Phần 6 : Oan hồn chết dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tao nắm chặt cành hoa giấy trong tay. Xung quanh người tao như tỏa ra luồng sức mạnh kinh hồn. Đám côn đồ của Thanh Nhã đều phải trầm trồ.

-Để tao dạy cho bọn mày một bài học..Cho bọn mày biết...Bách Hoa Tiên Tử tái sinh là gì!!! Aaaa!!!
Bốp!!!
Thằng hung tợn tán vô đầu tao. Nó ra đòn quá nhanh và dứt khoát khiến tao không kịp trở tay. Tao té lăn quay ra đất.
-Con này xem phim HongKong nhiều quá nên bị ngáo! Bây giờ xử nó sao đây chị Nhã?
Giọng Thanh Nhã trầm xuống. Rất đáng sợ, không còn dễ thương như nó vẫn hay thể hiện nữa. Không lẽ, đây mới chính là giọng nói thật, bản chất con người thật của Thanh Nhã?
-Đánh cho nó chết!

Tao trợn mắt kinh ngạc sau lời lạnh lùng từ cô gái có khuôn mặt thiên thần... Hai hàm răng tao đánh vào nhau lập cập. Mình phải làm gì đây? Sao con nhỏ này bản chất thật lại máu lạnh đến như thế? Mình đâu làm gì đâu, tự nhiên bây giờ phải lãnh chịu sự trả thù hết sức vô lý này?
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm.
Bọn hung hãn ấy lao vào đánh tao túi bụi. Đứa thì kẹp cổ, đứa thì đá bốp bốp vào mông. Tao bị đánh tới mức không nhìn thấy mặt trời. Chưa chịu dừng lại, một con nhỏ trong đám la lên :
-Xé đồ nó đi!!!
Thằng bê đê kế bên hưởng ứng theo :
-Hay lắm! Để chị phụ cưng một tay, rạch mặt con quỷ cái này!!
Dứt lời, nó móc trong người ra vài cái dao lam béng ngọt.
Tao run lẩy bẩy... Mình đã xấu gái, mà bọn này còn tính hủy dung nhan của mình? Không lẽ mình phải ế đến già? Đúng là bọn không có tính người.
Bất ngờ, thằng dữ tợn nắm váy tao, nó hùng hục kéo...
-Ê!!! Không được!! Đừng mà!! Mình cầu xin mấy bạn!!Huhu!!
Nó không buông tay, tiếp tục kéo. Tao dùng hết sức cha sanh mẹ đẻ, cố ghị lại.
Xoạc!!
Thằng dữ tợn cầm mảnh vải màu tím trên tay...Á! Chiếc váy của tao bị rách một bên!!!!Lộ hàng rồi! Trời ơi!!!!
-Wow! Trắng thế...❤
-Đừng có nhìn!!!!
Tao vung chân đá thẳng vô mặt thằng dữ tợn. Không những dữ tợn mà còn biến thái nữa chứ. Nó bị dấu giày của tao in vào mặt. Té ngược ra sau. Đáng đời lắm.
-A! Con quỷ này chống cự ghê mày! Biết chống cự là bụng bự hông? Để chị dạy mày! Để cho chị!
Thằng bê đê cầm dao lam ào ào lao tới.
Thôi xong mình rồi...vậy là từ nay mình sẽ có biệt danh mới...Hoa "sẹo"...
....
-DỪNG LẠI!!!
Giọng nói không mấy hùng hồn nhưng lại rất bản lĩnh vang lên.
Là Nghi và Tú!! Ôi mừng quá! Mình được cứu rồi!! 2 thanh niên chẳng biết từ đâu chạy tới...Nhưng mà...2 đứa này sao cứu được mình? Một đứa có...bệnh...Còn một đứa yểu điệu thục nữ...
-Chạy đi Nghi ơi! Tú dẹo! Chạy đi! Tao không muốn liên lụy đến tụi mày đâu!!
Nghi bỏ mặc lời tao nói. Nó tiến lại, nhìn thẳng vào mặt Thanh Nhã :
-Chuyện này không phải do Hoa. Có việc gì thì tìm Thiện mà giải quyết! Đừng có làm hại bạn của tôi!
