chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ Tử Mặc không phải người thích dông dài, đồng đội có thể suy nghĩ cẩn thận, hắn cũng không muốn nhiều lời nói lại. Hắn mở bản đồ ra, chỉ chỉ vào vị trí của nhóm mình.

“Chúng ta hiện tại ở chỗ này, trong phạm vi 100km không có Mao Chu Trùng hoạt động. Muốn tìm mục tiêu tấn công thì phải rời khỏi đây, thế nên bây giờ mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi, mười phút sau chúng ta xuất phát, đi theo hướng này.”

Mọi người nhìn theo ngón tay Ngũ Tử Mặc, thấy được địa điểm hắn chỉ định, nhay lập tức minh bạch vì sao hắn lại chọn chỗ ấy làm địa điểm săn Mao Chu Trùng tiếp theo.

Từ bản đồ có thể nhìn ra khu vực ấy chỉ có ba con Mao Chu Trùng, hơn nữa bốn phía cung quanh đấy cũng không có ổ Mao Chu Trùng nào khác tập trung, vừa vặn phù hợp để có thể chiến thắng một cách an toàn.

“Mặc dù chúng ta chưa biết rõ Mao Chu Trùng làm thế nào để kêu gọi đồng bọn tới chi viện, cũng không biết khoảng cách phát và nhận tín hiệu cầu chi viện xa gần ra sao, nhưng ít ra cũng đã biết chúng nó sẽ kêu gọi chi viện khi xác định bản thân không đánh lại được địch thủ. Chính vì thế mọi người phải thật lưu ý thời điểm phát động tiến công, được chứ?”

Ngũ Tử Mặc khi nhận được thông tin đề mục khảo hạch lần này là săn Thứ Nguyên Trùng Tộc, ngay lập tức đã lên Tinh Võng tìm kiếm tư liệu về đán sâu bọ dị dạng này.

Trong các cuộc chiến tranh vũ trụ đúng là có tư liệu ghi chép lại cho thấy Thứ Nguyên Trùng Tộc có nhiều đặc điểm giống với côn trùng mà con người nhận thức, tỷ dụ như giữa chúng nó có khả năng liên hệ với nhau mà không cần các loại thiết bị hỗ trợ ngoài thân, nhưng theo như những gì Ngũ Tử Mặc tìm hiểu được, có vẻ như khả năng này chỉ có những loài Trùng Tộc cao cấp có IQ ba chữ số mới có loại skill SSR này.   

Trong khi giao chiến, con người sớm đã nhận ra phương thức quần chiến của Thứ Nguyên Trùng Tộc không khác biệt lắm so với hình thức tổ chức quân đội của nhân loại.

Công bằng ra mà nói, bọn Trùng Tộc này tổ chức quần thể chiến đấu còn muốn nghiêm chỉnh hơn so với nhiều quân đoàn của con người nữa.

Vậy nên nếu có ai nói ngươi sống chẳng khác gì sâu bọ thì nên lấy đó làm tự hào đi, đó là người ta đang khen ngươi là người nghiên túc cẩn trọng có ý thức kỉ luật cao đấy.

Ngũ Tử Mặc khi đọc tới đoạn thông tin ấy liền chủ quan, hắn căn bản không nghĩ tới Mao Chu Trùng thế mà lại có loại năng lực này, dẫu sao mấy bé nhện cũng là loài yếu nhất trong đại đoàn thể Thứ Nguyên Trùng Tộc.   
Này không phải hố cha sao!!!

Nếu mấy con Mao Chu Trùng đột nhiên lên cơn động kinh, hô hào tập hợp trùng lực tấn công đám học viên bọn hắn, ha ha, còn không phải là muốn thiết lập kỷ lục one hit sao?

Nhưng sự thật lại đau trứng ở chỗ, cmn chênh lệch lực lượng của hai bên quả thật quá lớn a!!! Đã thế đám học viên bọn hắn kinh nghiệp thực chiến còn  ít tới đáng thương, lượng thì ít mà chất thì chạm đáy thang điểm, tình hình này thì còn đánh cái gì nữa!!!

