Khúc 1: Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Duẩn Duẩn

"Hãy lấy tôi, tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn."


"Duy chỉ có một điều bất nhất tôi không thể cho em, bởi tôi đã có người mình thương, đó chính là thứ gọi là tình yêu."


***

CHƯƠNG 1

Đâu chỉ đám phóng viên? Ngay cả "Nguyễn tiên sinh" nhà cô cũng phải kinh ngạc trong giây lát. Trong ấn tượng của anh, Ân Tĩnh luôn là một cô gái dịu dàng, nhã nhặn và chưa bao giờ to tiếng với bất cứ ai. Không ngờ hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, cô lại thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình trước bao ống kính của đài truyền hình và cánh truyền thông - sẽ được phát sóng rộng rãi khắp Hồng Kông.

Song cũng chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, đợi đến khi đi đến bãi đậu xe vắng vẻ, bàn tay đang ôm cô chợt buông lỏng, Nguyễn Đông Đình lấy điện thoại ra bấm số: "Điều tra hết tất cả băng ghi hình. Tra xem trưa nay có người bám theo phu nhân vào khách sạn hay không..."

Vừa dứt lời, tài xế đã lanh lợi lái xe tới. Anh chẳng mảy may nhìn tới "Nguyễn phu nhân" của mình mà bước thẳng lên xe. Ân Tĩnh thở dài, đi vòng qua bên kia, lẳng lặng mở cửa ngồi vào.

Trong buồng xe có một sự kiềm nén không thở nổi.

Không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu anh ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt lạnh tanh như vậy.

Người ngoài đều nói Nguyễn tiên sinh mắc chứng liệt mặt, cả ngày chỉ trưng vẻn vẹn đúng một vẻ nghiêm túc ngàn năm như một. Nhưng cô biết khi hàng lông mày rậm rạp của anh nhướn lên, khắp người sẽ toát ra mùi chán ghét cấm người lạ tới gần, giờ phút này, Nguyễn Đông Đình rất nguy hiểm.

Mà loại nguy hiểm này, anh đã duy trì suốt cả buổi chiều.

Tài xế A Trung ngồi ở ghế lái rụt rè nói: "Thưa Cậu, Bà lớn vừa dặn con là phải mời vợ chồng Cậu về nhà ăn tối ạ." Nguyễn Đông Đình thinh lặng, cặp mắt nhìn chằm chặp ánh đèn lướt qua ngoài cửa sổ, để lại một đường nét lạnh lẽo thô cứng in sâu vào mắt cô.

"A Trung vừa bảo mẹ mời chúng ta về nhà ăn tối." Không nỡ lòng để cậu tài xế phải khó xử, Ân Tĩnh đành phải mở miệng.

Ấy thế mà Nguyễn Đông Đình vẫn hoàn toàn phớt lờ cô, chẳng thèm quay đầu lại mà trực tiếp ra lệnh: "A Trung, lái xe đến khách sạn."

"Nhưng Bà lớn đã dặn..."

"A Trung, cậu dừng xe lại đi." Giọng nói nhẹ nhàng và nhã nhặn từ phía sau truyền đến, lần này là phu nhân.

A Trung như được ơn đại xá, nhanh chóng chọn chỗ dừng xe, rồi chuồn khéo ra ngoài.

Nguyễn Đông Đình làm như không thấy sự thay đổi ấy, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như cũ. Ân Tĩnh nom khuôn mặt lạnh tanh của anh, sau một lúc im lặng mới từ từ lên tiếng: "Chuyện xảy ra trưa nay không phải như những gì anh thấy."

"Ý em là Thu Sương lừa tôi?" Một tiếng cười giễu cợt nhàn nhạt vang lên, bấy giờ anh mới quay đầu lại, đối địch với ánh mắt của cô: "Tôi quen biết Thu Sương mười lăm năm, suốt mười lăm năm qua, cô ấy chưa từng nói dối tôi dù chỉ là một câu."

"Vậy nên là em nói dối anh?"

Anh nhìn cô chăm chăm, khuôn mặt điển trai ấy thật sự rất hợp với ánh mắt lạnh căm như vậy.

