Phần 13 : The academic sacrament

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỳnh biết nơi ấy là nơi không phải ai cũng có thể vào được. Vì vậy, tối nay! Chúng ta nhân cơ hội được ở lại trường! Cùng lập kế hoạch đột nhập một chuyến! 
-Nhất trí!!! 
Tú dẹo lo lắng : 
-Cẩn thận nha hai má! Khéo bị phát hiện coi chừng bị...đuổi học đó! Phòng thí nghiệm là khu vực "giới nghiêm" của trường!
.............
Lạ thay, 5h chiều, trời bắt đầu chuyển mưa. Mây đen ùn ùn kéo tới phủ kín trời. Thế là việc đốt lửa trại và các hoạt động đêm nay sẽ diễn ra không mấy suôn sẻ. Tuy vậy, học sinh vẫn rất vui vì điều thú vị nhất của kỳ cắm trại là được ở bên bạn bè. 

Tao với Quỳnh vừa tắm xong. Hai đứa dạo bước dưới hành lang. Ngoài kia, từng giọt mưa nặng hạt rơi lã chã.

-Haizz...Tối nay Hoa không biết mình sẽ ngủ ở đâu...
-Sao vậy? À...
-Hoa bị tẩy chay rồi. Chẳng nằm gần đứa nào được hết. Có khi đang ngủ, bọn nó lén đâm một phát chết luôn..
-Haha! Hoa này. Tưởng tượng phong phú quá! Thôi cứ qua lớp Quỳnh ngủ đi. Lớp Quỳnh ai cũng hâm mộ Hoa hết đó. 
-Nhưng nếu..họ biết và...họ cũng nghĩ...Hoa là người "vu oan" cho Thanh Nhã..Chắc chẳng còn ai hâm mộ Hoa nữa.
-Lớp Quỳnh ngoài việc học ra. Không ai thèm để mắt tới những chuyện đó đâu....Hoa đừng buồn lòng. Ngày nào đó không xa nữa. Chúng ta sẽ ngẩng cao đầu. Được mọi người tán tụng vì dám đấu tranh vì sự thật...
Nhìn ra mưa, tao thở dài :
-Hy vọng...không như Nhà thiên văn học Galileo Galilei. Với câu nói đi vào lịch sử “dù sao Trái Đất vẫn quay”...Chịu lao tù, chịu tra tấn và hơn 70 năm kể từ ngày mất...Sự thật trong học thuyết của ông mới được công nhận...Bạc bẽo cho số phận những con người học thuật chân chính...

.....
8h tối, tao vào lớp Quỳnh để tìm chỗ ngủ ké. Ai cũng chào đón tao rất nhiệt tình. Ngồi bàn chuyện hóa học mà mỏi cả mồm. Lát sau, tao phải giả vờ xin phép ra ngoài đi tolet mới thoát khỏi bọn này. 

Những hạt mưa đêm vẫn bay bay bên hiên vắng lặng. Cầm cành hoa giấy đỏ thắm trên tay. Tao lại nhớ về Nghi của những ngày trước. Không biết bao giờ, mới có một người đội cả trời mưa, ướt đẫm người, chỉ để chạy đi đón tao. Tuổi học trò cũng như bầu trời đầy kỷ niệm. Nhưng đẹp thế nào rồi cũng phải chịu vùi lấp sau màn mưa...
.............
-Hoa! Hoa pro! Hoa! Khóc hả??
Tao giật mình. Thiện đã đứng kế bên từ lúc nào tao cũng chẳng hay.
-Đâu có! Mưa tạt vô mặt thôi! Hửm? Đang học bài hả?
Thiện cầm trên tay quyển sách ngữ văn.
-Hì...Tranh thủ đó mà.. Thiện thi khối D. Hoa cũng biết rồi. Với lại, môn văn cũng là môn mà Thiện thích.
Tao gật đầu. Hai đứa im lặng nhìn mưa rơi. Thấy Thiện học bài lẩm nhẩm trong miệng, tao lại nhớ đến Nghi.
-Hồi trước. Nghi cũng hay như vậy.
-Thế à? Thiện tưởng những người tài giỏi cỡ Nghi, sẽ không học bài theo cách này...?
-Ừm..thật ra...tôi chỉ đoán vậy thôi. Vì thấy Nghi hay lẩm nhẩm, như nói chuyện với ai đó...