Đừng bắt Ngũ Tử Mặc hắn phải chứng minh, nhìn vào thực tế đi, mới nửa ngày trôi qua thôi đã có mấy trăm người bị đánh rớt rồi. Dù hắn có không muốn thừa nhận, thì sự thật vẫn cứ rành rành ra đó, đám học viên được gắn mác tinh anh đến từ Học Viện Quân Sự Đệ Nhất Liên Bang đánh đấm chẳng ra cái mẹ gì sất!!!

Nếu nói một cách thô thiển, thì chính đám đồng học gà bệnh không có não kia của hắn đang chát phân lên bảng tên học viện a.

Mà Ngũ Tử Mặc hắn thì không muốn bản thân phải bước vào cái hàng ngũ bốc mùi này.

“Chúng tôi sẽ chú ý.”

Ngũ Tử Mặc nghĩ được thì những người khác cũng nghĩ được. Kí ức về việc chạy trốn đám Mao Chu Trùng truy sát vẫn còn đó, cả bọn dù không được dặn dò cũng có thể tự ý thức bản thân phải làm gì.

Nhìn mọi người đều đã minh bạch những gì mình truyền đạt, Ngũ Tử Mặc tiếp tục nói “Lần này mục tiêu chỉ có ba con, cho nên tôi đề nghị không sử dụng tới vũ khí có mức sát thương cao nhất chúng ta có hiện tại, chính là pháo ánh sáng.” vừa nói Ngũ Tử Mặc vừa bình tĩnh quan sát biểu cảm của mọi người trong đội.

“Khục, Ngũ Tử Mặc cậu cho tôi thỉnh giáo chút đi, sao cậu làm được cái mặt nghiệm túc quá vậy!?” Hanni một chút cũng không có vẻ như bị giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề của Ngũ Tử Mặc dọa sợ, vẫn còn có thể đùa giỡn được.

Đùa chả vui tí nào.  

“Chẳng qua chỉ là cùng mấy con Mao Chu Trùng gớm ghiếc đó đánh một trận thôi mà, cũng đâu phải là trước giờ bọn mình chưa nhìn thấy thứ kinh khủng tởm khạc phỉ nhổ hơn đâu. Mà cậu không cảm thấy dáng vẻ của tôi cùng với hai hảo bằng hữu lúc chiến đấu với hai con Mao Chu Trùng kia rất oai vệ sao!!! Yên tâm đi bạn yêu, ở đây có tới sáu lính gác cấp bậc cường giả luôn nha, còn sợ không bảo vệ được nhau vượt qua kì khảo hạch à!!!” Hanni nói xong còn cố ý hất cằm một cái, tỏ vẻ ông đây chính là anh hùng siêu cấp vô địch đứng trên đỉnh nhân sinh a!!!

Chỉ tiếc các bạn nhỏ khác trong nhóm đều không có bị bệnh ảo tưởng như cậu ta, Trương Dã và Buffel ngồi hai bên rất ăn ý vươn tay túm gáy con khổng tước đang trong tình trạng không kiểm soát được phormone Hanni, mạnh mẽ ấn đầu cậu ta ngồi xuống.    

“Ai da! Các cậu sao có thể ấn đầu tôi mạnh như vậy, có biết làm thế sẽ bào mòn IQ  người khác không !!!”

Hanni bực bội gào lên, cứ nghĩ là ai cũng sẽ bơ cậu ta đi, ai ngờ đâu Bite nào giờ vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói “Không cần ấn đầu thì IQ của cậu cũng đã là số âm rồi.”

“Phốc…… Ha ha ha ha ha.”

“Chuẩn luôn nha Bite!!!”

“Tôi tới giờ mới biết nha, cái miệng cậu thế mà cũng phun được ra mấy lời cay nghiệt đó Bite.”

