chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Milo đã khởi động hệ thống đồng điệu, nhưng cô không tùy ý sử dụng nó, chỉ khi nào Mocha rơi vào tình huống nguy hiểm cô mới phát động lệnh khống chế.

Hiện tại Milo chỉ dùng công năng chia sẻ hình chiếu đồ thị của hệ thống này, để Mocha đi phía trước làm trinh thám, thông qua hệ thống những người phụ trách mai phục phía sau có thể kịp thời theo dõi được động tĩnh phía trước để kịp thời hành động.

Không khí khẩn trương ban đầu đã hòa hoãn không ít do việc Mocha không kiểm soát được biểu cảm của mình, mọi người đã có thể thoải mái khẩu nghiệp không kịp để môi ăn da non về đàn Mao Chu Trùng phía trước.

Chờ đến khi Mocha thâm nhập vào khu vực phòng thủ của Mao Chu Trùng, kênh công cộng cũng yên ắng hẳn.

"Mocha, cẩn thận."

"Haha, các cậu nghĩ Mocha tôi là ai cơ chứ, đường đường là thủ khoa năm tư khoa cơ giáp Học Viện Quân Sự Đệ Nhất Liên Bang, dăm ba việc muỗi này tôi cần phải phí sức sao?"

Mocha dùng giọng điệu cực kì nhẹ nhàng thoải mái để nói chuyện với Sarah, tuy nhiên trong lòng mọi người đều rõ y không có thoải mái như vậy, đối mặt với nhiệm vụ lần này thì sao có thể không áp lực cơ chứ, chẳng qua y vẫn luôn có cách tự giải tỏa áp lực mà thôi.

"Bắt đầu xuất kích." Mocha nói với Sarah xong, ngay sau đấy nhận ra một con Mao Chu Trùng đã dánh hơi được cơ giáp của y.

"Được." Trên mặt Lý Bồng Bồng vẫn đọng ý cười ôn nhu, ánh mắt nhìn Mocha đang dần lấy lại sự nghiêm túc có chút mê muội.

Mocha bình thường tuy là một tên trúa hề không đáng tin, nhưng khi y nghiêm túc làm việc gì đấy lại trông cực kì mê người, sở dĩ Lý Bồng Bồng thích Mocha chính là vì biểu tình của y mỗi khi tập trung.

Ngay khi Mocha tiến vào địa phận phòng thủ của Mao Chu Trùng thì đã bị một con chú ý tới, thấy đó là một cỗ cơ giáp, râu của nó giật giật liên tục, chẳng biết đã truyền đi tin tức gì, đồng thời cũng dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Mocha.

"Địch tới."

"Chỉ có một con."

Lý Bồng Bồng cũng thu lại biểu tình si mê trên mặt, thần thái nghiêm túc nhìn về phía trước, nhóm người Sarah mai phục xung quanh đấy cũng tập trung hẳn lên, không khí căng thẳng vô cùng.

Mocha thấy chỉ có một con Mao Chu Trùng phản ứng lại với cơ giáp của mình, lông mày nhăn đến cực điểm "Chỉ có một con thì không ổn rồi." Y vừa dứt lời, dưới tay đã kích hoạt hệ thống gia tốc, cơ giáp giống như cung vừa rời tên, ngay lập tức phóng thẳng tới trung tâm của đàn Mao Chu Trùng.

Mocha hành động quá đột ngột, đám Sarah suýt chút nữa bị y hù cho đứng tim, nhưng bọn họ cũng không có ý ngăn cản, mọi người đều hiểu nếu Mocha không thể dụ được đám Mao Chu Trùng này đi về phía bẫy, kế hoạch mai phụ tập kích lần này của bọn họ kết cục chỉ có thể là thất bại mà thôi.

Hai mươi lăm cơ giáp đối đầu với hơn hai trăm con Mao Chu Trùng, xét về khía cạnh định nghĩa, đây chính là ví dụ minh họa rõ ràng nhất cho động từ "tìm chết".

"Mocha!!!"

"Thấy rồi!!!"

Quả nhiên loại hành động khiêu khích trắng trợn này của Mocha đã thành công chọc giận đám Mao Chu Trùng kia. Âm thanh sột sột soạt soạt không ngừng vang lên, hệ thống theo dõi của cả đội đồng thời hiển thị hình ảnh các cụm chấm điểm đỏ đang tập trung di chuyển cực nhanh về phía các chấm xanh.

