Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến hạm của Thiên Khiển Quân Đoàn không trực tiếp đáp xuống mặt đất, ngược lại chỉ lơ lửng trên không, đám người Ngũ Tử Mặc ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy rất nhiều xe huyền phù bay ra từ cửa khoang chiếm hạm, chúng nó phân tán đi nhiều nơi, trong đó có một cái phóng thẳng tới chỗ đám người bọn hắn. 

Ngay khi tới nơi, Ngũ Tử Mặc mới phát hiện, chiếc xe này thế nhưng không nhỏ, so ra cũng không thua kém kích cỡ của chiếc xe buýt thời hắn còn sống, chiếc xe liền tự động nâng cửa lên, lộ ra thân ảnh của một quân nhân đứng bên trong. Người này trông có vẻ đang độ thanh niên, y nghiêm túc nói với bọn Ngũ Tử Mặc "Kì khảo hạch của Học viện Quân sự Đệ nhất Liên bang đã kế thúc, mọi người hiện tại lên xe trở về được rồi."

Thanh niên nói xong liền  xoay người quay lại phòng điều khiển, y có vẻ không quan tâm đến việc đám học viên có tuân theo khẩu lệnh của mình không, bất quá khi quay lại vị trí của mình, đáy mắt y xẹt qua một tia vừa lòng.

Đợt khảo hạch vừa rồi bọn Ngũ Tử Mặc làm ra không ít chuyện động trời, dưới sự thêm mắm dặm muối của đám Tiểu Ba nhiều chuyện, tên tuổi của đám nhóc này dùng tốc độ ánh sáng mà truyền tới tai mọi người trong Quân Đoàn Thiên Khiển. Hơn nữa Đế quốc Mora cũng vô cùng coi trọng kết quả của kì khảo hạck lần này của Học viện Quân sự, thế nên tư liệu của bọn họ rất nhanh đã được đám thượng tầng tinh lọc một cách rõ ràng. 

Nhưng bọn Ngũ Tử Mặc vốn cũng không nghĩ xa tới việc bản thân trở thành đối tượng gây sóng gió như vậy, hiện tại khi nhìn thấy có xe tới đưa mình đi, đám lính gác đều nhanh chóng đem cơ giáp cất vào không gian, từng người một tuần tự trèo lên xe, phân nhau ra tìm chỗ nghỉ ngơi.

Đến lúc này bọn họ mới có thể thả lỏng hoàn toàn, quả nhiên đợt khảo hạch năm nay quá là khắc nghiệt, trong suốt quá trình diễn ra thứ nó thử thách nhiều nhất chính là ý chí nghị lực của đám học viên bọn họ. 

Ngoại trừ Mocha trong đầu chỉ nghĩ tới việc thể hiện tình yêu dành cho dẫn đường của mình, tất cả mọi người đều tranh thủ chút thời gian di chuyển này để nghỉ ngơi, Ngũ Tử Mặc cũng không ngoại lệ, không gian gần như chìm vào yên lặng hoàn toàn. Thế nên việc Mocha cố sáp tới để thỏ thẻ bên tai mấy câu sến sẩm khiến cho Lý Bồng Bồng có phần xấu hổ, nàng thẳng thừng dùng tay đẩy tên dính người kia ra.

"Mọi người đều đang nghỉ ngơi, anh đừng có làm loạn."

"Được được được được, anh không làm loạn nữa, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi giống mọi người." Mocha rất nhanh liền vòng tay ôm lấy Lý Bồng Bồng vào lòng, mặc kệ đối phương có phản ứng ra sao, sau đó cũng nhắm mắt ngủ luôn. 

Lý Bồng Bồng vốn là muốn thoát ra khỏi vòng tay của Mocha, dẫu sao khi bị Ngũ Tử Mặc cười cợt bằng khuôn mặt đầy tính khinh bỉ thì nàng cũng cảm thấy ngại ngùng lắm chứ, nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi nơi đáy mắt của người yêu, nàng lại chỉ có thể đỏ mặt mà dựa vào lồng ngực của y, sau đó cũng nhắm mắt nghỉ ngơi luôn.  

"Đúng là người trẻ thời hiện đại có khác, aizzz." Ngũ Tử Mặc quay mặt ra chỗ khác, thở dài một câu giống như phụ huynh khi thấy con đem người yêu về ra mắt gia đình, sau đó cũng khép mắt lại.

Cơ mà hắn không giống mọi người, hắn không nghỉ ngơi, ngược lại còn phải chạy vào thức hải tinh thần để xem quả trứng ngốc Ares rốt cuộc là đang nháo nhào vấn đề gì.

Ở trong thức hải tinh thần, chủ thể có thể cụ thể hóa tinh thần của bản thân thành thực thể, thực thể này có thể giao tiếp với Lượng Tử Thú, cũng có thể dùng thực thể này để tiến vào bên trong thức hải tinh thần của các lính gác dẫn đường khác.

"Ares, lại làm sao vậy?"

(┳_┳)

"......"

Bố còn chưa làm gì mà, sao mày đã khóc rồi hả đứa nhỏ ngốc nghếch này?

Ngũ Tử Mặc thật sự rất bất đắc dĩ, đặc biệt là sau khi đã tiếp xúc nhiều lần với Ares khi ở trong thức hải tinh thần, hắn chắc chắn rằng quả trứng trọc này không thể là Lượng Tử Thú của hắn được! Chỉ vì tâm trạng dâng cao, nhớ nhung muốn bám lấy người khác mà làm ầm ĩ lên, đây rõ ràng là thói đòi hỏi của mấy đứa trẻ hư! Ngũ Tử Mặc hắn trưởng thành trầm ổn thế này, sao có thể làm ba ba của một đứa trẻ hư được!!! 

Nhưng mỗi khi nhìn thấy Ares nũng nịu cọ cọ bắp chân mình, trên lớp vỏ trứng trơn bóng còn có hình một đôi mắt nhỏ xíu đáng thương mà nhìn về phía bản thân, Ngũ Tử Mặc lại nhụt chí, chẳng còn muốn nặng lời dạy dỗ đứa ngốc này nữa. 

Thôi kệ đi, dẫu sao Ares cũng chỉ là một quả trứng, cứ coi như bản thân đang nuôi con nhỏ thôi.

"Được rồi, lại đây nào, để anh bế cưng xíu đi."

Mỗi lần bế Ares lên, Ngũ Tử Mặc đều cảm thấy may mắn vì trọng lượng của Lượng Tử Thú có thể tùy chỉnh, nếu không thì hắn sẽ không có khả năng nâng đứa nhỏ này lên được. Dẫu sao Ares cũng không bé bỏng gì cho cam, nếu dựa theo lí thuyết về cân năng của trứng thì đứa nhỏ này đích thị là một bé mập quá cỡ, có thể nói dù là bản thân của hiện tại hay quá khứ, Ngũ Tử Mặc đều gần như không có cửa để nâng đứa con tinh thần này lên được.  

Sau khi trấn an xong trái trứng ngốc thích làm mấy trò khùng điên trong thức hải tinh thần của bản thân, Ngũ Tử Mặc cũng mở mắt, lúc này xe huyền phù đã tới khu đỗ xe của trạm vận chuyển, còn có một ít học viên từ những chiếc xe hác đi ra.

Ngũ Tử Mặc đánh giá trạng thái của mấy người đó, hoàn toàn khác xa so với đoàn đội của mình, không khỏi vừa lòng gật gật đầu.  

Ngũ Tử Mặc nghiêng đầu nói với Lyle ngồi gần đấy "Xem ra mọi người cũng đã thu hoạch được không ít thứ tốt trong đợt khảo hạch này, nhưng chắc chắn nhóm mình mới là nhóm có thành tích cao nhất."

Có thể kiên trì đến khi đợt khảo hạch vừa rồi kết thúc thì đều là tinh anh năng lực cao, nhìn sắc mặt những học viên kia, ai nấy đều có phần cứng cỏi kiên cường hơn, xem ra phương án kiểm tra khả năng săn giết Thứ Nguyên Trùng Tộc lần này đã đạt được hiệu quả rất tốt, đám gà mờ chưa từng thực chiến của Học Viện có lẽ cũng đã trưởng thành lên nhiều rồi.

Dẫu sao cũng phải khắc sâu vào lòng bọn họ một sự thật, chiến trường chưa bao giờ là nơi tốt đẹp cả.

Nghe mấy lời tuyên bố đạm chất bá đạo tổng tài của Ngũ Tử Mặc, những người còn lại không khỏi nhếc miệng lên cười tươi. Trong lòng bọn họ cũng nghĩ giống như Ngũ Tử Mặc, dẫu sao cũng khó mà tìm được một đoàn đội nào tập hợp đủ toàn những gương mặt có nồng độ chất liều trong máu cao như cái đoàn đội này, dám đâm đầu vào khiêu khích một đàn Mao Chu Trùng hai trăm con cơ mà, không những thế còn đánh thắng chúng nó, mà còn giết toàn bộ đám nhện lông ấy không sót mống nào. 

Cứ coi như là bọn họ có sự hỗ trợ của ba mươi tám trái pháo ánh sáng đi, nhưng chiến thuật, rồi phương pháp sử dụng thì đều là bọn họ dùng thực lực để xây dựng lên mà. 

"Hứ, đám người Thôi Nghị thế mà vẫn trụ lại được đến lúc kì khảo hạch kết thúc cơ à." Không biết là bạn nữ nào trong tiểu đội của Mocha lên tiếng, tuy âm lượng đã được đè thấp, nhưng nghe giọng vẫn thấy rõ được sự bất mãn.  

Nghe thấy tiếng bạn mình nói, nhóm người Mocha rất nhanh liền nhìn về cùng một hướng, đúng thật là thấy mặt đám người mà bọn họ ghét nhất. Milo rất nhanh đã tới bên cạnh người bạn của mình để ngăn nàng tiếp tục nói thêm điều gì nữa "Thôi được rồi, Thôi Nghị năng lực cũng không phải dạng vừa, hắn nghe được thì không hay đâu."  

Người vừa nói chính là Salsa, là một trong số ít dẫn đường của đội, nàng biết Milo chỉ là lo lắng cho mình, thế nên cũng chỉ nhấp môi gật gật đầu "Ừm." 

Nhưng Thôi Nghị đã nghe rõ ràng những lời Salsa nói, hắn hướng về phía này, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười như có như không, nơi đáy mắt toàn là sự khiêu khích dành cho nhóm người Mocha. 

Tuy nhiên Thôi Nghị cũng ý thức được đây là Thiên Khiển Quân Đoàn, chứ không phải Thủ Bị Quân Đoàn của người nhà y, thế nên cũng không định làm ra chuyện gì quá phận, chưa cần nói đến việc có thể sẽ bị gia đình giáo huấn một trận, hình phạt kỉ luạt của Thiên Khiển chắc chắn cũng đủ làm y sống dở chết dở một khoảng thời gian.

Cũng không phải tự nhiên Thiên Khiển Quân Đoàn lại là đội quân chủ lực tiên phong trong việc chiến đấu chông lại Thứ Nguyên Trùng Tộc.

Thế nên Thôi Nghị cũng chỉ dùng ánh mắt trào phúng để lướt qua đám người Mocha một chút, có điều khi y nhìn thấy đám học viên nhỏ tuổi hơn đứng cạnh Mocha, sự khinh thường trong mắt y càng thêm nồng đậm.

Y nhìn thẳng Mocha mà nói bằng khẩu hình " Top 3 niên khóa lần này chắc chắn thuộc về tao."

Đối với loại người chuyên đi khiêu khích người khác như Thôi Nghị, Mocha vẫn luôn mặc kệ không thèm để ý, dây dưa với bọn bại não như vậy thật sự rất phí thời gian, y cảm thấy thay vì làm chuyện vô bổ như vậy, y hoàn toàn có thể lựa chọn làm những thứ tốt hơn, như đi luyện tập này, không thì ngồi tâm sự mỏng với bé iu Bồng Bồng cũng không tệ...

Thôi Nghị bị Mocha làm lơ thì tức đến mức muốn nhào vào đánh người, cũng may bạn bè y nhanh mắt kịp giữ y lại, nhưng Lượng Tử Thú của y lại chẳng bị ai quản thúc, con thử tinh to lớn ấy nhe nanh hướng về phía Mocha, giống như cũng muốn thay chủ nhân nó tấn công đối thủ vậy.   

Ngũ Tử Mặc nhìn con Lượng Tử Thú vẫn đang giương nanh múa vuột dọa nạt Mocha, trong lòng không khỏi tò mò, rốt cuộc giữa hai người bọn họ có ân oán gì mà nhìn thấy nhau là phản ứng mạnh thế nhỉ? 

"Mocha, người kia là ai thế?"

"Cậu ta á, là bạn đồng niên với tôi, đều là học viên năm 4 hệ cơ giáp, có điều cậu ta không giống tôi lắm, dẫu sao tôi luôn ngồi vững vị trí đầu bảng toàn hệ, còn cậu ta thì vẫn phải đội tôi lên đầu, thế nên có chút oán giận cũng là điều dễ hiểu thôi. Ở chỗ đông người thì cứ kệ xác cậu ta là được, có điều cũng nên cẩn thận một chút, thằng cháu trai này tâm địa bất chính, giỏi nhất là chơi mấy trò đâm chọc sau lưng."  

Ngay sau đó Mocha bắt đầu phổ cập kiến thức cho đám Ngũ Tử Mặc gà mờ chưa trải sự đời, nào là Thôi Nghị tính nết xấu thế nào, bình thường hành xử ra sao, cuối cùng chốt hạ bằng một câu chuyện, đó là hai người bọn họ tại sao lại trở mặt thành thù như bây giờ.

"Tôi ghét nhất chính là loại người thích tự cho mình là đúng, tâm địa lại đen tối không chịu được, mà thôi, chuyện này xét ra thì cũng phải kể từ đời ông nội tôi mới đúng."

Sau đó Mocha bắt đầu kể về câu chuyện ngôn tình máu chó cho đám người Ngũ Tử Mặc nghe, cũng may không phải là kiểu mối tình tay ba dây mơ rễ má, nếu không thì đúng là dễ khiến người ta váng đầu. 

Chẳng là ông nội Mocha có một người trúc mã, hồi nhỏ bọn họ vô tư ở bên nhau, sau này lớn lên thì một người thức tỉnh thành lính gác, người còn lại thành dẫn đường, sau đó hai người thuận theo lẽ trời, cứ thế mà thành một đôi thôi.

Nghe đến đây Ngũ Tử Mặc không khỏi cảm khái, hóa ra truyền thống nuôi vợ từ nhỏ này của gia đình Mocha là do di truyền mà có à?

Nhưng mà tiếc cái ông nội Mocha lại không có may mắn như thằng cháu trai, độ dung hợp của hai người họ chỉ dừng ở mức %, thành thật ra mà nói thì không cao, nhưng tình cảm của bọn họ được bồi dưỡng qua nhiều năm, cho nên mọi người đều chân thành chúc phúc cho đôi trẻ này. 

Sau đấy bắt đầu màn cẩu huyết, vì ngay trong thời điểm đôi trúc mã đang ân ái mặn nồng thì ông nội của Thôi Nghị từ đâu xuất hiện, còn đem theo một tệp đính kèm là kết quả ghép đôi độ phù hợp giữa ông ấy và người trúc mã dẫn đường kia của ông nội Mocha lên tới 72%.

Không sai, so với độ dung hợp đáng ngưỡng mộ của Mocha và Lý Bồng Bồng là 70% thì cũng cao hơn tới 2%. 

Độ dung hợp cao như vậy, ông nội của Thôi Nghị lúc đấy còn là thiếu gia của Thôi gia, vì muốn củng cố địa vị bản thân cũng như bồi dưỡng vị thế gia tộc, tất nhiên không thể bỏ qua một dẫn đường vô cùng tiềm năng như vị trúc mã dẫn đường kia. Chỉ cần có thể cùng với dẫn đường này kết hợp, hắn sẽ không sợ bản thân sẽ bị tan xác bởi chứng cuồng bạo nữa.

Nhưng mà hắn chỉ là một người qua đường trong mối quan hệ của đôi trúc mã của ông nội Mocha, hắn không thể chỉ vì một cái báo cáo kết quả dung hợp độ để cướp người được.

Đến pháp luật Liên bang Tinh tế cũng không thể can thiệp được vào chuyện kết đôi của lính gác dẫn đường, lời nói này cũng không phải là đùa.

Lính gác dẫn đường kết hợp là chuyện chỉ khi hai người nuyện ý thì mới có thể thành, những người xung quanh căn bản không có khả năng can thiệp, cho nên việc đứng ra giành người chắc chắn không đem lại kết quả gì tốt đẹp, người có não nhất định sẽ không chọn cách này, thế nên ông nội Thôi Nghị chỉ có thể nhường một bước, đi tìm một dẫn đường có độ dung hợp 51% để kết đôi. 

51% thật ra cũng không phải con số nhỏ, nhưng trong lòng ông nội Thôi Nghị vẫn cảm thấy ấm ức với ông nội của Mocha. Mà lính gác ấy mà, chỉ cần không khống chế tốt được cảm xúc thì rất dễ rơi vào trạng thái cuồng bạo, và với tính tình của ông nội Thôi Nghị thì chuyện nén giận tới nổ tan xác hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được. 

Xét theo góc độ khách quan, chuyện này rõ ràng chẳng liên quan gì đến gia đình Mocha cả, nhưng nhà họ Thôi vẫn luôn cho rằng gia tộc của  y muốn chèn ép bọn họ nên mới dẫn đến kết cục đau thương như vậy, khiến cho một lính gác tài giỏi như ông nội Thôi Nghị năm đó phải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, nếu không hắn nhất định có thể dẫn dắt Thôi gia phát triển rực rỡ hơn nữa!

Từ đó hai gia tộc kết thù, và mối thù này kéo dài đến tận đời cháu là Mocha hiện tại luôn.

Ngũ Tử Mặc sau khi nghe xong câu chuyện thì gần như cạn lời luôn, có điều hắn rát nhanh đã phát hiện ra một thông tin cực kì hữu dụng đối với bản thân "Chẳng lẽ Liên Bang không có cưỡng ép bà nội anh cùng ông nội của Thôi Nghị kết hợp với nhau sao?" 

72% đó, mức độ dung hợp cao như vậy cũng không dễ gặp gì, hơn nữa có vẻ năng lực của ông nội Thôi cũng rất cao, Liên Bang thật sự có thể bỏ qua một mối lời như vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net