Bite bộ dạng bình tĩnh, tựa hồ những gì cậu ta vừa nói là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng lại chọc cho mọi người cười không ngậm được mồm. Hanni bị nói nghẹn tới đỏ bừng mặt, trông tấu hài dữ dội, thế là ai nấy đều cười tới vui vẻ, nguyên bản không khí vốn ngưng trọng lại hòa hoãn đi không ít.

Chờ mọi người cười đủ rồi, Lenny mới nói với Ngũ Tử Mặc “Ngũ Tử Mặc cậu không cần quá lo lắng, chúng tôi đều hiểu suy nghĩ của cậu. Mặc dù đúng là đề mục khảo hạch này đẩy chúng ta vào khốn cảnh, nhưng từ tận đáy lòng tôi vẫn rất biết ơn Nguyên Soái vì đã chọn cho chúng ta dấn thân vào nguy hiểm này.”

“Đúng vậy.” Trương Dã thu hồi nét mặt tươi cười, ngửa đầu lên mông lung nhìn trời “Tôi cho rằng vốn dĩ lấy năng lực của sáu trong mười người đứng đầu năm hai hệ cơ giáp như chúng ta, hẳn phải là có thể dễ dàng đối phó với loài yếu nhất trong đại quân đoàn Thứ Nguyên Trùng Tộc, nhưng hiện thực lại phũ phàng quá, tôi bị nó tát cho muốn sưng hết mặt lên rồi.”

“Ếch ngồi đáy giếng, ân, hình như Hoa Hạ cổ có câu thành ngữ như vậy nhỉ, hẳn là dùng trong lúc này đi.” Buffel lầm bầm nhỏ trong họng.

Có thể được Sarah thừa nhận, thực lực sao có thể yếu được. Bất luận là Trương Dã hay Buffel, còn có Hanni, Bite, Lenny, sáu người bọn họ đều vững vàng chiếm một chân trong top 10 năm hai hệ cơ giáp, nếu nói bọn họ yếu, thì những người xếp sau họ gọi là gì, bại liệt sao?

Ở trong trường học, bọn họ bình thường huấn luyện khắc khổ hơn người khác nhiều, tự nhiên trong lòng cũng sẽ đắc chí khi thấy mình vượt trội hơn người ta. Dẫu gì cũng là một đám người trẻ tuổi nhiệt huyết tràn đầy, không có tính háo thắng mới là lạ.

Nhưng chỉ trong chưa đầy một ngày, hoặc phải nói chính xác hơn là chưa tới 12 tiếng, đám thiên chi kiêu tử bọn họ đã bị hiện thực tàn khốc vả mặt không trượt phát nào.

Sự thật không cần phải chứng minh, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một đám hoa hòe được bảo hộ trong tháp ngà voi, bên ngoài khắc nghiệt thế nào bọn họ sao có thể biết được.

Này cũng giống như luyện binh khí, nếu không trải qua ngàn búa nện thân, sao có thể chân chính trở thành bảo cụ tung hoành thiên hạ.

Sarah thu hồi nét mặt băng lãnh thường ngày của mình, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Buffel tỏ ý an ủi. Ritz và Lyle cũng cố gắng động viên các thành viên khác, tâm tình cả đội rốt cuộc cũng tốt lên, Ngũ Tử Mặc trong lòng cũng yên tâm hơn.

Ngẩng đầu nhìn về phía không có phi trùng theo dõi, hắn nhẹ nhàng thả ra một nụ cười ‘ những người khác thì không biết, nhưng đám Sarah thông qua một lần rượt đuổi mà trưởng thành lên không ít, miễn cưỡng coi như mục đích của oppa thành công đi. ’

“Thời gian nghỉ ngơi gần hết rồi, mọi người cùng xốc lại tinh thần nào!!! Vì top 3! Vì học bổng! Vì Nguyên Soái!!!” Ngũ Tử Mặc đột nhiên đứng lên, đôi tay nắm thành quyền giơ lên cao, phía sau lưng còn có ảo giác như có lửa nhiệt huyết cháy phừng phừng, hùng hùng hổ hổ nói lớn.