"Mocha, lập tức rút về!!!"

Người đề tiếng nhắc nhở Mocha lần này là Ngũ Tử Mặc vẫn luôn tập trung theo dõi hệ thống giám sát.

Dựa theo hướng di chuyển của các chấm đỏ trên màn hình, có thể thấy rõ đám Mao Chu Trùng kia đang nhắm vào Mocha, chứng minh kế hoạch dụ rắn rời hang này của bọn họ đã thành công một nửa, bây giờ chỉ còn chờ xem Mocha có thể thành công thoát thân khi dẫn dụ toàn bộ số Mao Chu Trùng đó tới bẫy mà cả đội đã đặt sẵn hay không.

"Đi!"

Nhìn thấy thành công gần trong gang tấc, Mocha tiếp tục giữ thao tác, đẩy tốc độ của cơ giáp lên cực hạn, tuy rằng như thế có thể khiến cho cơ giáp bị thương nặng nhưng hiện tại y chẳng còn tâm tư nào để chú ý tới việc đó nữa, chỉ cần có thể thành công đánh hạ đàn Mao Chu Trùng này thì cỗ cơ giáp này có báo hỏng y cũng chấp nhận.

"Milo, chú ý vào Mocha!!!"

Ngũ Tử Mặc nhìn chuyên chú vào chấm xanh đang dùng cực tốc của nhân loại mà né tránh Mao Chu Trùng, một đường lao nhanh về phía bẫy, trên trán không khỏi đổ chút mồ hôi tinh mịn.

"Đã rõ!!!"

Không cần Ngũ Tử Mặc nhắc nhở, ngũ cảm của Milo đều đã được kích mở, Lượng Tử Thú linh miêu của cô cũng dã xuất hiện, đôi đồng tử dựng đứng cũng vì tâm tình của chủ nhân mà co lại thành một đường chỉ mảnh.

"Miêu Tử."

"Chúng ta sẽ thành công."

Milo nói lời này, rốt cuộc cũng chẳng rõ là chỉ nói với Lượng Tử Thú của bản thân hay là đang cam kết với tất cả đồng dội của mình nữa.

Cơ giáp của Mocha vừa né tránh Mao Chu Trùng vừa lao như bay, điểm màu lam nho nhỏ trên màn hình cũng từ từ thoát ra khỏi vòng vây của nhóm điểm đỏ, có điều ngay phía sau điểm màu lam ấy là một mảng lớn các điểm nhỏ lúc nhúc đang bám theo.

"Không ổn rồi!!!"

Ngay tại thời điểm mà mọi người cho rằng Mocha có thể thoát khỏi vòng vây của Mao Chu Trùng, không biết từ nơi nào một con Mao Chu Trùng phóng ra, vung hai chân trước lên, tính toán xiên lấy phần lưng cơ giáp của Mocha. Mocha khi ấy còn đang tập trung kiểm soát hệ thống cực tốc, không thể phân thân ra để đánh trả con Mao Chu Trùng đánh lén mình từ dưới lòng đất được, chỉ có thể khó khăn né đi. Đây cũng chính là lí do vì sao rất ít người sử dụng hệ thống này trong thực chiến, không chỉ vì nó dễ gây hư hại nặng cho cơ giáp mà còn là vì khi đã sử dụng nó thì phải tập trung 100% trí lực, căn bản không có khả năng để làm thêm một việc gì nữa.

Sói bạc của Mocha và bé thỏ trắng của Lý Bồng Bồng trông uể oải hẳn, xem ra chủ nhân của chúng vừa rồi đã sử dụng tinh thần lực quá độ rồi.

Nhưng ngay khi mọi người cho rằng tim mình ngừng đập đến nơi rồi, Milo lại phản ứng cực nhanh, một loạt pháo được bắn từ phía sau lướt qua hai bên sườn cơ giáp của Mocha, tiếng pháo nổ ầm ầm dội vào màng nhĩ của mọi người, cùng với đó là làn khói mù do thuốc pháo và bụi đất tạo thành.

Con Mao Chu Trùng đánh lén Mocha ăn trọn số pháo vừa rồi, không khỏi thống khổ kêu lên.

Mocha tuy rằng vẫn luôn tập trung nhìn về phía trước, thế nhưng y vẫn biết người vừa ra tay cứu trợ mình là ai "Milo, cảm ơn gái iu nhá."

"Tập trung điều khiển cơ giáp đi." Xác định Mocha đã an toàn, trong mắt Milo như đựng đầy ý cười, nhấp nhấp miệng nói.

