Chương 4:Căn tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng ..... Reng.....Reng.....

  RẦM!!!

- HURA!!! ANH EM CĂN TIN THẲNG TIẾN.

-YES SIR, THƯA LỚP TRƯỞNG.

 Vâng đó chính là bạn lớp trưởng yêu quý của chúng ta - Trần Thiên Băng. Người chuyên làm việc dứt khoát, thẳng  thắn. Và trọng điểm chính là   bả là 1 hủ nữ chính hiệu . Chính vì thế , hôm nay thấy bà giáo bắt nạt tiểu mĩ thụ của chúng ta - Nguyên ca nên quyết định trở lại giang hồ , thay mặt toàn thể anh em hủ nữ chọc tức ai đó. 

Không quan tâm đến người nào đó đang sôi máu trên bục giảng, cả lớp quyết định hưởng ứng theo lớp trưởng . Đứng dậy, chuẩn bị đi theo.

Cô giáo tức quá vội nói:

-' CÁC EM ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY??? CÒN KO MAU VỀ CHỖ.

Trần Thiên Băng nói vọng vào:

-' Thưa cô , chuông reo rồi đồng nghĩa với việc tiết học kết thúc, đồng nghĩa với việc bọn em làm gì cũng được chỉ cần không vi phạm quy định, đồng nghĩa với việc cô không có quyền cấm tụ em xuống căn tin lấp đầy cái bụng . Thời gian có hạn bọn em đi trước hén.Anh em còn đợi gì, ĐI THÔI.'

- OK!!

-CÁC EM........ (định nói j đó nhưng người đã đi xa)

Và..... cuộc vượt ngục....... nhầm...... cuộc trốn khỏi lớp quang minh chính đại thành công mĩ mãn.

    Chúng ta  có thêm 1 thành viên hủ nữ nhập bọn. (* vỗ tay*)

Nhưng cũng không phải tất cả lớp mà còn 4 con người nào đó.

    Cô giáo thì tức đến sôi máu nhưng không làm gì được vì trong lớp ai cũng là con nhà có địa vị , không thể đắc tội . Hậm hực , giẫm mạnh chân đi ra khỏi lớp . (bả còn muốn kiếm cơm đây mà )

Kim Tiểu Lục không xuống căn tin luôn mà vòng xuống bàn Khải Nguyên

 - Vương Tuấn Khải , anh đi ăn với em nhoa!!!

( giọng bánh nều nổi lên )

( các cô đừng bắt mị phải tả vì chỉ nghĩ đến thôi là toàn thân rùng mình , không còn sức đánh máy cho các cô đọc tiếp. Vì vậy ...... tự tưởng tượng ha)

 Anh vương nhà ta lạnh lùng nói, mắt cũng không thèm nhìn

- Không

- Tại sao?

- Tôi không thích.

- Nhưng.....

- Cô quản?

-............

Quay sang Nguyên

-  HỒ LY ĐỀU TẠI MÀY , NẾU KHÔNG ANH KHẢI CŨNG SẼ KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN TAO ??? 

-Hử??? Liên quan gì đến tôi.

- Mày.... TAO CẢNH CÁO MÀY TRÁNH XA KHẢI CA RA NẾU KHÔNG THÌ ......

- Thì sao? (mặt ngây thơ)

- TÔI SẼ LÀM CHO CẬU SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT. - Ả hét

- Vậy sao ???

- ĐÚNG

- Tôi sợ quá cơ . Vương Tuấn Khải anh quản người của mình cho tốt. Từ sáng đến giờ sủa làm đau tai tôi quá.

- cô ta và tôi không liên quan. 

-Anh......

Nguyên thấy vậy thì chọc tức cô ta

- Nè, Vương Tuấn Khải.

- Có chuyện gì?

- Xuống căn tin với tôi không ?

- Đi

Vậy là 2 người ung dung ' kề vai sát cánh ' cùng nhau đi lướt qua Kim Tiểu Lục.

Ả thấy vậy , tức, không quan tâm hình tượng gì hết nữa, vừa hét vừa xông đến định đánh Nguyên.

Rầm!!!

Vâng

Hậu quả của việc đó chính là không nhìn đường và..... cả người cô ta đang hôn đất mẹ.

Nguyên chứng kiến tất cả thì cười như chưa bao giờ được cười , khó khăn lắm nói được mấy chữ:

-' HAHAHHAH.... Vương.... Tuấn .... hahahaha... Khải ....hahaha anh mau nhìn xem. có vẻ.....

Vương Tuấn Khải thấy Nguyên vừa cười vừa nói tên mình như vậy thì cảm thấy hơi kì .

