

Đây là giải pháp bác sĩ tâm lý sứt đầu mẻ trán vạch ra cho anh.

Alex là bí mật mà gia tộc cao quý như nhà họ Trương đã che giấu hơn mười năm trời. Vị "con nhà người ta" khiến người khác ngưỡng mộ lâu nay của họ, từ nhỏ đã mắc bệnh tâm lý.

Năm Trương Chân Nguyên mười ba tuổi, Alex xuất hiện.

Vị bác sĩ già nghĩ nát óc cũng không hiểu. Không vì chấn thương tâm lý, cũng chẳng có cú sốc tinh thần hay ngược đãi thơ ấu nào cả. Chỉ đơn giản, là đột nhiên xuất hiện.

Con mèo nuôi lâu năm bị xé toang thành từng mảnh nhỏ, máu đỏ đặc quánh phủ kín mặt tường, nhuộm hồng ống quần của cậu bé. Bên cạnh cậu bé đang bất tỉnh, chất lỏng rỉ sét uốn lượn bốn kí tự chói mắt.

"A.L.E.X"

Tiếng hít thở nặng nề truyền đến từ đằng sau, cắt ngang mạch suy nghĩ. Trương Chân Nguyên trở mình, nhìn về phía giường bên kia.

—-------------------

Minh họa Alex Trương:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC