41 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Chương 41: Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ — Ngươi nói xem, sư huynh


"Ta say..." Lam Chỉ ôm cổ Giản Thương, thở hổn hển nhìn y.

Giản Thương một tay vuốt gáy Lam Chỉ, để đầu hắn tựa vào hõm vai mình, một tay bưng chén rượu mím môi, sắc mặt âm tình bất định như là đang suy tư.

"Gối ôm sao cứng vậy.. Đổi cái khác..." Lam Chỉ bực bội xé rách y phục Giản Thương.

Giản Thương bưng chén rượu, rốt cục ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu còn trong chén, chậm rãi nâng đầu Lam Chỉ, dưới cái nhìn mông lung của hắn mà hôn xuống.

"Ưm... Muốn hôn hôn nữa..." Lam Chỉ nhíu mày lui về sau, cổ bị người giữ lại, cuối cùng buông lỏng khớp hàm hôn sâu, từ từ trở nên mê say, nhắm mắt không hề chống cự.

Hai người môi lưỡi quấn quít, ôm thật chặt đối phương, muốn ngừng mà không được, chìm đắm trong đó.

"Vì sao sư huynh dẫn ta tới Phượng Minh học viện?" Hôn một lúc lâu, Giản Thương chưa thỏa mãn mà buông đôi môi phát sưng của Lam Chỉ ra, thấp giọng hỏi.

"Ta đã quên..." Lam Chỉ nhíu mày suy nghĩ một hồi, lạnh lùng nói, "Mắc mớ gì tới ngươi?"

Giản Thương bưng một chén rượu lên, một lần nữa ép Lam Chỉ uống hết.

"Ưm..." Lam Chỉ ngửa đầu, yết hầu di chuyển lên xuống, bất đắc dĩ đem rượu trong miệng nuốt xuống, ánh mắt tan rã, người như nhũn ra ngã lên người Giản Thương.

"Là vì 《Quân hành tĩnh chỉ 》?" Giản Thương đỡ đầu Lam Chỉ.

"Đúng..." Lam Chỉ có chút bực bội, "Ta già rồi, dĩ nhiên là hay quên."

"《Quân hành tĩnh chỉ 》 ở đâu?"

Lam Chỉ chậm rãi ngẩng đầu, mặt âm trầm quan sát kỹ Giản Thương một hồi, lạnh lùng nói: "Ta nói cho ngươi, ngươi không được phép nói cho tên kia!"

Mắt phượng nheo lại: "Không nói cho tên kia."

Lam Chỉ ôm cổ Giản Thương, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "... Chính là khi ngươi đến nơi đó, sẽ gặp một kết giới ẩn, phải dùng linh lực viết lên trên mặt một chữ "Tĩnh" mới có thể phá vỡ. Biết "Tĩnh" nào không? Ta cho ngươi biết, là tĩnh trong an tĩnh, không phải cánh trong cánh nhiên, càng không phải tịnh trong kiền tịnh, biết không..."(1)

(1: cánh nhiên – theo lẽ thường – đồng nghĩa "dĩ nhiên"; kiền tịnh – sạch sẽ; tĩnh, cánh, tịnh đều phát âm là "jìng")

"Sư huynh làm thế nào biết 《Quân hành tĩnh chỉ 》?" Mắt phượng hơi trầm xuống.

Lam Chỉ kiên định lắc đầu: "Không nói."

Giản Thương lại hôn hắn lần nữa, chậm rãi kéo hắn ngồi vào trên người mình, ngón tay linh hoạt tháo đai lưng của hắn ra, đồng thời thấp giọng dụ dỗ: "Nói cho ta biết."

"Không nói." Lam Chỉ lôi kéo tay y, cả giận nói, "Không được kéo quần ta xuống."

"Sư huynh đối với việc ta đau đớn hoàn toàn không kinh ngạc, giống như đã sớm biết." Giản Thương ánh mắt âm u, nhẹ nhàng tách hai chân hắn ra, để hắn ngồi vắt ngang qua đùi y, "Sư huynh hình như biết rất rõ chuyện của ta?"