Đám côn đồ xung quanh cười ồ lên :
-Thằng này mạnh miệng gớm nhỉ??
-Tưởng ai...thì ra là thằng mắc bệnh tim!
-Cút đi thằng bệnh hoạn! Trước khi bọn tao cho mày nhập viện cắm ống thở!!
Tú dẹo lo sợ. Nó run rẩy khụy gối xuống, phủi bụi và đất cát bám trên người tao.
-Má Hoa có sao không vậy..chời ơi...là chời..
Khuôn mặt Thanh Nhã trông như đang toan tính điều gì đấy. Nó chẳng nói chẳng rằng.
-Chị Nhã cứ để em xử lí đám rác này! Đúng là bọn không biết trời cao đất dày!
Thằng dữ tợn điên cuồng nhào tới tao. Tú dẹo sợ quá la toán lên :
-Bớ làng nước ơi! Đánh người! Đánh người!!
Nghi thấy thế, liền chạy tới.
BINH!!!
Nghi đỡ cho tao một đòn. Cậu ấy bị thằng dữ tợn tống cú đấm thẳng ngay gò má. Hẳn là rất đau. Nghi nghiến răng :
-Bước qua xác của tao trước! Rồi mới được đụng vào bạn tao!!!
-Cha chả! Thằng ốm yếu bệnh hoạn này đúng là ăn gan cọp! Để tao chôn mày luôn!!!
-Khoan đã!
Tất cả ngạc nhiên. Con bé Thanh Nhã ngoắt ngoắt cánh tay.
-Về thôi. Tha cho bọn họ đi.
Thằng dữ tợn và bọn xung quanh tỏ ra khó chịu.
-Nhưng mà chị Nhã!!!??
-Về. Có nghe không?
Bọn chúng ngoan như cún. Bám theo sau Thanh Nhã, dần rời khỏi.
-Coi chừng nha mày! Con quỷ cái!

Tao ngồi nhìn theo, ngờ nghệch chẳng hiểu lý do vì sao Nhã lại quyết định "rút binh". Nó nể Nghi là bạn từng tham gia nghiên cứu chung ở vòng thành phố? Hay là...nó còn có ý đồ nào khác??? Tao biết chắc trong đầu nó đang có sự mưu tính. Một đứa máu lạnh, một con quỷ dữ xảo quyệt chẳng hơn chẳng kém...
-Hoa! Mày có sao không? Sao đờ ra thế??
Nghi đỡ tao dậy. Tú dẹo mếu máo.
-Trời ơi..má Hoa bầm dập hết trơn hết trọi rồi..Về trường để tao sứt thuốc cho nghen..
Tao không để ý những vết bầm trên cánh tay và trên người. Tao chỉ để ý vết thâm tím trên mặt Nghi. Nhìn thấy nó, lòng tao xót lắm.
-Xin lỗi Nghi..cũng tại tao mà mày bị thương..lại còn bị xỉ nhục nữa...
-Không sao. Tao biết Thanh Nhã cũng chẳng tốt lành gì. May là nó còn nể tình mà tha cho bọn mình...À..mày đi nổi không? Hay để tao cõng.
-Thôi thôi! Tao tự đi được mà. Tao trâu lắm. Nhìn nè...à đừng nhìn...Cái váy của tao bị rách rồi...
Nghi vội lấy trong balô ra một chiếc áo sơmi.
-Cái này là áo tao đem theo thay. Mưa gió thất thường, sợ bị ướt nên mang sẵn. Mày lấy buột vào hông đi. Che tạm cũng được đó!
-Ôi ân nhân. Cảm ơn mày! Mày đúng là bạn tốt...Chắc giờ tao gọi thằng dân quân chở về luôn..có gì đi ngang lớp xin thầy dùm tao nha..À..Cái áo...mai tao giặt rồi trả cho mày.
Tú dẹo giãy nảy, dậm chân liên tục xuống đất.
-Trời ơi trời ơi...Mấy má coi tui như tàn hình hả?