Thiện gấp quyển sách lại, cậu ấy nhìn vào mắt tao :

-Tình cảm giữa Hoa và Nghi....Có phải...chỉ đơn thuần là tình bạn không?

Tao cười khẽ khàn :

-Giữa nam và nữ, theo cậu, có tồn tại tình bạn không?

-Thiện không biết...nhưng thấy Hoa luôn nhớ về Nghi và cố gắng nhiều như vậy...Thiện...Thiện nghĩ...
-Chúng tôi chỉ là bạn. Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Nhưng chúng tôi chẳng bao giờ vượt quá giới hạn. Không như mấy người. Anh em bà con họ hàng mà cũng thích nhau được!
-Ý...ý Hoa là Nhã với Thiện hả?? Trời ơi..Thiện đã nói rồi mà..Thiện chỉ coi Nhã như đứa em họ thật sự. Và người Thiện có tình cảm là Hoa! Là Hoa đó!

Tao quay mặt bỏ đi.

-Nhìn mặt cậu có nét giống con nhỏ đó. Tôi lại cảm thấy bực mình!
-Ê ê Hoa! Đừng giận cá chém thớt mà...Thiện đâu có xấu xa như nó đâu!...
............
Tao liếc nhìn Thiện.
Nước mắt lại ứ ra từng dòng...

-Vậy sao cậu không nói cho bố mẹ nó biết. Nó là đứa ăn cắp chất xám của người khác! Nhà đã giàu đến như vậy. Còn ham cái suất du học chẳng đáng là bao!!! Sao lại nỡ cướp đi cơ hội và mạng sống của một người có hoàn cảnh đáng thương như Nghi chứ??! Hả? Cậu nói tôi nghe đi!!!

Thiện cúi mặt xuống..Miệng lắp bắp :

-Hoa..Hoa..Bình tĩnh...Thiện luôn cố gắng và muốn giúp Hoa...Muốn Nghi có thể yên lòng nhắm mắt mà...Nhưng...Chúng ta không có bằng chứng..Thiện hứa...Thiện hứa với Hoa. Khi có bằng chứng. Thiện sẽ là người đứng ra lật mặt của Thanh Nhã đầu tiên! Xin Hoa hãy tin Thiện...

Tao bước đi về phía hành lang tối om. Thiện bám theo :

-Hoa đi đâu đó!?? Phòng ngủ lối này mà??
.................
Bất chợt, đôi chân tao sững lại. 
Có một cô bé mặc áo dài đứng trong bóng tối, đang dựa vào tường. Mái tóc cô ấy che phủ kín mặt. Tà áo phất phơ, nhuỗm màu xam xám của bóng đêm. 

Tao tiến lại gần. Tò mò. Tao khẽ hỏi :
-Bạn là ai vậy? Sao...sao bạn đứng ở đây? 

Cô bé ấy nhẹ nhàng đáp, làn hơi từ miệng cô ấy bốc ra làm tao lạnh thấu cả xương...
-Tặng quà cho chị đi...Đào Hoa..
...............
Tao hoảng hồn. Trời đất? Ai vậy nhỉ? Sao lại biết tên tao. Lại còn xưng chị? Tao học khối 12 là lớn nhất trường, chả lẽ còn có đứa lớn hơn?? Có lớp 13 à?

Tao cố giữ bình tĩnh và đẩy mớ suy nghĩ hỗn độn qua một bên. Tao cố nhập vào cuộc trò chuyện hơn là đặt ra những câu hỏi.

-Em...Em sẽ tặng quà cho chị. Nếu chị nói chị cần gì.

Hơi thở lạnh cống ấy lại làm tao rùng mình.

-Thứ trên tay em.

Không suy nghĩ quá nhiều. Như bị thôi miên. Tao chìa nhành hoa giấy ra.
Ôi!!! Nhưng thật khủng khiếp! Cô ấy nắm lấy cành hoa giấy, không những thế, những ngón tay còn lại bám lên bàn tay tao. Cổ cô ta hơi nghiêng một chút, để lộ khuôn mặt sau mớ tóc dài xơ xác. Con mắt đen sâu hoắm đã lộ ra. Nửa miệng cười ha hả.