"A..." Lam Chỉ có chút khó nhịn mà động đậy, thắt lưng lại bị ôm chặt hơn, chợt nở nụ cười, "Chuyện của ngươi... ta đều biết."

"Làm sao biết được?" Giản Thương dừng một chút, lại vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng trong lý y của Lam Chỉ, ấn từng đốt từng đốt xương sống hắn.

"Không nói." Lam Chỉ mím chặt môi.

"Ngươi có thể đem ý thức lưu bên cạnh ta?" Nhìn xương quai xanh tinh xảo ưu mỹ trước mặt, Giản Thương cúi đầu, gặm cắn tỉ mỉ, hô hấp dần có chút gấp gáp.

"Nói nhảm." Lam Chỉ ôm cổ Giản Thương, "Không phải."

"Có người nói cho ngươi biết? Hay ngươi có thể cảm nhận được?"

Lam Chỉ kiên định lắc đầu.

"Ngươi thấy được? Có pháp bảo?" Giản Thương ngẩng đầu.

Lam Chỉ không lên tiếng.

"Pháp bảo gì?" Giản Thương hơi híp mắt nhìn hắn chăm chú, đột nhiên nhặt lấy ngọc bài rơi ở trên giường: "Cái này."

Lam Chỉ uỷ khuất giành lại ngọc bài, một câu cũng không nói.

Giản Thương ôm chặt Lam Chỉ vào trong ngực, hạ thân trướng lên, cách khố tử chậm rãi cọ xát giữa hai chân Lam Chỉ: "Nói cho ta biết làm thế nào để xem được ngọc bài."

Lam Chỉ bị cọ xát rất khó chịu, đong đưa thắt lưng, thở dốc nói: "Ngươi không thấy được, vĩnh viễn cũng không thấy được..."

Hai người rốt cục không nói thêm gì nữa.

Giản Thương đẩy Lam Chỉ ngã xuống giường, quấn lấy hắn, hạ thân không ngừng cọ xát, giọng khàn khàn thì thầm: "Sư huynh hiện tại thật phóng túng."

"Ừm..." Lam Chỉ ý thức không rõ.

Giản Thương cúi đầu hôn hắn một hồi rồi buông hắn ra, cởi đai lưng của bản thân.

Cưỡng ép tuyệt đối không được, người này tỉnh lại nhất định sẽ giận dữ, có thể trước giết y sau tự sát. Rõ ràng lúc say rất phóng túng, ban ngày lại bày ra bộ dạng cao lãnh đến mức người ta muốn lập cho hắn đền thờ trinh tiết. Giản Thương nắm tay Lam Chỉ cầm lấy của mình, nằm xuống trên người hắn.

...

Trong phòng, tiếng thở dốc trầm thấp kéo dài. Qua một hồi lâu, Giản Thương từ trên người Lam Chỉ ngồi dậy, vừa lau sạch vừa ngắm người dưới thân say đến mặt đỏ bừng.

"Tay mỏi quá, sao khó chịu vậy chứ..." Lam Chỉ ủy khuất nhỏ giọng nói.

Giản Thương bế Lam Chỉ đi thẳng vào giường trong, thay hắn đắp chăn, yên lặng xuống giường.

"Tay ta mỏi quá, nhưng mà không thoải mái gì hết..." Lam Chỉ vẫn còn khó chịu, cũng có chút hoang mang.

Giản Thương nhặt lên ngọc bài, mày cau lại ngắm nghía nó: "Người khác đều không thấy được sao..."

Hoài nghi từ trước tới nay rốt cục được xác nhận, Giản Thương biểu tình phức tạp tối tăm, đem ngọc bài cất vào trong ngực áo mình, nhìn Lam Chỉ một cái liền mở cửa sổ phi ra ngoài.

Đêm nay, y có chuyện phải làm.