Tao bật cười, khoác tay lên vai Tú dẹo :
-Cảm ơn mày. Nãy giờ đã phủi bụi và cột tóc cho tao...Để mai tao mua trà sữa trả ơn nha.
-Trời ơi...má Hoa..Ơn nghĩa cái gì..Cơ mà...trông 2 người...hợp ghê luôn á..í hí hí...
Tao nhìn Nghi. Cậu ấy cũng nhìn tao. Cả hai im lặng chẳng nói gì dưới những giọt nắng chiều phảng phất...
Đúng lúc ấy, thằng dân quân xấu xí tới, nó nẹt bô uỳnh uỳnh sau lưng tao. Tao nhìn Tú dẹo :
-Con bê đê này! Đừng nói bậy bạ! Tao về đó nha. Mày lo sứt thuốc, chăm sóc cẩn thận cho Nghi. Không tao đánh mày!
-Chời ơi chời ơi. Dữ dằn ghê chưa...í hihi..
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook. com/huynhdaohoapham).
Thời gian qua đi...nhanh như những làn gió đông lạnh thổi qua mái nhà rồi sà xuống góc vườn..
Tao chưa bao giờ muốn nhìn vào quyển lịch để bàn. Rồi phải đếm từng ngày, từng tháng..Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến...
Còn 6 ngày nữa. Kết quả từ hội đồng chấm kỳ thi EST sẽ được công bố. Nghi đã hoàn chỉnh bài nghiên cứu trước đó. Cậu ấy gửi trực tiếp bằng mail cho hội đồng...Thế là..Nghi cũng đã có thời gian để nghỉ ngơi và tập trung vào ôn thi đại học...
Buổi sáng hôm ấy, như cũ, thằng dân quân xấu xí đèo tao đến trường. Sài Gòn thật "ngộ". Lúc nắng giữa đông, lúc mưa giữa hạ. Thời tiết bất thường đến nỗi tao khó cảm nhận được mình đang ở mùa nào.
Phì phà điều thuốc, thằng dân quân nghiêng đầu :
-Bác Hoa! Em có chuyện này muốn nói với bác từ rất lâu rồi...
-Gì?
-Bác có...5 xị không? Cho em mượn gấp đi...Em hết tiền...
-Trời! Bố tao vừa trả tiền đưa đón cho mày luôn á!
-Bác Hoa cũng hiểu mà...cuộc sống trái ngang lắm...sa cơ lỡ nghiệp..Những con số nó không chiều lòng người...Bác Hoa nỡ nhìn em chết đói sao?..Em đói quá, không có tiền mua bánh mì ăn sáng luôn bác Hoa ơi..Nhìn bác Hoa cầm cái bánh bông lan...Em chảy nước miếng..
-Cho mày chết luôn. Suốt ngày cờ bạc!
-Bác Hoa...em biết bác Hoa là người rất nghĩa hiệp..Em hứa có lương em trả mà...Trước tới nay, em quỵch tiền bác bao giờ chưa?
-Tao chỉ còn 300 để dành.
-Cũng được nữa! Bác Hoa nhét vào túi áo dùm em đi..
-Lãi như cũ. 50k một tuần..
-Được luôn! Sau này em hứa sẽ theo làm bảo kê cho tổ chức tín dụng đen xì của Hoa pro đến suốt đời.
Tao dúi tiền vào túi thằng dân quân xấu xí. Nó là người biết giữ chữ tín và tốt bụng. Chứ thật ra tao cũng chẳng cần vài ba đồng lãi từ nó.
....
Một ngày học tập cũng trôi qua.
Hôm nay là chiều thứ 7 nên học sinh được nghỉ không phải luyện thi buổi tối. Riêng lớp mà tao tham gia phải học bù. Bởi hôm trước thầy bận việc đột xuất gia đình.
Nhìn ra ngoài sân không một bóng người. Chỉ còn lớp tao đang học. Tao cảm thấy hơi ớn ớn.
8h. Mừng quá! Được về rồi. Tao chạy ra khỏi lớp. Bất ngờ. Cơn mưa vô duyên ầm ầm đổ xuống.
