Hồi Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Kiền tìm gặp, cùng nhau tra án khuynh cả triều đình.
***

Mãn Niên say ngủ mơ màng một giấc mơ viên mãn. Chợt nhiên có một hoàn nha chạy tới đứng trước cửa báo vọng vào:
"Thưa nương phi, có một bổ khoái nha của phủ Khai Phong đến tìm gặp ạ."
Nàng ngồi dậy, tự bao giờ nàng lại là nương phi của Đại Tống vậy?
Mãn Niên vô cùng ngạc nhiên, thoát hẳn khỏi cơn buồn ngủ đang chế ngự.

"Em mời vào giúp ta nhé!"
"Ân, nương phi!"

Mãn Niên mở cửa tủ y phục. Quanh nàng là ba tiểu nha hoàn hầu hạ, trang điểm, mặc y phục.

Nhưng nàng không hài lòng cho lắm. Y phục thời này quá rườm rà, nặng nề. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng vướng quá, không hoạt động được nhiều.
Nàng lại nhớ đến những bộ quần áo chất đầy tủ của bản thân. Nàng có sở thích mua sắm mỗi lần 3 bộ một tuần. Nhưng nàng chỉ mặc duy nhất một lần rồi lại bỏ ngỏ...
Nàng tự thấy bản thân phung phí quá!
Phải sửa đổi thôi.

Mãn Niên mỉm cười bước ra phòng trà. Trước mắt nàng, một thiếu niên gầy gò vận y phục màu xám của bổ khoái triều đình.
"Kim Kiền!..."

Thiếu niên kia đứng dậy chào hỏi sao mà xa lạ, khiến nàng chợt thấy khó chịu vô cùng.

"Nương nương, vi thần tới đây là có điều muốn cùng nương nương nói chuyện như chỗ thân tình với nhau. Ý nương nương như thế nào?"
"Được.", Mãn Niên nhìn các hoàn nha tiếp "Các em lui được rồi."

Đến khi cả cung phủ viên trang không một bóng người, chỉ còn lại hai người, cơ mặt của Kim Kiền mới bắt đầu giãn ra nở một nụ cười toe toét.
Mãn Niên nâng chén trà nhẹ nhàng tiếp lời:
"Kim bổ khoái có thể thoải mái thân tình, mời Kim bổ khoái chén trà thảo dược bổn nương được Công Tôn tiên sinh tặng. Sao nào? Kim bổ khoái có chuyện gấp đến nỗi phải chính thân đến tìm gặp bổn nương sao?"
Chỉ thấy Kim Kiền chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, gương mặt bỗng hoá xanh hoá đỏ. Sau đó bổ khoái nha lấy trọn vẹn cái lá gan lá mật nhỏ bé của mình để hỏi một chuyện mà có lẽ chuyện này nếu đoán không trúng sẽ là tai hoạ.
"Mãn phi, Kim Kiền thật sự rất hoài nghi rằng Mãn phi nắm được mọi bí mật của Kim Kiền.."
"Ồ", nàng ngả lưng lên ghế khoan khoái nhìn thiếu niên trước mặt, "Kim Kiền có bí mật gì ư?"
"Vậy..."
"Kim bổ khoái cho rằng ta nắm thóp được Kim bổ khoái?", Mãn Niên nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng mặt người trước mặt. Có điều, cảnh sắc không được hài hoà lắm, một bên ngời ngời khí chất pha thêm chút nghịch ngợm nha đầu, lại một bên sắc mặt biến đổi khôn lường, lúc xanh lúc tím đến là khổ sở.

"..."
"..."
Nàng khẽ bật cười thành tiếng. Aiya, thật không ngờ Kim Kiền lại đoán nhanh đến vậy, mà không, nàng nghĩ, chính nàng đã cố tình đưa manh mối cho Kim Kiền mà, trêu thiếu niên này đúng là có phần hơi ác độc.
"Không đùa Kim huynh đệ nữa, à không, Kim cô nương..."
"Mãn phi thật sự là...!!", Kim Kiền hoảng hốt đứng bật dậy. Đôi con ngươi chạy loạn đầy sợ hãi.
"Đừng sợ.. thật sự, chính ta cũng...ta ...", thật sự chính nàng cũng xuyên không mà!
"Aaaaaaaaaaa", chỉ thấy người mặc y phục bổ khoái quỳ xuống bên nàng, khóc lóc thảm thiết, "Mãn phi, Mãn phi cho dù nam cải trang thì Hoàng thiên tử vẫn rất yêu thương nàng, vẫn có thể khoan dung nàng, nhưng Kim Kiền mà bị phát giác là nữ cải trang, nhất định là tai hoạ to, huhu xin nương hãy nghĩ cho Kim Kiền, xin Mãn cô nương đừng nói ra bí mật này, huhu, Triển đại nhân mà biết chắc chắn không tha cho Kim Kiền, Bao đại nhân mà biết chắc chắn sẽ đuổi tống Kim Kiền đi, lúc ấy Kim Kiền biết phải làm sao, những lúc Triển đại nhân bị thương không có Kim Kiền thì phải làm sao huhuuuuuuuuuuu..."