Quá kinh hãi. Tao thét lên :
-Ááááááááááá!!!Tha cho emmmmmmm!!!!!
............
Truyện bạn đang đọc được viết bởi Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
Hoa!!!Hoa!!! Có chuyện gì vậy??Hoa pro!!!
Tao từ từ mở mắt ra...
-Hoa sao vậy?? Sao đứng nói chuyện một mình rồi la hét vậy??
Thiện đang để hai tay lên vai tao. Nó nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt tao. Giật mình, tao đẩy nó ra.
-Ê lợi dụng hả!??
-Đâu có. Đâu có..Thiện đâu dám... Hoa sao vậy??
Tao thở liên tục để hồi tỉnh lại. Lấy tay vuốt vuốt mái tóc. Chuyện gì mới xảy ra thế nhỉ? Mình đang mơ hay thật?

-Ê ê! Cậu có thấy bạn nữ lúc nãy đứng ở đây không???
Thiện nhăn mặt :
-Hoa đừng làm Thiện sợ nha. Ở đây là cuối dãy D. Chẳng có ai ngoài hai đứa mình đâu...
-Đúng rồi...cành hoa giấy của tôi??

Tao ngó dọc ngó nghiêng. Thiện nuốt nước bọt, đập đập tay lên vai tao :
-Thôi...thôi ra ngoài sáng rồi kiếm nha. Ở đây cứ ghê ghê kiểu gì ấy!
....
Một lát sau, cảm thấy tương đối ổn trở lại. Tao bắt đầu suy nghĩ...Cảm giác lúc này giống như tao vừa thoát ra khỏi thế giới rất lạ kỳ. Giờ tao mới đủ minh mẫn để đoán ra người con gái ấy là ai. Và món quà cô ấy thích, không gì khác, là những cành hoa.
Tao chợt nhớ lại ngày hẹn hò đầu tiên với Thiện, cái lần tao làm rơi gì đấy ở nhà vệ sinh. Chính xác, cũng là một cành hoa. Có thể...Trúc Loan đã lấy được nó và hiện về trong những giấc mơ để...cảm ơn?

-Hoa đang nghĩ gì đấy? Sao nhìn Hoa như người mất hồn vậy? 
-Cậu có tin vào thế giới tâm linh không?
-À..Thiện cũng không biết nữa. Lâu lâu coi phim ma. Thấy cũng ghê ghê. Nếu có thiệt, chắc là đáng sợ lắm...

Tao dựa lưng vào gốc cột, nhìn ra ngoài trời mưa...Những âm thanh thân thuộc quyện vào không gian lạnh vắng “Chưng gai, bánh giò đây,..Bánh mì bơ sữa, đặc biệt thơm ngon, 5 ngàn một ổ,....”. 

Tao nhìn Thiện :

-Giờ tôi mới thấm thía câu “Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo”. Đồng tiền và quyền lực, có sức mạnh ghê gớm đến như vậy sao...Khi chẳng còn niềm tin vào thế giới duy vật này nữa. Con người ta tự xoa dịu và cứu lấy mình bằng duy tâm. Nhưng...Những thuyết như quả báo, làm việc ác sẽ phải đền tội,... Liệu có tồn tại thật sự hay không? Hay chỉ là thứ ta thấy trên phim, trên những tác phẩm truyện...
-Hoa à...Dù không có bằng chứng cụ thể..Nhưng Thiện vẫn tin Nghi là chủ của đề tài. Bởi Thiện biết, có những sự thật, không thể thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng trái tim.
-Có lẽ...Đã đến lúc...Tôi phải nhờ đến...tâm linh thật rồi. Đó là chìa khóa duy nhất để mở ra con đường đòi lại công bằng cho Nghi.
-Hoa...Hoa..tính dùng bùn ở gần mộ để mở mắt âm dương gì gì đấy à??
Tao lắc đầu :
-Không...Mà cũng trễ rồi. Cậu về phòng đi. Tôi phải chuẩn bị kế hoạch của tôi và Quỳnh đây.
-Cho...cho Thiện đi theo được không? Thiện năn nỉ từ trưa đến giờ...