Tao đứng trong hành lang. Lấy điện thoại gọi cho thằng dân quân đến đón.
-Alô!!! Mày tới trường thì nhá máy tao chạy ra nha! Chỗ này mưa to quá!!
"-Hihi...xin lỗi bác Hoa...em mới nhậu xong..sĩn quắc cần câu rồi..."
-Trời ơi! Bố tao mới đi công tác hôm qua!! Vậy giờ ai chở tao về?? Đâu còn xe buýt đâu!!
"-Bác Hoa nhờ bạn nào chở về đi...Bác Hoa sống kiểu gì mà không có ai..chở hết vậy..ực ực..Bác Hoa như c* á!..ực..Thương bác Hoa..cúp máy nha..."
Tít...tít...tít..
Thôi chết rồi! Đám học sinh trong lớp đã kéo nhau về hết. Bây giờ chỉ còn một mình mình giữa sân trường vắng tanh. A! Phải gọi cho Nghi mới được!
"-Tài khoản của quý khách không đủ tiền để thực hiện cuộc gọi này. Xin vui lòng nạp thêm hoặc sử dụng dịch vụ ứng tiền. Tài khoản của quý khách phải kích hoạt trên 6 tháng để sử dụng..."
Trời đất. Chỉ vì ham sim khuyến mãi mà mình đổi số liên tục. Giờ không ứng được luôn. Đúng rồi! Bất chấp trời mưa đi ra ngoài mua card!
Tao khựng lại. Chết! Mình đã lỡ đưa cho thằng dân quân xấu xa hết tiền để dành. Tiền tiêu vặt hôm nay thì lấy bao trà sữa cho Tú dẹo sạch sẽ. Giờ lấy cái gì mà mua card nữa??
Tao bối rối. Đúng rồi! Phải bắt thử wifi của trường lên mạng. Hy vọng Nghi đang online. Ôi! Đúng là trời giúp tao "Văn Nghi active now".
Tao viết tin nhắn: "Nghi ơi! Tới trường chở tao về với. Tao sắp chết vì lạnh và đói rồi! Help me!!".
Mọi thứ không đơn giản như tao tưởng. Mạng của trường như mạng miền núi. Tin nhắn gửi 5 phút mà chưa chịu tới nữa.
Tao thất vọng ngồi bệch xuống nền. Nhìn hành lang quạnh vắng đìu hiu. Gió thổi xì xào, mưa rơi lách tách. Tao bắt đầu cảm thấy sợ.
Phía xa xa cuối dãy hành lang là một màu đen bí hiểm. Chuyện về chị Trúc Loan bỗng dưng hiện lên trong đầu tao giữa không gian huyền ảo. Hình ảnh cô nữ sinh chết không nhắm mắt đang trừng trừng nhìn tao. Máu chảy đầm đìa cuống theo dòng nước mưa. Khiến tao dựng hết tóc gáy...
Bỗng, điện thoại réo lên. Tao giật mình suýt nữa thì ném điện thoại. Thoát ra được khỏi mớ suy nghĩ kinh dị, tao nhìn vào màn hình. May quá! Nghi đến rồi...
Không phải! Là Thiện!
-Cậu chưa chịu bỏ cuộc sao?
"-Hoa ơi..Mưa buồn với những trận gió gào thét, nó như cõi lòng Thiện cảm thấy nhớ Hoa khôn nguôi..Hoa về chưa vậy? Không thấy Hoa online...Thiện lo đến mất ăn mất ngủ..".
Tao không nhịn nổi cười. Cái thằng này nhiều lúc tao còn nghĩ nó học chuyên văn.
-Tôi chưa về. Vẫn còn đang mắc kẹt ở hành lang. Không ai rước hết..
"-Hả? Hoa...Không ai rước Hoa sao? Để Thiện! Cứ để Thiện!! Thiện tới ngay lập tức!!"
Tít...tít...tít...
Thôi chết rồi! Tao chưa kịp nói gì nữa thì nó đã gác máy. Phải làm sao bây giờ? Thiện và Nghi đều đang trên đường tới...