- Có vẻ cô đang muốn trở về sống với đất mẹ thân yêu lắm rồi. ( đột nhiên giọng nguyên lạnh hẳn đi)

  Vương Nguyên chính tà kiểu ai làm cậu ghét thì sẵn sàng làm giọng lạnh

Vương Tuấn Khải không ngờ cậu thay đổi nhanh chóng như vậy. Là 1 người bước chân vào hắc đạo đã lâu anh đương nhiên biết hàm ý của câu nói đó , huống chi cậu còn thể hiện rõ như thế. Quả thật không thể nhìn bề ngoài mà. Bên ngoài cậu ta trông ngây thơ lắm cơ.haizzz. 

Kim Tiểu Lục sợ quá không dám gây gổ nữa , chạy đi nhưng vẫn cố ra oai để lại 1 câu:

-  VƯƠNG NGUYÊN . MÀY CỨ CHỜ ĐÓ!.

-TÔI SẼ ĐỢI .  Nguyên cũng nói vọng ra mà không chịu yếu thế

- Cậu không thể dịu dàng hơn được à ? Khải said

- Bổn thiếu gia cũng không phải con gái , dịu dàng cái khỉ. Nó có làm Nguyên ca đây soái hơn không?

- ............. (ngàn chấm cho sự cạn lời của khải ca)

- Thôi đi , tôi đói rồi.

- Được

- Mà Vương Tuấn Khải tôi thấy anh không tệ. Làm bạn nha.

- được

------------------------ Ta là dải phân cách quen thuộc ----------------

Tại căn tin

- VƯƠNG NGUYÊN NHI.................

- TIỂU HOÀNH THÁNH..................

-YEAH.....

- Lâu rồi không gặp . Nguyên nói

-ừm. Hôm nay lão tử tâm trạng tốt nên gia hôm nay sẽ bao nhà người đi ăn, thế nào?

-THẬT SAO? ( Mắt sáng)

- Thật ( vẫn còn mạnh miệng)

-OKe . quất lun cho nóng

Nguyên chạy đi

Giờ Hoành nhà ta mới chịu định thần, hồn trở lại xác.

- NOOOOO....O .... Nhị Nguyên mau đứng lại.

- (lêu lêu) CÒn lâu . Nam tử hán đại trượng thu nói phải giữ lời. Nguyên ca đây cảm tạ sự chiêu đãi của ái khanh.

- NOOOOOOOO

-Á HÁ HÁ.......

Nguyên chạy đi để lại 1 tràng cười to cho bạn Hoành 

- Hoành nhi bảo bối ,đừng khóc nữa , để anh trả cho . (Thiên tổng mỉm cười sủng nịnh).

- Lão công......... (cảm động)

- Ngoan.

- NHỊ NGUYÊN.....

- hả????

- chờ hoành đi cùng với

- Không phải là đang tiếc tiền sao???

- khỏi lo , có Thiên tổng nhà tớ lo rùi. Cứ an tâm mà chén đi

- Oke luôn. Đi

Thiên nghe xong hóa đá.

Biết là 2 con người tham ăn nên than trời.

    * Thiên a, sao ông nỡ đối xử với con 'tốt' như thế. Con đã làm sai điều gì? Túi tiền của bon mới lĩnh hồi sáng còn chưa kịp sài ...... huhu.... con còn phải đi mua kuma.......huuhuhu*(T T)

* Ông trời said: ' tự làm tự chịu nha con . cho chừa thói dại vợ. thôi ta đi đây *

-Vương Tuấn Khải xem 1 màn nhẹ nhàng đi đến lạnh lùng tặng Thiên 2 chữ :' THÊ.NÔ'

 Thiên không cam lòng cãi lại

-' giờ Vương Nguyên về xem cậu còn dám nói tớ thê nô không? Hứ. Hoành Nhi đợi anh.'

Khải im luôn trong vòng 1 nốt nhạc.

Rồi nhìn lại mấy đứa bạn của mình

  2 đứa thì ăn không biết trời đất trăng sao là cái gì

1 đứa thì than trời than đất mà vẫn cố tỏ ra ngầu boy để làm dáng với bà xã

Khải thấy cuộc sống này thật vi diệu , mấy đứa bạn của mình còn vi diệu hơn.

Còn như vầy nữa chắc anh không dám ra đường vì xấu hổ quá. 

Ra đường đừng ai bảo anh quen họ nhá. 

Anh 'Bình Thường ' lắm đó , không dám nhập hội đâu.

Nói vậy thì nói , Khải vẫn giả vờ ' lạnh lùng , không quan tâm' ngồi xuống cạnh Nguyên để ăn.

( Tỉ ngồi với Hoành)

Ăn xong , mọi người lại về lớp của mình.

đột nhiên , nguyên lấy ra trong gầm bàn 1 phong thư. 

 Cậu đọc xong.

 Cười lạnh. 

* Cũng tốt , lâu rồi không vận động gân cốt . Hừ*

* Nội dung thư: Cuối giờ , đến nhà kho bỏ hoang trên đường số 4  một mình.

                                                                     Người gửi : vô danh *

.

.

.

.

 ~ Còn tiếp ~

Có biến rồi mấy chế. 











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net