**********
Tên của quyển công pháp là 《Quân hành tĩnh chỉ 》, được khắc vào nội bích ma khí cấp chín. Một khi tự hủy kinh mạch tiến hành trùng tu, người tu luyện phải dùng công pháp này tiến hành điều tức, đem linh khí cùng phệ khí dung hợp, bằng không người tu luyện nhất định sẽ hết sức hết sức đau đớn.

Căn cứ vào tin tức Mặc Ly thay Giản Thương thăm dò được, 《Quân hành tĩnh chỉ 》 được giấu trong tàng thư thất(2) dưới đất ở Phượng Minh học viện. Nơi đó có một phần nhỏ quyển trục ma tu, là địa phương duy nhất ở đại lục Bắc Bộ có thuật pháp và công pháp ma tu, với sự bảo vệ của kết giới ẩn nguyệt bậc.

(2: phòng lưu trữ sách)

Cấp bậc kết giới cũng không tính là cao, bởi vì nó vốn dĩ là để tiện cho các viện sinh ra vào tu tập.

Bất đồng lớn nhất giữa kết giới ẩn và kết giới thông thường là nó không thể tùy ý bị phá vỡ. Cho dù Giản Thương đã đến nguyệt bậc thì nếu phương thức mở kết giới không đúng, kết giới sẽ tự động phát nổ, tất cả những gì bên trong kết giới đều vỡ nát. Mà phương pháp mở kết giới, từ trước đến nay chỉ có đạo sư Phượng Minh học viện và ba viện sinh nhập môn dưới quyền bọn họ mới biết được.

Thời điểm Mặc Ly giúp Giản Thương nghe ngóng được 《Quân hành tĩnh chỉ 》 ở nơi đó chính là trước khi hắn xuất phát rời khỏi Bắc Hành phái một ngày. Hắn vừa nghe nói 《Quân hành tĩnh chỉ 》 đang ở Phượng Minh học viện, cảm giác không có gì đó không thích hợp lâu nay trong lòng cuối cùng không đè ép được nữa.

Thật trùng hợp, vừa khéo đến mức cố ý. Hết thảy những gì liên quan đến sự việc của Lam Chỉ, đều quá đúng lúc. Hơn nữa, Lam Chỉ tựa hồ cũng biết rất nhiều.

Gió nhẹ trăng thanh, Giản Thương dựa theo lời nói của Lam Chỉ, phi hành thật nhanh trên không trung, rất nhanh liền tìm được một lầu các nhỏ trong tòa tàng thư. Vừa nãy, khoảng thời gian y nằm nhoài trên người Lam Chỉ quên mất đau đớn, hiện tại cơn đau đó đã sớm dần quay lại, sắc mặt có chút khó coi.

Lầu các nhỏ vô cùng an tĩnh, Giản Thương nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, sử dụng thụy quang quyết, nhanh chóng tìm được thang lầu thông xuống tàng thư thất dưới đất. Xuống hơn mười bước, Giản Thương rốt cục đi tới trước một cánh cửa sắt. Tay y vừa chạm vào, một đoàn ánh sáng màu lam đẩy ra, chắc chắn là kết giới ẩn thủ hộ tàng thư thất dưới đất. Tay vung lên, Giản Thương dùng linh lực viết một chữ "Tĩnh" thật to, thấy kết giới quả nhiên bị xé tạo thành một lỗ hổng.

Giản Thương đi vào, kết giới sau lưng chậm rãi khôi phục, một lần nữa lập lại.

...

Giản Thương ở trong tàng thư thất ngây người gần một canh giờ. Y không chỉ tìm 《Quân hành tĩnh chỉ 》 mà còn hết sức hưng phấn tìm kiếm những thuật pháp ma tu khác. Từ khi phệ mạch được dẫn dắt, y vẫn chỉ có thể vận dụng ma khí cấp chín để thăng bậc, hoàn toàn không có học bất kỳ thuật pháp ma tu nào. Lúc này đây, y được mở rộng tầm mắt, tiện tay chọn vài quyển trục thuật pháp, chờ khi nào tu tập xong sẽ trả lại.