Tao thở dài :
-Hãy xem như...tôi lo cho sự an toàn của cậu. Tôi không muốn cậu bị liên lụy nếu ai đó phát hiện. Giữ lấy điều ấy trong đầu và đừng phụ lòng tôi...

Tao và Thiện tạm biệt nhau. 
..............
Về đến phòng, Quỳnh đang lướt facebook bằng chiếc laptop.
-Hoa đi đâu mà lâu vậy? 
Tao nằm xuống kế bên :
-Đi dạo một chút ấy mà. Wow, Quỳnh mới thay đồ hả? Dễ thương quá ta.

Quỳnh mặc bộ pijama màu hồng trông rất đáng yêu. Nhìn Quỳnh xinh xắn thế này, thảo nào thằng dân quân mê tít.

-Bữa giờ Quỳnh có nhắn tin với thằng dân quân xấu xí không?
-Hì...Hoa này..Cứ kêu người ta xấu xí hoài.
-Haha! Bênh luôn kìa! Đừng nói là Quỳnh có cảm tình với nó rồi nha!! Hai người ghê lắm! Lén lút tâm sự mà không cho Hoa biết!

Quỳnh đỏ mặt. Gập màn hình laptop xuống.

-Thôi đi. Bỏ chuyện đó qua một bên. Bàn về kế hoạch của tụi mình đi kìa!
-Ờ..ờ..Bây giờ mấy giờ rồi ta. Gần 10h...Khi nào thì tụi mình hành động được?
-Tất nhiên là lúc mọi người ngủ hết. Khoảng 2h sáng, Hoa chợp mắt một chút đi, có gì Quỳnh kêu Hoa dậy.
-Thôi thôi. Hoa mà ngủ là ngủ tới sáng luôn đó! Lại đằng kia ngồi chơi đánh bài với mấy đứa lớp Quỳnh giết thời gian đi.
Tao tham gia vào sòng bài của hội chị em phụ nữ chuyên toán. Mấy bạn này vui vẻ và hòa đồng cực kỳ. Ngồi chơi bài tiến lên, bài cào giữa đêm mưa thích lắm.
Thua sẽ bị uống nước. Tao nốc căng hết cả bụng. Khi tao bắt đầu cảm thấy “mắc”, cũng là lúc bọn này kéo nhau về chỗ ngủ. 
Gần 1h khuya. Tao ra ngoài để đi tolet. Quỳnh nháy mắt ra hiệu, nó sẽ theo tao sau. Bọn trong phòng chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết.

Khi tao giải quyết xong. Đang rửa tay thì Quỳnh đã đến ngoài cửa. Quỳnh gọi vào :
-Lẹ lên Hoa! Trời lạnh quá!!
Tao với Quỳnh đi rón rén dưới hành lang. Sân trường vắng hoe, các lớp đều đã tắt điện. 
-Ê Quỳnh! Tự nhiên Hoa lại quên một vấn đề nữa!
-Sao? Hoa nói đi!
-Tụi mình vào phòng thí nghiệm bằng cách nào bây giờ? Ở ngoài chắc chắn đã khóa chặt rồi!
-Đừng lo! Quỳnh dựa vào suy luận và biết lối khác để vào!
-Ê ê! Quỳnh! Quỳnh!! Thằng Long kìa!

Đi qua dãy B, tao và Quỳnh chạm mặt thằng Long. Khuya thế này. Mà nó còn đang đứng lén hút thuốc lá ở cuối dãy.
Đi ngang qua nó, tụi tao nhìn thẳng một đường, coi như chẳng quen biết. 

-Giờ này còn đi đâu đấy? Hai bạn nữ xinh đẹp.

Khói thuốc lá bay lởn vởn, cái mùi ấy thật khó ngửi. Tao và Quỳnh chẳng thèm đáp lại mà đi qua luôn. Nhưng tao biết, ánh mắt thằng Long đang dán theo bọn tao. Nó muốn biết bọn tao đang tính đi đâu.