Ân Tĩnh cúi đầu, bên môi lướt qua một vòng cung tự giễu mờ nhạt: "Cũng phải, dẫu có sai thế nào chăng nữa thì cũng chẳng phải lỗi của cô ấy." Câu nói nghe nhẹ tênh biết bao, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt dịu dàng như mọi khi: "Phỏng chừng mẹ sẽ rất tức giận, nên anh hãy về nhà trước đi, nếu như không muốn nhìn thấy em..." Cô thoáng dừng lại, cố duy trì sự mềm mại trên đôi môi: "Nếu như không muốn nhìn thấy em, vậy em sẽ đến trung tâm mua sắm chọn ít đồ rồi sẽ trở về sau."

Chất giọng của cô êm ái mà mềm mỏng, giống hệt với gương mặt dịu dàng vô hại và tính tình điềm đạm yên ả như nước trong suốt mấy năm trời cô bước chân vào nhà họ Nguyễn.

Cho đến khi - "Cô ấy" xuất hiện.

Bảy tiếng trước.

Ân Tĩnh vừa mới cúp điện thoại, trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Tháng rồi, anh cả bỗng nhiên vòi hỏi Hà Thu Sương ba mươi vạn tệ, cô ấy thực sự đã chuyển tiền cho anh ấy?

Chưa đầy hai mươi phút, cô đã xuất hiện trước cửa phòng số 12, tầng 38 của "Khách sạn họ Nguyễn" - Ân Tĩnh nhớ rõ căn phòng này sẽ luôn được bỏ trống dưới sự sắp xếp của Nguyễn Đông Đình, chỉ đón duy nhất người yêu kiều ghé chơi vài tháng trong năm như rồng đến nhà tôm.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Tới đây! Hôm nay sao rảnh rỗi thế này?" Chất giọng thanh tú yêu kiều vọng lại từ trong phòng, cánh cửa vừa bật mở, Ân Tĩnh bất chợt cảm giác có luồng sáng bất tận tràn ra từ khe cửa - đó là Hà Thu Sương: da dẻ trắng nõn nà, vóc người mảnh mai, cao gầy, với ngũ quan sâu sắc tuyệt đẹp, đẹp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc tán thán, cộng thêm mái dóc dài xoăn cuộn bồng bềnh trông giống như mới được tạo hình ở tiệm làm tóc.

Cánh cửa vừa được kéo ra, sự mừng rỡ hoan hỉ cùng ánh sáng rực rỡ tràn hết ra ngoài. Mãi sau mới phát hiện người tới không phải Nguyễn Đông Đình, nụ cười ấy bỗng chốc sựng lại: "Sao lại là cô? A Đông đâu?"

Mặc dầu hỏi một câu đánh đố như vậy, song trông Hà Thu Sương chẳng có vẻ ngạc nhiên hay lạ lùng gì mấy.

Ngược lại Ân Tĩnh nom có hơi lúng túng: "Anh ấy không biết tôi tới. Hà tiểu thư, tôi chỉ đến để hỏi chuyện ba mươi vạn tệ kia..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Hà Thu Sương làm biếng chặn ngang: "Ồ, tiền cho anh cả cô ấy à?" Vẻ mừng rỡ mới rồi chẳng còn sót lại gì, cô ấy vuốt mái tóc xoăn như những nét vẩy mực, chầm chậm trở về phòng.

Ân Tĩnh cũng đi vào theo: "Hà tiểu thư, số tiền ấy xin cô hãy lấy lại..."

"Lý nào lại có chuyện như vậy? Tiền bạc đã trao gửi như bát nước đổ đi, vả lại cô đây cũng giúp tôi với A Đông nhiều như thế, giờ tôi giúp anh cả cô một tay, cũng phải đạo làm người."

Cô ta nở nụ cười nhu mì, rõ ràng chỉ là một lời cảm ơn bình thường, vậy mà khi đi vào tai Ân Tĩnh, chữ "giúp" ấy dường như chứa đầy sự mỉa mai vô hạn.