Gần 10 phút sau. Nghi nhá máy, cậu ấy đã đến trước cổng trường. Như được giải thoát, tao chạy ào ra mặc cho cơn mưa vẫn đang trút nước.
-Trời!!Nghi!!Sao mày không mang áo mưa!! Ướt hết trơn rồi!!
Nghi run vì lạnh. Thân hình gầy ốm với chiếc xe đạp điện cũ. Chờ đợi dưới cơn mưa, ướt cả bộ áo sơmi trắng... Hình ảnh ấy...tao nhớ mãi đến tận bây giờ...
-Lên xe đi Hoa! Tao lén ra ngoài...Tao sợ mày lạnh...đi gấp quá...quên mặc áo mưa..
Leo lên yên sau, tao đánh vào bờ vai gầy ướt sũng, buông lời trách móc :
-Mày đúng là ngốc nghếch mà! Sức khỏe đã yếu! Còn hời hợt như vậy nữa! Lỡ mày bị gì! Thì tao biết phải làm sao!!!?
Nghi cười. Chiếc xe đạp điện bắt đầu lăn bánh.
Tao giật mình quay đầu lại. Phía xa nơi góc tối cổng trường, Thiện đang nhìn theo..Đôi mắt Thiện tràn trề nỗi buồn..như những giọt mưa cứ rơi mãi mà không dứt...
Tao phải làm sao để chu toàn được tất cả. Một người thân hơn cả...bạn thân và một người đã theo đuổi tao cả một năm trời, chưa khi nào bỏ cuộc...
Nhìn hạt mưa bay dưới những cây cột đèn vàng vằng vặc. Tao không hiểu sao...mình lại tựa trán vào lưng Nghi..có lẽ tao đã quá mệt mỏi với mọi thứ rồi...
-Nghi...
-Mày sao thế Hoa..?
-Tao...có nên cho Thiện một cơ hội không?
Nghi thở dài. Cậu ấy vẫn nhìn thẳng phía trước, những hạt mưa lạnh buốt vô tình cứ hất vào khuôn mặt hao gầy.
-Hoa...tao biết...Tao biết bây giờ việc quan trọng nhất là đỗ đại học...Nhưng... Tao ước...được thấy mày hạnh phúc...
-Ý mày là...
-Hoa! Hãy cho Thiện một cơ hội đi. Đó là người con trai rất tốt. Về mọi mặt...Mày thử thách bạn ấy đã quá lâu rồi...Tao tin...Thiện sẽ làm được...sẽ làm được...Những thứ..tao không thể làm...
Tao cảm thấy có gì đó hơi nghẹn ở cổ họng sau lời Nghi vừa nói..
-Mày...có tiếc không...Nghi?
Cậu ấy nhún vai. Trong giây phút ấy, tao phía sau không hề biết khuôn mặt của Nghi như thế nào. Tao chỉ nghe được nụ cười của cậu ấy hòa vào tiếng mưa rơi :
-Haha! Tiếc gì? Hoa pro này! Hoa khùng! Tao với mày là bạn thân mà. Bạn rất thân...Nhìn thấy mày có được hạnh phúc. Tất nhiên là...tao vui rồi! Haha...haha...
....
Lúc về nhà. Tao quyết định nhắn tin xin lỗi Thiện. Thiện rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên...tao chịu để mắt đến những việc mà nó đã làm. Thiện càng kinh ngạc hơn, khi những ngày tiếp theo. Tao luôn nở nụ cười lúc vô tình gặp nó trong trường. Và những dòng tin nhắn mà tao trả lời xuất hiện cho đến tận khuya...
...
Còn 2 ngày nữa...2 ngày nữa sẽ có kết quả từ EST.
Tối hôm ấy, Thiện hẹn tao đi ăn nhà hàng. Nó nói rằng nơi đấy bầu không khí cực kỳ lãng mạng.
Bọn tao hẹn nhau lúc 8h45.
8h, tao học xong. Bước ra ngoài vác chiếc balô trên vai.