Rời khỏi dãy B, tao quay mặt lại...không thấy thằng Long nữa. Có dự cảm chẳng lành, tao khẽ nói với Quỳnh :
-Hay dời lại kế hoạch, để hôm khác...Hoa nghi ngờ thằng Long đang đi báo cho ai đó về việc nhìn thấy tụi mình!
-Hoa đừng lo! Mình cứ cẩn trọng là được. Chẳng ai biết tụi mình đang dự tính điều gì đâu. Nhất quyết phải tìm ra manh mối trong đêm nay. Vì sau này, chúng ta không có cơ hội ở trường vào lúc khuya nữa! 
Quỳnh nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tao.
-Cố lên Hoa pro! Vì Nghi. Chắc chắn Nghi sẽ thấy những việc chúng ta làm và cậu ấy sẽ giúp đỡ chúng ta!
.....................
Tới dãy D cũ, căn phòng thí nghiệm vật lý đã hiện ra trước mắt. Bên trong chẳng thể thấy được gì ngoài một màu đen.

-Ủa Quỳnh?? Sao lại lên lầu!?
-Đi theo Quỳnh. Có lối khác mà!

Quỳnh dẫn tao vào trong nhà vệ sinh ở lầu 2. Bước đến căn phòng cuối cùng. Quỳnh nhẹ đẩy chốt cửa ra. Tiếng ken két từ cánh cửa làm tao nổi hết da gà. 
Tao còn đang ngớ người, chẳng biết Quỳnh tính làm gì. Thì cô bé đã leo lên bồn nước sau chiếc bồn cầu. Nhón chân và lấy tay đẩy đẩy tấm la phông trên trần nhà.
-Hoa! Hoa!! Đúng là có thật!!
Tao ngơ ngác nhìn Quỳnh. Cô bé ấy đã đẩy được tấm la phông ố màu ra một cách dễ dàng.
Để lộ một cái lỗ hình chữ nhật nằm dọc theo tường phía sau.

-Ê Quỳnh! Sao Quỳnh biết hay vậy??Đó...đó có phải “lỗ chó” để chui vào phòng thí nghiệm không??
Quỳnh chầm chậm bước xuống kế tao. Cô bé lắc đầu, nét mặt đầy bâng khuâng :
-Quỳnh cũng không chắc nữa! Ban đầu Quỳnh chỉ nghĩ mọi thứ là hư cấu. Nhưng không ngờ lại là thật!
-Quỳnh nói rõ hơn một chút được không?
-Ờm...Nói ra thì dài lắm. Tóm lại là ngôi trường chúng ta đang học. Như Hoa cũng đã biết. Được xây dựng từ thời Pháp. Các đây khá lâu, Quỳnh có tình cờ đọc được một loại thuật trấn quỷ của các thầy phù thủy, theo quan niệm Tây phương á! Là trường học rất dễ bị quỷ ám. Nên khi khởi xây, luôn nhờ phủ thủy đặt một trấn yểm, được gọi là “Le sacrement académique”.(Tiếng Pháp).
-Wow! Hấp dẫn đến thế cơ à? Nhưng sao Quỳnh biết chỗ này. Ý Hoa là chỗ dẫn đến phòng thì nghiệm.
-Theo mô tả của thuật, thì đây là một trong 4 lối dẫn vào 4 chỗ đặt trấn yểm của loại trường học được thi triển “Le sacrement académique”. 
-Vậy bây giờ...Tụi mình chui vào cái lỗ đó hả? Nó sẽ dẫn đến đâu?? Liệu có phải phòng thí nghiệm không??
-Cứ đi thôi Hoa ! Đừng lo! Nếu đúng như bài viết tiếng Pháp, Quỳnh từng đọc. Thì sẽ dẫn tới được!
-Wow! Quỳnh biết cả tiếng Pháp á? Bonjour Quỳnh xinh đẹp!
-Hì. Hoa này. Còn giỡn được nữa. Lẹ lên! Lẹ lên! Tụi mình không có nhiều thời gian đâu!