Y phi nhanh về phòng Lam Chỉ, thấy hắn vẫn ngủ say, liền ngồi xuống bàn bên cạnh, chiếu theo phương pháp tu luyện trong 《Quân hành tĩnh chỉ 》, chậm rãi điều tức khai thông linh khí và phệ khí trong cơ thể, từ từ tiến nhập cảnh giới vong ngã(3).

(3: quên mình)

Một chu kỳ tu hành hoàn tất, Giản Thương đứng lên và duỗi người, thở ra một hơi dài, mỉm cười.

Đau đớn và gì gì đó, quả nhiên đỡ hơn nhiều. Cứ theo đà này, không bao lâu y sẽ có thể khống chế được linh khí cùng phệ khí trong cơ thể.

Chuyện mình cầm lấy ngọc bài của Lam Chỉ, tuyệt đối không thể cho hắn biết. Giản Thương tâm tư chuyển một cái, bố trí trong phòng một phen.

Giản Thương quay đầu nhìn Lam Chỉ trên giường, ánh mắt mờ ám, cởi ngoại y đang mặc trên người, lên giường nằm cạnh Lam Chỉ. Y ôm Lam Chỉ, đột nhiên nhe giọng cười, đem y phục trên người toàn bộ cởi ra hết, giơ tay Lam Chỉ lên, vẽ ra trên người mình từng vết từng vết thương đẫm máu.

**********

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng, Lam Chỉ còn chưa mở mắt đã thấy đau đầu dữ dội.

Cái "định mệnh"... Chuyện gì vậy...

Đầu suy nghĩ hồi lâu, Lam Chỉ vỗ vỗ trán, mới nhớ ra chung quy là đã xảy ra chuyện gì.

Chính mình hiện tại ở trong nhà tại Phượng Minh học viện, tối qua Giản Thương đến tìm mình uống rượu, Vân Ảnh Kim cũng tới, cả ba ngồi uống rượu với nhau, uống uống... liền không nhớ rõ nữa...

Say? Nhất định là say.

Tửu lượng cho tới bây giờ không tốt lắm, đêm qua bản thân là liều mình bồi quân tử.

Hắn từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt mười phần anh tuấn, lông mi dài rũ xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như vẫn luôn chịu đựng thống khổ khôn nguôi.

Lại phát tác?

Lam Chỉ vội vã ôm Giản Thương: "Đêm qua phát tác sao..."

Chưa nói xong, Lam Chỉ đã cảm thấy có gì không đúng.

Ế —— thân thể lõa lồ. Lưng nõn nà, thắt lưng cũng trơn nhẵn, mấy khối cơ bụng đâu ra đấy. Tay Lam Chỉ dần dần dời xuống, mò mò mấy thứ này nọ, nhất thời sửng sốt —— không có mặc, cái gì cũng không có mặc.

Giản Thương trợn to mắt, trước kinh ngạc sau lại lúng túng: "Sư huynh còn muốn sờ bao lâu..."

Lam Chỉ lòng rơi lệ.

Hắn đem tay dời đi, lặng lẽ nuốt nước mắt, dè dặt hỏi: "Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"

Giản Thương trầm mặc hồi lâu, chậm rãi ngồi dậy, chăn trên người rơi xuống: "Sư huynh đêm qua có chút kích động..."

Lam Chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Thiếu niên trên da thị màu mật ong có từng vết từng vết cào nhìn thấy mà đau lòng, vết thương rất mới, xanh xanh tím tím, không hiểu sao lại thấy có một loại vẻ đẹp lăng nhục.

Lam Chỉ giơ tay lên, nhìn trong móng tay mình dính không ít vết máu, thấy oan ức khó tả: "Ta đêm qua hình như..."

"Ta đêm qua đau đớn kịch liệt, giãy dụa thoát không được..." Giản Thương gục đầu xuống, "Sư huynh vẫn muốn cùng ta..."

"Ta..." Lam Chỉ có cảm giác muốn khóc.

"Đêm qua sư huynh dạy ta làm thế nào để cùng nam nhân... việc đó..." Giản Thương nhỏ giọng nói.