“……”

Mấy câu đầu nghe còn rất bình thường, nhưng hai câu cuối lại nâng tông giọng đột ngột, đừng nói tới Sarah, ngay cả Lyle là bạn thân Ngũ Tử Mặc cũng không dám nhìn thẳng vào hắn lúc này.

Phấn khích quá rồi đấy bạn yêu. 

Mọi người quay trở lại khoang cơ giáp, xuất phát đi về phía tọa độ Ngũ Tử Mặc đã chỉ định. Bởi vì lần này không phải hành quân gấp, trên đường lại không gặp phải điều gì nguy hiểm, thế nên cả chuyến đi không khí đều rất nhẹ nhàng.

“Lyle, cậu dang suy nghĩ cái gì vậy?” Ngồi trong khoang điều khiển, Sarah nhanh chóng phát hiện ra thái độ của Lyle có điểm kì quái, ánh mắt khẽ động, thấp giọng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Lyle đã sớm coi Sarah là bạn thân giống như Ngũ Tử Mặc, thế nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời “Nghĩ về chuyện của A Mặc.”

Thấy Lyle thân đang ngồi cạnh mình mà tâm thì lại gửi về tên gia hỏa Ngũ Tử Mặc, đáy mắt Sarah chợt lóe lên một tia quang mang không thể gọi thành tên. Chỉ tội cho Ngũ Tử Mặc còn đang vất vả nghiên cứu bản đồ trong khoang cơ giáp với Bite, chẳng hiểu do đâu đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, loại cảm giác giống như bị động vật máu lạnh chăm chú theo dõi này không khỏi khiến hắn run rẩy không thôi. 

Ngũ Tử Mặc quay đầu nhìn ra phía khác, xoa mũi cười khổ, cái loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn này, chẳng lẽ hắn đã vô tình đắc tội vị đại gia nào rồi?

Sarah ở trong khoanh điều khiển khác làn như không có việc gì, tiếp tục hỏi “Ngũ Tử Mặc?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy A Mặc từ khi trở về có chút kì quái.”

Hoặc là phải nói, trước kia A Mặc vốn là người an tĩnh ngoan ngoãn, mặc dù bây giờ có sức sống hơn nhiều, Lyle cũng rất thích bạn thân cùng phòng của bây giờ, nhưng có đôi lúc A Mặc lại làm ra một vài hành động khiến cho bạn nhỏ là cậu đây cảm thấy bị áp lực tương đối lớn.

Lấy ví dụ như việc A Mặc đột nhiên trở thành fan não tàn của Nguyên Soái chẳng hạn...

Trước kia A Mặc một lòng hướng về học tập, bất luận là lúc ở cạnh ai cũng luôn giữ cho mình dáng vẻ an tĩnh dịu ngoan.

Nghe Lyle lải nhải, Sarah không khỏi nhớ đến chỗ tư liệu mình điều tra được về Ngũ Tử Mặc khi y bắt đầu tiếp cận Lyle, quả đúng là trong đó miêu tả Ngũ Tử Mặc giống với những gì Lyle kể. Nhưng sau khi tiếp xúc với con người Ngũ Tử Mặc bằng xương bằng thịt ngoài đời, Sarah thật sự đã từng hoài nghi có phải điều tra viên của gia tộc đã điều tra nhầm người hay không, bởi vì tên nhóc thích tung tăng nhảy nhót chẳng khác gì bọ gậy này rõ ràng đâu có giống với người được ghi chép trong tư liệu đâu.

Nói được một lúc, thanh âm của Lyle cũng dần nhỏ lại, tạm ngừng một hồi lâu, đến khi nói trở lại trong giọng lại như nhuốm một màu cô đơn.

“Chẳng lẽ không thể thức tỉnh trở thành dẫn đường đả kích A Mặc mạnh vậy sao?”