Quỳnh leo lên. Cô bé chui tọt vào trong cái lỗ hình chữ nhật. Lỗ không to mấy, nhưng hai đứa tao đều nhỏ nhắn, nên cũng chẳng quá khó khăn. 
Ở trong này như tách biệt với thế giới bên ngoài. Lạnh và ẩm thấp, rất kỳ dị. Y hệt lối vào những tầng hầm bí mật trong phim về quỷ. 
Âm thanh u u nào đấy nghe kinh quá.
Tao và Quỳnh đều phải bò mới di chuyển được trong “đường ống” này. Quỳnh dẫn lối, cô bé vừa cầm đèn pin điện thoại, vừa phủi phủi qua lại để mấy cái mạng nhện toạc ra.
Tao không biết chất liệu của cái ống này bằng sắt hay inox. Nhưng nó lạnh như đá trong tủ đông í. Kết cấu của đường ống này dần đi xuống. Tao nghĩ những người xây dựng nó cố tình làm vậy. Chứ làm kiểu thẳng đứng thì sao “chơi” được. Có lẽ cái chỗ này đến những người trùng tu lại sau thời Pháp. Cũng không biết. Đó là lý do nơi này vẫn còn và cái dãy D cũ hoặc những dãy lớp cũ quanh đây, luôn chứa đầy những bí ẩn.

-Thấy lối ra rồi Hoa ơi!

Quỳnh và tao từ từ bò ra khỏi đường ống. Nhờ ánh sáng đèn pin của Quỳnh, tao mới biết được một chỗ kinh dị như thế này. Có cái mùi hôi hôi như con gì chết, cứ xông lên mũi tao. Dưới sàn vài vết lấm chấm đen đen...Nhìn y hệt như máu khô?

Chỗ tụi tao đang đứng rất hẹp, nó dường như được xây phía trong một bức tường nối với phòng thí nghiệm vật lý.

Quỳnh gõ gõ tay lên vách tường bên trái để mò tìm lối vào. 
Tao cũng móc điện thoại ra soi đèn loanh quanh. Tao giật mình khi thấy phía trên toàn mạng nhện và một tấm gỗ lớn cách đầu chỉ vài cen-ti-met. Trên đấy khắc đầy những hình thù rất quái dị. À không phải! Đó là cả một mớ công thức vật lý ngoằn ngoèo! Đứa nào từng vào đây thi rồi chép “phao” à? Thật có “đầu tư”.

-Ê! Hoa ơi! Nhìn nè!

Quỳnh ấn tay lên một thứ gì đấy, như cái nút bấm. Lập tức, tấm gỗ kế bên bắt đầu chuyển động. Nó dịch từ từ qua. Ánh sáng mờ phía bên kia hắt vào. Tao và Quỳnh tắt đèn pin đi.

-Chính xác! Phòng thí nghiệm đây rồi! 

Quỳnh vội chui qua. 

Binh!!!

-Ui da! Đau quá!
-Sao vậy Quỳnh??
-Quỳnh đâm phải cái cửa kính trong suốt chết tiệc này nè! Thì ra cái tủ sách to được gắn chết với bức tường!
-Đẩy cửa kính ra được không Quỳnh!?
-Được! Được! Để Quỳnh dẹp mấy quyển sách qua bớt một bên!
Sau một hồi chui rúc như con sâu. Bọn tao cũng ra được khỏi cái tủ sách. 
-Chà! Thì ra cái tủ sách to đùng này có tuổi đời lâu bằng ngôi trường!
-Ò! Quỳnh cũng ít để ý. Nhìn bên ngoài nó mới cứng như vậy. Ai mà nghĩ nó lại thông với “mật thất” bí mật kia.
-Hay thiệt! Quỳnh giỏi quá!
-Hì. Hoa khen hoài. Tụi mình bắt đầu tìm kiếm thôi! Gần 2 giờ rưỡi rồi đó!