QAQ. Lão tử đê tiện như vậy sao...

"Đáng tiếc thân thể ta không tốt lắm, không cách nào thỏa mãn sư huynh..." Giản Thương cẩn thận nhìn hắn, tựa hồ tủi thân mà thận trọng lấy lòng, "Chờ thân thể ta khá hơn, chúng ta có thể tiếp tục..."

"Không... không..." Lam Chỉ cảm thấy mắt đã ướt rồi.


Chương 42: Nữ chủ thật hiện thân

"Ta... Tối hôm qua làm ra tình trạng gì?" Âm điệu Lam Chỉ có chút rối loạn.

Giản Thương cúi đầu, tựa hồ có nỗi niềm khó nói: "Cũng... Không có làm gì nhiều, chỉ giúp ta..."

"Giúp ngươi?" Lam Chỉ thật sự muốn rơi nước mắt.

"Giúp ta... Một lần." Giản Thương nhỏ giọng nói, "Ta ngay từ đầu giãy dụa không ra, sau đó... Ngươi cũng biết..."

QAQ. Chủ và thợ muốn chết. Không phải đùa giỡn, không phải khoa trương. Là thật sự muốn chết.

Lam Chỉ như bị điên ở trên giường xoay loạn: "Ngọc bài đâu? Ngọc bài đâu?"

Giản Thương cau mày nhìn Lam Chỉ: Cái ngọc bài này, tạm thời không thể trả lại cho hắn, trừ phi mình không muốn sống.

Ánh mắt Lam Chỉ quét qua chung quanh phòng, lập tức mở to hai mắt: "Đêm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao trong phòng loạn như vậy?"

"Vân Ảnh Kim tới. Lẽ nào hắn mang đi?" Giản Thương mặt lộ vẻ nghi hoặc.

"Tên ngốc kia ngay cả cánh cửa cũng không đóng kỹ được! Phải chăng nửa đêm có người tiến vào? !" Lam Chỉ bối rối, vội vàng muốn xuống giường tìm.

Giản Thương vội vã lôi kéo hắn, dụ dỗ nói: "Đừng vội. Ngươi tìm cái ngọc bài kia có ích lợi gì?"

"Ta..." Lam Chỉ nói không ra lời, nghẹn nửa ngày nói, "Ta cần nhìn xem..."

"Sau khi xem sẽ có trợ giúp?" Giản Thương cau mày.

"Không có..." Lam Chỉ khóc không ra nước mắt. Mọi chuyện phát sinh cũng đã xảy ra, cho dù hắn có xem ngọc bài cũng không cách nào sửa văn lại được.

Nhưng rất sợ a. Có bị khóa hay không? Sẽ sao đây? Đêm qua đã vượt qua chừng mực, thế nhưng dù sao cũng không làm bước cuối cùng, hẳn là không lập tức bị hệ thống khóa văn, mà để người bình thẩm thôi. Hắn chỉ hy vọng mấy người bình thẩm chương này có thể tha cho hắn.

Giản Thương nhìn Lam Chỉ, ánh mắt có chút phức tạp.

Lam Chỉ nhảy xuống giường tỉ mỉ lật trong phòng, qua nửa ngày rốt cục ngơ ngác ngồi xuống: "Ngọc bài đã không còn..."

Tại sao lại như vậy? Ai trộm? Người Lam gia?

Giản Thương vỗ nhẹ lưng Lam Chỉ: "Không có ngọc bài vẫn sống được mà."

"Ừ." Qua nửa ngày, Lam Chỉ rốt cục nghẹn ngào gật đầu. Chuyện đến nước này đã không còn biện pháp nào nữa, cho dù tìm được ngọc bài cũng không làm nên chuyện gì. Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn, một ngày này có thể bình tĩnh vượt qua, để cho hắn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

Qua cửa ải này, mới suy nghĩ vấn đề ai trộm ngọc bài đi.