Trên kênh công cộng của nhóm liên tiếp xuất hiện tiếng hít thở mạnh, ngay sau đó đám bạn bất lương của Mocha cũng hùa theo Milo chọc ghẹo lão đội trưởng không nên nết nhà mình.

Bên tai cứ xì xồ mấy tiếng trêu ghẹo của đồng đội, Mocha không khỏi bẹp bẹp miệng, trong lòng nghĩ, nếu không phải vì ông đây còn nhiệm vụ trong người, nhất định sẽ mở một lớp giáo dục nhân cách lại cho mấy người, đội trưởng là để tôn trọng chứ không phải là để làm trò hề cho mấy người!!! Mà có làm trò hề thì cũng chỉ làm cho mình em iu Bồng Bồng của ông đây thôi có biết chửa!!!

"Tiến lên đi."

Phá tan khung cảnh hài hòa vui vẻ lúc này đây chỉ có thể là thằng nhóc láo toét Ngũ Tử Mặc mà thôi. Hắn vẫn luôn tập trung theo dõi tình hình phía trước, chỉ thấy Mocha và đàn Mao Chu Trùng phía sau y giống như đang chơi thả diều với nhau vậy, kẻ chạy phía trước kẻ đuổi phía sau, nói thì nghe nên thơ trữ tình nhưng thực tế lại tàn khốc vô cùng. Nhận thấy Mocha đã dẫn dụ đám Mao Chu Trùng vào khu vực cảnh giác của cả đội, Ngũ Tử Mặc ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người.

Mao Chu Trùng, hay nói chính xác hơn là Thứ Nguyên Trùng Tộc, chúng có thể dễ dàng phân biệt đâu là thức ăn của mình, mà tính ra loại năng lực này cũng không có gì khiến người ta kinh ngạc cả, lũ côn trùng này ăn tạp, về cơ bản chưa thấy chúng nó chê thứ gì cả.

Ngũ Tử Mặc gần như không tiếp cận với các loại kiến thức chuyên sâu về Thứ Nguyên Trùng Tộc, cũng không biết loại năng lực nhận diện đồ ăn kia rốt cuộc la từ đâu mà có, tuy nhiên hắn biết trong một khoảng cách nhất định, Mao Chu Trùng có thể biết đâu là hướng có thể dẫn chúng nó tới gần thứ có thể lấp đầy bụng mình.

Vì để đề phòng các tình huống khó đỡ có thể thình lình xuất hiện phá hỏng kế hoạch của cả đội, đám người Ngũ Tử Mặc quyết định sẽ giữ khoảng cách với hố bom mà cả nhóm dày công chuẩn bị. Ba mươi tám quả pháo quang tử cùng nổ uy lực không thể coi thường, mặc dù Ritz đã tính toán phạm vi công phá của chỗ pháo đó, nhưng để chắc chắn cả đội sẽ an toàn, tất cả các thành viên trong đội đều nhất trí sẽ mai phục ở nơi không xa không gần.

Nghe lời cảnh báo của Ngũ Tử Mặc, kênh công cộng ngay lập tức yên tĩnh trở lại, đến mức mọi người còn có thể thấp thoáng nghe được tiếng hít thở áp lực của ai đó.

Mọi người nín thở theo dõi điểm xanh đại diện cho Mocha đang dần tiến vào phạm vi đặt bẫy theo đó là một đàn Mao Chu Trùng ùn ùn đuổi theo.

Ngũ Tử Mặc giống như phát hiện ra điều gì đó, mày đột nhiên nhíu lại, ngay lập tức hô lên với Sarah cách Mocha gần nhất "Sarah, ngay lập tức chi viện cho Mocha!!!"

Sarah không biết vì sao Ngũ Tử Mặc lại ra chỉ thị như vậy, nhưng y không chút nghi ngờ hay chần chờ, theo phản xạ tuân theo, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Mocha.

Ngay khi Sarah tiếp cận được Mocha, cỗ cơ giáp đang trong trạng thái cực tốc của Mocha đột ngột dừng lại, dọa cho các thành viên trong đội sợ chết khiếp. Cũng may Sarah đã đến bên cạnh Mocha, kịp thời đỡ được cơ giáp của đàn anh.

"Đi!" Tuy rằng Sarah phải gánh thêm một cơ giáp nữa nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được đám Mao Chu Trùng.