Tao sờ tay lên chiếc ghế. Đây là nơi mà Nghi thường ngồi viết bài. Rồi tao đưa mắt qua những chiếc tủ gần đấy. Tiến hành lấy từng quyển sách, lật qua lật lại, xốc lên xốc xuống để xem có thứ gì, như mảnh giấy chẳng hạn, rớt ra hay không. 
Giữa căn phòng rộng lớn, im lặng như tờ. Tao và Quỳnh đều đang khẩn trương tìm kiếm.
..............
Bạn đang đọc truyện của tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
20 phút đã trôi qua. Thời tiết lạnh, cộng với việc phải leo qua leo lại mấy kệ sách. Lục tung những dụng cụ thí nghiệm khiến tao và Quỳnh bắt đầu thấm mệt. 
Hai đứa dựa vào nhau, thở hồng hộc.
-Vẫn chẳng có gì Quỳnh à..
-Phù..Tụi mình nghỉ ngơi tí đi. Nếu Nghi hiển linh. Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp chúng ta tìm ra manh mối...
-Mà...Quỳnh ơi. Quỳnh nói rõ hơn về cái Le le gì gì đó đi. Hoa muốn nghe.
-Thuật trấn quỷ Le sacrement académique.
-Đúng rồi! Đọc tiếng Pháp muốn gãy cả mồm. Nhưng...Quỳnh biết đến nó trong hoàn cảnh nào vậy?
-Cũng là tình cờ. Quỳnh thích đọc truyện trinh thám và bất cứ thứ gì viết bằng tiếng Pháp. Trong một lần đọc về thời phục hưng. Quỳnh đã biết tới loại thuật này.
Tao im lặng ngồi nghe Quỳnh kể. Thích nhất là mấy chủ đề kiểu thế này.

-Vào Thời phục hưng (trong khoảng thế kỷ thứ 16, thế kỷ 17). Công cuộc phát triển của các ngành khoa học diễn ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Như toán học, vật lý, thiên văn, văn học,...đặc biệt là triết học đạt được vô số những thành tựu rất đáng kể. René Descartes công bố tác phẩm có chứa công thức nghiệm giải phương trình bậc hai, mà ta dùng ngày nay(1637), Isaac Newton với Định Luật Quán Tính, Định Luật 2 Newton trong thuyết tương đối hẹp,...Những công trình khoa học tiến bộ đã đẩy lùi chủ nghĩa dị đoan, niềm tin về thế giới vô hình trong tư tưởng của đại đa số quần chúng. Các bậc thầy phù thủy thời ấy, trong đó có trường phái Witch-chuyên luyện độc dược, thuốc phép và thần chú không hài lòng trước diễn biến của thời cuộc. Họ muốn con người phải có niềm tin vào những sức mạnh vô hình. Nhất là những vị phù thủy.
-Rồi như thế nào nữa hả Quỳnh? Kể tiếp đi! Đang hay!
-Thời kỳ ấy, quỷ xuất hiện rất nhiều và không ngừng quấy phá. Chúng được cho là đến từ tội ác của nhân loại, lòng tin mù quáng vào khoa học, một phần khác thì đến từ những cái chết dữ. Bất cứ ngôi trường nào khi mới được xây tại vùng ngoại ô nước Pháp, đều bị quỷ đến phá hoại, giết chóc và gieo rắc sự kinh hoàng. Hay được tin này, các phái phù thủy, thầy trừ tà từ nước Anh lẫn châu Âu đổ dồn về Pháp. Tìm cách ngăn chặn lũ quỷ. Sau bao cố gắng, mọi người vẫn chẳng tìm ra cách nào khống chế được hoàn toàn. Họ rơi vào tình thế bất lực. Đúng lúc ấy, có một vị phù thủy già từ trường phái Witch xuất hiện. Ông ấy đưa ra thuật trấn quỷ gọi là Le sacrement académique hay The academic sacrament, dịch tiếng Việt nghĩa là ; Lời nguyền học thuật hay Nguyền rủa học thuật.

-Tên ngầu thiệt! Ông ấy làm nó như thế nào??

-Cách thiết lập thuật này rất phức tạp. Không phải phức tạp ở hình thức dụng phép mà là ở “câu đố”. Thuật này dựa vào sức mạnh của tri thức nhân loại để trấn quỷ. Vị phù thủy ấy đã phải phối hợp với những người thông minh nhất của giới học thuật bấy giờ để cùng làm “câu đố”. Vì tri thức là thứ rất vô tận, nên không phải ai cũng phá được, nếu họ không có tri thức.
-Sau khi đã hoàn tất câu đố. Để thiết lập, cần phải xây trường học theo kết cấu ; 1 tháp chuông ở giữa, xoay về phía Tây. 4 phòng thí nghiệm các môn Toán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net