**********

Hai người mặc y phục tử tế ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy cách đó không xa Vân Ảnh Kim đi tới, đỡ cái trán tựa hồ rất đau: "Các ngươi tỉnh rồi! Cha ngươi gọi chúng ta đến thư phòng."

Lam Chỉ cố khởi động khuôn mặt lạnh như băng, cứng tại chỗ không dám cất bước. Thư phòng ở nơi nào?

Vân Ảnh Kim đã quay người đi phía trước dẫn đường, vẫn đang không ngừng lẩm bẩm: "Đêm qua ai bỏ ta ở ven hồ nước..."

Giản Thương chậm rãi đi theo bên cạnh Lam Chỉ, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Việc hôm qua sư huynh làm với ta, sư huynh nghĩ như thế nào?"

Lam Chỉ đỏ mặt: "..." Đừng nhắc lại được không? Mẹ kiếp hắn thật muốn biết rốt cuộc đêm qua xảy ra việc gì! QAQ.

Giản Thương: "..."

Lam Chỉ lúng túng nói: "Đêm qua ta say."

"Ừ." Giản Thương nhẹ nhàng cười nói, "Một câu say rồi là được a..."

Vậy ngươi còn muốn như thế nào! Giúp ngươi tuốt ống là chủ và thợ bị thua thiệt được chứ!

Sân không lớn, ba người rất mau tới trước thư phòng của Lam Thiên Tu, Vân Ảnh Kim cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, Giản Thương vẫn cứ yên tĩnh mặt không hề cảm xúc, chỉ có Lam Chỉ trong lòng vô cùng câu nệ.

Ba người cùng đi tới thỉnh an.

Lam Thiên Tu hướng ngoài cửa sổ, chắp tay sau lưng không biết đang suy nghĩ gì, vừa nghe thanh âm ba người đến, quay người ngồi xuống trước bàn, nói với Lam Chỉ: "Ngươi hai năm chưa về nhà, ngày hôm nay trước tiên bái phỏng khắp nơi trong Phượng Minh Học Viện một cái, đặc biệt là Tống tu sĩ, cũng là đạo sư của Ảnh Kim, sáng nay phải đi thỉnh an."

"Vâng."

"Hai người các ngươi cũng đi theo, Ảnh Kim đều biết hết. Ngươi còn trẻ tuổi, nhận thức nhiều tu sĩ thành danh chỉ có trăm lợi chứ không có một hại."

Giản Thương vội nói: "Vâng."

Lam Thiên Tu an tĩnh một lúc: "Hai người các ngươi đều đi ra ngoài đi. Lam Chỉ lưu lại."

Vân Ảnh Kim vội nói: "Vâng. Chúng ta đi ra ngoài trước. Lam hiền đệ nói xong ra ngoài tìm chúng ta, cùng đi bái phỏng thỉnh an."

Lam Chỉ gật đầu, trong lòng không muốn. Người này vừa nhìn chắc chắn là muốn giáo huấn chính mình a, nói chuyện khẳng định cũng không khá hơn chút nào.

Hai người rốt cục đi ra ngoài, Lam Chỉ nơm nớp lo sợ chờ Lam Thiên Tu lên tiếng, chỉ thấy hắn ngồi lật sách nửa ngày, mới nói: "Ngươi tu hành thế nào?"

"Tinh bậc thượng cấp, chưa tới đỉnh cao."

Lam Thiên Tu cau mày: "Ngươi ta tư chất xấp xỉ, thời điểm ta lớn bằng ngươi, đã là Nguyệt bậc. Ngươi tại sao lại kém như thế?"

Lam Chỉ: "..."

"Cả ngày bận bịu những tục vụ trong Bắc Hành Phái kia, làm lỡ tu luyện, tương lai tự vệ như thế nào?"

"Phụ thân dạy rất đúng." Lam Chỉ không thể làm gì khác hơn nói.