"Cho nổ pháo quang tử ngay!!!"

Mocha và Sarah còn chưa thoát ra khỏi phạm vi nổ của bẫy pháo, Ngũ Tử Mặc đã ra lệnh cho Ritz kích hoạt thiết bị nổ.

Ngũ Tử Mặc sớm đã để ý thấy tốc độ của đám Mao Chu Trùng này nhanh hơn nhiều so với dự tính ban đầu, nếu còn tiếp tục chờ hai người kia thoát khỏi phạm vi công kích của bẫy pháo rồi mới cho nổ thì sẽ để sổng không ít mao Chu Trùng, như vậy kế hoạch của bọn họ dày công chuẩn bị coi như công cốc.

"Làm đi." Ngũ Tử Mặc cố giữ bình tĩnh để nói với Ritz.

Ritz cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nghe lệnh, dùng sức ấn xuống nút kích nổ bẫy pháo quang tử.

Oành!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo đó là một cơn địa chấn, dư âm của nó lớn đến mức từ ngoài tầng khí quyển nhìn vào cũng thấy cực kì rõ ràng.

Đòn này của bọn Ngũ Tử Mặc không chỉ đả động tới các học viên khác ở gần khu vực ấy mà còn khiến cho đám người Đại Lực trong khoang giám sát ngoài không gian cũng phải nhíu chặt mày.

"Bọn trẻ ranh bây giờ đúng thật là!!!"

Bà nó chứ có nhất định phải chơi lớn vậy không! Bọn họ năm đó cũng không dám liều như vậy a!

Quả nhiên Ngũ Tử Mặc thằng nhóc này miệng lớn gan lớn, thật sự dùng thời gian nửa ngày để chơi ra một pha bùng lổ, đám người già bọn họ suýt chút nữa phải về hưu non vì sang chấn tâm lí rồi.

"Tiểu Ba, tiểu đội 007 không gặp vấn đề gì chứ?"

Đại Lực không quên rà soát tình hình bên phía tiểu đội có nhiệm vụ theo dõi và bảo vệ cho đám báo thủ Ngũ Tử Mặc.

"Khụ khụ, báo cáo đại úy, chúng tôi không có vấn đề gì."

Quân hàm của Đại Lực là đại úy, ngoại trừ đám người Tiểu Ba thích gọi y là lão đại hoặc đội trưởng thì mọi người đều dùng quân hàm để gọi y, dẫu sao về cơ bản quân binh trong tất cả các quân đoàn đều sẽ dùng cách gọi này.

Tiểu đội 007 trước hết làm một cái động tác chào đối với Đại Lực trên màn hình, nội tâm lại không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may khi thấy đội nhóm của Ngũ Tử Mặc đặt bẫy côn pháo quang tử bọn họ đã nhanh trí tìm một chỗ thật xa để quan sát, nếu không ban nãy bọn họ hẳn sẽ bị thổi thành một đám mây bụi rồi đăng suốt khỏi dòng đời mất.

Đám Mao Chu Trùng này đúng là vận cứt chó mới có thể đụng phải một tên hung thần mặt trắng tim đen như Ngũ Tử Mặc, quá xui xẻo rồi.

Nhưng không kịp đợi đám người Đại Lực cảm khái xong, Ngũ Tử Mặc ngay sau khi kích nổ bẫy pháo thành công đã hạ lệnh.

"Hành động!"

Hiện tại mới là lúc chúng ta tắm máu kẻ thù!!!

Mocha đã tiêu hao gần hết tinh thần lực, cơ giáp cũng đã hỏng nặng, không thể tiếp tục tham chiến, tuy rằng điều này nằm trong dự đoán ban đầu của mọi người, nhưng thật không ngờ chuyện lại xảy ra đúng lúc như vậy, cũng may Ngũ Tử Mặc phát hiện kịp thời nên để Sarah đến cứu viện, nếu không chỉ sợ y và Lý Bồng Bồng lành ít dữ nhiều.

Cú nổ vừa rồi thành công giết được không ít Mao Chu Trùng, nhưng vẫn có một lượng thân mang thương tích may mắn trốn ra được. Đối mặt với đám thương binh như vậy mà cũng không thắng được, đám Sarah tỏ vẻ có lẽ bọn họ nên lưu ban một vài năm để học lại rồi.

Chiến đấu Thứ Nguyên Trùng Tộc tuy rằng hào hùng vô tận, nhưng máu và bi thương cũng là vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net