Chương 18: Lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, không khí tưng bừng nô nức, tiếng trống tiếng kèn rộn rã, Tiểu Thu đã mặc xong bộ hỉ phục, phủ khăn, ngồi đợi. Diệp phu nhân bước vào

"Nguyệt Nhi, con chuẩn bị xong rồi sao?"

Tiểu Thu không dám đáp lời chỉ khẽ gật đầu, Diệp phu nhân nghĩ là con gái vẫn còn giận mình nên cũng không nói gì, chỉ thở dài, đôi mắt đượm buồn. Bà mối ở bên ngoài nói lớn:

"Sắp tới giờ lành rồi, tân nương và tân lang chuẩn bị bái đường thôi."

Thời Lãng đã chờ trước lễ đường từ lâu, ngồi trước mặt là Diệp tướng quân, Diệp phu nhân cả hai cố gượng cười. Ánh mắt Thời Lãng mong đợi, một thân giá y chậm chậm tiến vào. Thấy người bước vào, hắn có cảm giác lạ lạ, hắn khẽ chau mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tuy nàng và Tiểu Thu có đôi phần giống nhau nhưng những thói quen hành động của hai người khác nhau, nếu xảy ra sơ hở chắc chắn mọi người xung quanh sẽ nhận ra ngay. Tiểu Thu cố gắng hành động một cách tỉ mỉ, nhưng những hành động cứng nhắc của nàng bị Diệp phu nhân phát hiện, bà nhìn quanh quả thật từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng Tiểu Thu đâu. Bà liền hiểu ra mọi việc, rồi đưa mắt giận dữ nhìn Diệp tướng quân, ông dường như cũng cảm nhận được ánh mắt đó, nên không dám nhìn lại bà.

Hành động bất thường của hai người bị Thời Lãng chú ý, hắn lại đưa mắt nhìn tân nương bên cạnh một lần nữa. Tiểu Thu tuy đã cố gắng không để ra sơ hở nhưng lòng cô rất sợ hãi, tay cô bất giác run lên. Hành động này đã bị Thời Lãng phát hiện, hắn dường như đã nhận ra điều gì, còn chưa đợi bái đường hắn tức giận, rút kiếm của thị vệ bên cạnh hất tung khăn đội đầu của tân nương lên cao.

Chiếc khăn từ từ đáp đất, mọi người xung quanh hoang mang tột độ trước dung mạo của tân nương. Xung quanh bắt đầu rì rầm những tiếng bán tán

"Đó không phải là Diệp tiểu thư"

"Nhìn giống thị nữ bên cạnh Diệp tiểu thư"

"Cô ta tên gì ấy nhỉ?"

"Hình như là Tiểu Thu thì phải?"

"Diệp gia to gan thật, như vậy khác gì sỉ nhục thái tử."

"Lần này Diệp gia coi như xong đời. Tội này chỉ có tru di thôi."

Thời Lãng tức giận nắm chặt cán kiếm, Diệp tướng quân, Diệp phu nhân vội vàng quỳ xuống. Hắn cố lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:

"Người đâu? Còn ngây ra đó làm gì. Không mau đi tìm tung tích Diệp tiểu thư. Phản tặc Tần Dữ dám cướp tân nương của bổn thái tử, ai bắt được hắn sẽ được nhận thưởng hậu hĩnh. Còn Diệp gia khi quân phạm thượng, tạm thời nhốt trong phủ không được ra ngoài, đợi ngày xét xử." nói rồi hắn phất áo giận dữ rời đi

Hắn tức giận cho người giết chết toàn bộ người họ Tần trong ngục, sau đó treo thây bọn họ ngoài cổng thành nhằm thách thức Tần Dữ. Hắn sai vô số binh linh truy tìm hành tung hai người, cho người lật tung mọi ngóc ngách. Dường như sắp có một cuộc chiến đổ máu xảy ra.

Ở Diệp phủ lúc này, Diệp phu nhân tức giận đập bàn chỉ tay về phía Tiểu Thu đang quỳ dưới đất:

"Tiểu Thu ngươi to gan thật dám thông đồng với tiểu thư làm ra tội khi quân như này. Người muốn đẩy cả Diệp gia ta vào chỗ chết đúng không?"

"Con không dám, xin phu nhân tha tội." Tiểu Thu quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin

"Là ý của tôi, bà đừng trách con bé nữa." Diệp tướng quân lên tiếng

"Có phải ông điên rồi không? Ông đánh giặc đến hồ đồ rồi à? Ông nghĩ bao nhiêu chiến công kia của ông có thể cứu vãn được tính thế sao?"

"Không biết Tần Dữ cho cả phủ này uống bùa mê gì mà ai ai cũng nghe theo nó, giúp nó răm rắp thế kia dù cho có bỏ mạng."

"Bà thôi đi. Có trách thì trách bậc cha mẹ chúng ta quá vô dụng. Không thể giúp đỡ được con gái, chỉ biết đẩy con gái vào chốn cung cấm. Bà cũng biết hoàng cung không khác gì một cái lồng sắt khổng lồ, người trong đó mất tự do, nữ nhân trong hậu cung đấu đá, bày mưu tính kế nhau."

"Nguyệt Nhi lương thiện như vậy. Sao nó có thể vào chốn hậu cung mưu mô kia được chứ."

"Tôi cũng chỉ muốn con bé hạnh phúc. Tôi không nghĩ sẽ có một ngày như này."

"Phụ mẫu nào chả muốn dành điều đẹp đẽ nhất cho con cái, nhưng điều tốt đẹp không phải ép buộc." Diệp tướng quân nói rồi thở dài, Diệp phu nhân òa khóc lên nức nở

"Bà cũng đừng tự trách. Có trách thì hãy trách tôi vô dụng, tôi không đủ bản lĩnh gánh vác việc này, vẫn hay để bà một mình chịu đựng."

"Những lời trước đây bà mắng tôi rất đúng, tôi chỉ biết đánh giặc, không lo được gì cho Diệp phủ này. Có chết cũng là tôi chết, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Bà cứ yên tâm."

Không khí trong Diệp phủ trầm xuống, không còn là Diệp phủ vui vẻ hạnh phúc trước kia. Mặt mày người nào người nấy vô cùng khó coi. Binh lính canh gác Diệp phủ nghiêm ngặt, lần này coi như khó tránh cái chết. Diệp tướng quân và Diệp phu nhân chỉ biết ngồi đó chờ đợi tin tức, cũng như chờ đợi cái chết mà thánh thượng sắp ban xuống.

Thời Lãng vẫn điên cuồng tìm kiếm, thánh thượng hay tin vô cùng tức giận, muốn lập tức ban chết cho cả Diệp gia nhưng hoàng hậu ngăn lại, Thời Lãng cũng cầu xin thay cho gia đình họ, muốn bắt được Tần Dữ trước rồi mới tính tội tiếp. Thời Lãng thay bộ hỉ phục trên người khoác lên mình chiến giáp, hắn quyết tâm phải chính tay mình giết chết Tần Dữ, cướp nàng về bên hắn một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net