Lam Thiên Tu trầm ngâm một lúc: "Chuyện trước đó vài ngày ngươi bị ma tu bắt đi, ta đã biết rồi, nhưng không có báo cho mẫu thân của ngươi, sợ nàng lo lắng. Tính cách của ngươi luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, không nặng tình. Lần này thế nhưng lại quay về vấn an mẫu thân, hy vọng chuyện lần này giúp ngươi tỉnh ngộ." Âm điệu có chút đau thương nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

"Vâng." Lam Chỉ có chút không biết phải làm sao.

"Lưu lại một đoạn thời gian đi, ta giúp ngươi thăng Nguyệt bậc mới đi, thuận tiện dạy ngươi hai bộ thuật pháp mới ta nghiên cứu ra. Ngươi cứ việc xem thường người phụ thân đạo tu si [1] này, lại không biết bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy."

[1] si: ngu ngốc, dở hơi

"Vâng..." Lam Chỉ da đầu có chút tê, "Nhi tử hai năm trước không hiểu chuyện."

Lam Thiên Tu thở dài: "Ngươi nếu như tiếp quản Bắc Hành Phái, chỉ lo sẽ càng ngày càng bận rộn. Mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi, phải nhớ thỉnh thoảng về thăm nàng."

"Vâng."

Lam Thiên Tu lại trầm mặc một hồi, tựa hồ có lời muốn nói, cuối cùng vẫn không có nói ra, phất tay một cái nói: "Đi đi."

Lam Chỉ vội vã từ trong thư phòng lui ra, chỉ thấy Lam Thiên Tu lại một lần nữa mặt hướng ngoài cửa sổ đứng trầm tư, bóng lưng cô đơn, vắng lặng không nói lên lời.

**********

Lam Chỉ nghĩ: Về nhà phải bái phỏng khắp nơi, cái này khẳng định không trốn khỏi .

Hắn tìm Giản Thương cùng Vân Ảnh Kim, dựa theo Lam Thiên Tu dạy bảo, tới viện Tống Thành bái phỏng. Tống Thành là một đạo sư Tiên bậc của Phượng Minh Học Viện, thành danh đã lâu, ở Phượng Minh Học Viện đã gần một trăm năm, học trò khắp thiên hạ.

Vân Ảnh Kim hoàn toàn là dựa vào quan hệ mới có thể bái hắn làm thầy, lại không quá chuyên tâm, cho dù tư chất không tồi, lại cũng coi như là một trong những học trò không có tiền đồ nhất của hắn.

Ba người thông báo ở cửa, không lâu lắm, một nha hoàn đi ra đỏ mặt nói: "Tu sĩ thỉnh các vị đi vào."

Vân Ảnh Kim hình như có cảm thán: "Bạch Phượng... Càng ngày càng xinh đẹp ... Nàng trước đây từng yêu thích ta..."

Lam Chỉ: "..." Ngay cả nha hoàn cũng không để yên?

Ba người rốt cục đi đến đại sảnh, chỉ thấy một lão nhân mái tóc hoa bạch, bộ dạng thanh quắc [2] đang ngồi nói chuyện cùng một nữ tử. Cô gái kia vừa ngẩng đầu, liền hấp dẫn ánh mắt Lam Chỉ.

[2] thanh quắc: gầy mà có tinh thần

Yên Nhiên. Tuyệt đối là nàng không sai.

Chỉ thấy nàng thân cao chừng 1m75, bộ dáng thập phần trung tính, giống nam tử lại cũng giống nữ tử, nhưng không chỗ nào khiến người không thích, chỉ cảm thấy tư thế oai hùng hiên ngang, vô cùng đoạt nhân tâm.

Khụ khụ. Muội tử này, là bách hợp duy nhất bên trong đại cương Lam Chỉ, là một đôi với Lam Hinh. Giản Thương trước tiên đẩy Lam Hinh, dẫn tới Yên Nhiên giận dữ, đến đây khiêu khích, kết quả cũng bị đẩy.

Kết quả cuối cùng, chính là một loại tam phi cục diện khiến một nhóm trạch nam phi thường hỉ văn nhạc kiến [3].

[3] hỉ văn nhạc kiến: có mấy nghĩa, theo ta trong trường hợp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#khiin