Không sai, Ngũ Tử Mặc trước sau bất đồng sở dĩ có thể không khiến cho người ra hoài nghi là hoa đã thay nhụy, thân này hồn nọ, có thể nói là bởi vì mọi người đều nghĩ giống như Lyle.

Ngũ Tử Mặc bởi vì không thể trở thành dẫn đường, nội tâm bị đả kích mạnh mẽ, dẫn tới việc tính cách đại biến, kì thật tình huống này ở thời tinh tế cũng không có hiếm gặp. Hơn nữa trường hợp của Ngũ Tử Mặc lại đặc biệt ở chỗ, bản thân hắn trời sinh đã ưu tú, mọi người đều rất kì vọng hắn có thể thức tỉnh trở thành dẫn đường, kết quả thì sao, hắn chỉ là người thường mà thôi.

Gặp phải loại đả kích như vậy, có người đã trực tiếp phát điên, nhưng Ngũ Tử Mặc lại chỉ đơn thuần là hay đổi tính cách, trở nên hoạt bát hơn, đối với người ngoài mà nói, loại sự thật này vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được.

Cảm nhận được trong giọng nói của Lyle phảng phất chút cô đơn, khóe mắt Sarah giật giật, y nghiêm túc nói “Cậu ta như vậy không phải rất tốt sao?”

“Ách, cũng không phải không tốt.”

Đối diện với ánh nhìn của Sarah, nhìn thấy trong mắt y là ảnh ngược của chính mình, Lyle cảm thấy có trong lòng có điểm phiêu phiêu, mới ngượng ngùng dời tầm mắt ra chỗ khác “Kỳ thật A Mặc như bây giờ cũng khá tốt, tuy rằng không biết tại sao cậu ấy đột nhiên lại phát cuồng vì Nguyên Soái Alman, nhưng dẫu sao nhà ấy cũng là đại nam thần người người nhà nhà tung hô yêu quý, A Mặc sùng bái ngài ấy cũng chẳng có gì là lạ cả.”

“Hơn nữa thích Nguyên Soái Alman cũng còn tốt hơn là cái tên bla bla bla... Để tôi kể cho cậu nghe, cậu có biết cái tên bla bla bla...”

Ngay sau đó Lyle blah blah một hồi, một số chỗ còn không kiềm chế được mà nói bậy, thế bà câu chuyện vốn là về Ngũ Tử Mặc lại bị bẻ lái sang việc lên án tên tra nam tội đồ nào đó.

Khóe miệng Sarah khẽ nhếch lên mang theo ý cười mà nghe Lyle lên án, một chút cũng không có vẻ mất kiên nhẫn, cảnh tượng trong khoang cơ giáp của hai người bọn họ lúc này thật sự rất ấm áp hài hòa hoa lá hẹ...

Ngũ Tử Mặc hẳn là nên cảm thấy may mắn khi không nghe được cuộc nói chuyện của Lyle và Sarah về minh nếu khổng hẳn là sẽ ngại ngùng lắm, đương nhiên bên cạnh đó còn có cảm động thật sâu, nguyên chủ thế mà có hảo bằng hữu bên cạnh quan tâm yêu quý, hắn chính là mừng thay cho y.

“Toàn đội chú ý, chúng ta chuẩn bị tiến vào phạm bi hoạt động của Mao Chu Trùng.”

Kỳ thật không cần Ngũ Tử Mặc nhắc nhở, màn hình của hệ thống theo dõi đã hiện lên ba cái chấm đỏ, mọi người trong đôi đều minh bạch, sớm thôi, một cuộc chiến mới lại bắt đầu.



Xin lỗi mọi người vì đã ra chương chậm như vậy, bởi vì tui đang trong giai đoạn ôn thi, nên không có nhiều thời gian để làm tiếp truyện, mọi người thông cảm nhé, sau khi thi xong tui nhất định sẽ chăm chỉ edit hơn ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net