Mãn Niên xanh mặt, đúng thật danh bất hư truyền, thiếu niên này lảm nhảm thì không ai bì kịp! Mà không, đúng hơn là, Chúa ôi, Âu Dương Mặc Tâm xây dựng nhân vật thật quá bi hài đáng sợ rồi!!!
"Kim Kiền! Ta là nữ! Không phải nam nhân cải trang!"
"Ơ... Vậy Mãn nương vừa rồi nói cũng cái gì cơ?", bổ khoái đần mặt nhìn nàng.
"Ta nói.."

Vù...

Nàng còn chưa kịp thốt lên mà! Mô Phật,nàng thầm đánh dấu chữ thập cầu nguyện.
Cơ thể hai người trong phòng đang dờn dợn cái cảm giác thật đáng sợ. Một dự cảm chẳng lành...

"Thưa nương phi, có Triển đại nhân Khai Phong phủ tới tìm người!", nha hoàn bẩm báo ngoài hiên.
Ôi Chúa, đúng là ...
Nàng nhìn Kim Kiền, đảo mắt nói:
"Đưa Triển đại nhân vào đây!"
Sau đó nàng thì thầm bên tai Kim Kiền: "Chúng ta còn rất nhiều điều cần nói và ta hy vọng ta không cần chờ đợi Kim bổ khoái tới thưởng trà một lần nữa.."
Nàng vừa nói dứt thì Triển Chiêu đại nhân đứng trước cửa nhìn chằm chằm, sát khí bức người.
Khó trách con mèo này xù lông, bởi nhìn ở góc Miêu Soái ấy đứng thì trông cứ như nàng và kẻ họ Kim kia đang tình tứ chàng chàng thiếp thiếp.
Khụ... Hiểu lầm nghiêm trọng, hiểu lầm quá rồi!

Mãn Niên mỉm cười ý nhị mời hai nam nhân ấy ngồi cùng nói chuyện. Có điều, cái sát khí không những không suy giảm mà còn tăng cao...

"Triển đại nhân..", Kim Kiền lí nhí, co rúm sợ hãi không dám ngước nhìn nam tử áo lam.
"Triển Chiêu diện kiến nương phi!", Triển Chiêu nắm quyền cung kính nhìn nàng.Không chỉ thế, con mèo ấy còn thừa cơ mắng Kim Kiền cho hả giận:"Kim bổ khoái? Còn không mau?"
Nghe vậy Kim Kiền giật thót đứng bật dậy nắm quyền thi lễ. Điều này khiến nàng không vui, miễn cưỡng nói hai người ngồi xuống.

"Triển đại nhân tới tìm ta việc gì vậy?", nàng nhấp ngụm trà ung dung nhìn Kim Kiền đang gặm bánh ngon lành. Lại quay sang nhìn Triển Chiêu, kẻ này từ đầu tới giờ chỉ nhất nhất nhìn Kim Kiền, thấy Kim Kiền gặm miếng bánh như chuột vớ được bao gạo mà đôi má ửng đỏ, chẳng biết rõ xấu hổ vì cái gì...
"Triển Chiêu tới đây chỉ là.. xin mạo muội được đưa Kim bổ khoái về Khai Phong phủ làm nhiệm vụ.", nói đoạn Triển Chiêu lại nắm quyền thật đáng ghét,"Xin nương phi hãy chấp thuận. Kim bổ khoái đã tự ý bỏ trọng trách của mình mà đến làm phiền nương phi, thật sự Triển Chiêu thay mặt Khai Phong phủ xin nương phi thứ lỗi.."

Tự ý bỏ trọng trách hay là tự ý rời xa ông hả ông Thần? Tình yêu thật đúng là diệu kì!!! Đến độ con mèo này ngu muội bỏ qua thể diện để đi lôi "vợ" về bên này!? Ghen thì nhận đi nào!!!
Nàng ngoác miệng cười, thật sự, nàng muốn được chứng kiến thêm con mèo này ghen đến mức nào được nữa.

"Ta không ngờ Kim bổ khoái lại phải làm nhiệm vụ, Triển đại nhân đừng trách Kim bổ khoái, chính ta mời Kim bổ khoái tới chơi.",nàng liếc nhìn khuôn mặt đầy biết ơn của Kim Kiền, tất nhiên, lý do này con mèo này còn lâu mới tin Kim Kiền ngây thơ ơi!
"Vậy.. bây giờ Triển Chiêu xin mạn phép đưa Kim bổ khoái ..."
"Khoan hẵng đi, ta muốn hỏi thêm vài điều!"
Mãn Niên khoát tay nhìn xoáy nhãn hồng của nam nhân áo lam. Giọng hết sức bình thản, nhẹ như lông hồng mà cũng nặng tựa Ngũ Hành Sơn.
"Ta muốn được biết thêm về Lý nương nương!"

Dứt câu, khuôn mặt hai nam nhân trước mặt tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net