Hôm nay bố vẫn chưa công tác về, mẹ cũng khuya mới tới nhà. Biết rằng nếu chạy ngược về nhà để tắm và trang điểm thì không kịp vì nhà tao rất xa. Nên tao quyết định mang theo đồ. Tao sẽ tắm ở trường luôn.
Nghi học lớp ở gần đấy. Nghi hứa sẽ chở tao đi gặp Thiện. Mặc dù bài EST đã nộp, nhưng Nghi phải ở lại trao đổi với thầy chủ nhiệm khá nhiều vấn đề.
Khuôn viên trường vắng lặng. Tao một mình dảo bước đến nhà vệ sinh. Nơi này đèn sáng trưng. Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tiến vào trong. Tao giật mình! Cái phòng kế bên phòng đầu tiên đang chốt lại. Học sinh đã về hết rồi cơ mà? Không lẽ có đứa nào đang bị đau bụng còn đang giải quyết sao?
Hôm nay, tâm trạng tao khá tốt, vui nữa là đằng khác. Tao tiến tới, gõ cửa. Không biết tại sao lúc đó tao vô duyên thật :
-Xin chào người anh em!
Không có tiếng ai trả lời. Tao bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Nhìn xung quanh căn nhà vệ sinh lạnh lẽo, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trắng. Tao xả nước ở bồn. Làm cho tay ướt một chút. Tao tò mò tiến lại gần cánh cửa đang khóa. Đặt tay lên, chùi chùi để thử nhìn vào trong xem thấy gì hay không.
Oái! Cái gì đen xì thế nhỉ? Đứa nào đang trong đó mà có tư thế lạ quá? Nó đang đứng à?
Thôi, không suy nghĩ nữa. Bây giờ đã 8h15. Tao phải nhanh chóng đi tắm để còn kịp.
Bước vào, tao chốt cửa lại. Bắt đầu xả nước. Thi thoảng, lúc nhắm mắt gội đầu. Tao có cảm giác như ai đó phía trên đang nhìn trộm mình. Nhưng sao thế được? Bờ tường cao đã ngăn lại, chỉ có bay lên, may ra mới nhìn qua khe hở được.
Trong lúc tắm. Vài phút, tao lại nghe thấy tiếng gõ lộc cộc lên tường. Khó chịu. Tao quát lên :
-Đi thì đi nhanh đi! Về nhà lẹ bố mẹ đang mong đấy!
Cuối cùng cũng xong. Tao mặc chiếc áo thun hồng và chiếc váy trắng vào. Đồ hôm nay tao cho vào bọc ni-lông.
-Cộc cộc...cộc!!
Tao giật mình vì âm thanh ấy. Bực mình, tao la lên :
-Bạn bị thần kinh à?
Không thấy trả lời. Tao tiếp tục lên tiếng :
-Mình không biết bạn là ai. Nhưng giả ma giả quỷ hù người khác chẳng có gì vui đâu!
-Két..két..
Tao sởn gáy. Âm thanh như móng tay người cà mạnh vào tường.
-Rốt cuộc bạn là ai???
Chợt, trong đầu tao hình tượng về âm thanh nãy giờ mình nghe thấy. Nó không đơn thuần là tiếng gõ hay tiếng cào cấu. Đó giống như một loại ký tự âm thanh gọi là Morse(Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin trong những năm 1870-1967).
Tao biết sử dụng và biết dịch loại mã này. Hồi trước tham gia các câu lạc bộ, tao đã được tiếp xúc với nó.
-Cộc...cộc...két..
-Này!! Bạn ơi! Bạn muốn nói gì đó với mình phải không??
-Két..két..cộc..
-Bạn tạo mã chầm chậm thôi. Mình mới dịch được. Bắt đầu đi bạn!
-Két..két..
-Bạn là ai???
Két
Két két két két két két
Cộc cộc
-Tôi? Phải chữ tôi không??
Cộc cộc cộc két cộc cộc két cộc
-Là...Là gì???
Két két cộc két....
-Chữ Q
Cộc cộc két...
-Chữ U?
Két cộc két két....
-Chữ Y?
Cộc két cộc...
-Dấu hỏi...
-Tôi là...Quỷ???
..............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net