Cô nhìn Thu Sương lười biếng ngồi trên ghế quý phi - phải rồi, cùng một bộ với căn phòng này, cả thảy bên trong đều được bố trí vô cùng đặc biệt. Cô nhớ Nguyễn Đông Đình từng phân phó với cấp dưới rằng, Thu Sương thích ghế quý phi bằng da mềm, Thu Sương thích uống trà Lapsang souchong khun khói, Thu Sương yêu cầu trong phòng phải có mùi giống như hương Chanel số 5 - xem chừng hôm nay hiệu suất làm việc của các nhân viên thực sự rất cao.

Cô nghe thấy Hà Thu Sương nói trong căn phòng tràn ngập mùi Chanel số 5: "Ân Tĩnh à, tôi thật sự rất cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã thức thời như vậy, bao bọc che chở cho tôi và A Đông bấy lâu nay, thế mà chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận. Đêm qua anh ấy ở chỗ tôi bảo rằng," Nói đến đây, cô ta khẽ cười, ba chữ "ở chỗ tôi" phát ra vô cùng mập mờ và uyển chuyển: "Anh ấy bảo, cô luôn nhớ kỹ xuất thân của mình, tự biết ca nữ hát hí trên phà dù có mặc bộ đồ hiệu nổi tiếng thì cũng chỉ là một bộ đồ hiệu nổi tiếng, nữ sinh bé tuổi như thế nào dám mảy may ảo tưởng tí gì về anh ấy."

Sắc mặt Ân Tĩnh tái nhợt hẳn đi, lại bị Hà Thu Sương nhiệt tình nắm chặt tay: "Thế nào là tự mình biết mình, cô nói xem, tôi có nên cảm ơn cô hay không? Năm ấy, A Đông chọn cô làm vỏ bọc che chắn cho chúng tôi, đúng là không sai lầm chút nào."

Giọng cô ta càng ngày càng trầm, càng ngày càng thấp, nhưng quái thay lại nghe rất rõ ràng.

Hóa ra sau chừng ấy năm cô vẫn nhớ như in trong đầu, vì cớ gì hồi đó cô lại tới đây, rồi vì cớ gì lại cùng theo anh đến Hồng Kông.

"Tôi biết anh cả em thiếu một khoản nợ, cũng biết gia cảnh em không tốt."

"Nếu như em cần, số tiền ấy không phải là vấn đề."

"Hãy lấy tôi, tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Tôi cũng sẽ lo cho gia đình em, tiền sinh hoạt, nhà cửa, xe cộ, một điều cũng không thiếu, nhất định sẽ khiến họ hài lòng."

"Duy chỉ có một điều bất nhất tôi không thể cho em, bởi tôi đã có người mình thương, đó chính là thứ gọi là tình yêu."

Hóa ra ngay cả cô cũng nhớ, nhớ đến khắc cốt ghi tâm trận mưa lạnh thấu xương ở bờ biển Hạ Môn năm nào, một cơn gió giá buốt thổi lướt qua, cô đã run rẩy nói với anh: "Nguyễn tiên sinh, em đồng ý."

Không phải "A Đông, em nguyện ý" mà là "Nguyễn tiên sinh, em đồng ý".

Sau khi đồng ý, gia đình Ân Tĩnh quả nhiên đã có một cuộc sống sung túc hơn trước gấp mấy lần, do vậy anh cũng yên tâm đưa cô về Hồng Kông, để cô trở thành "Nguyễn phu nhân". Sau đó, dưới cái lá chắn là "Nguyễn phu nhân", anh lại tiếp tục sống trong thế giới hai người của mình với Hà Thu Sương.

Nhìn mà xem, giữa cô và anh, nói trắng ra cũng chỉ là một cuộc đổi chác.

Bởi chỉ là đổi chác thế nên từ năm ấy đến nay, bất luận là thế giới ngoài kia có xem hai người họ cử án tề mi như thế nào, hay ân ái ra sao, thì ở trong lòng cô, cô vẫn mãi gọi anh là "Nguyễn tiên sinh" - "Em đã là vợ tôi rồi, sau này người nhà gọi tôi thế nào thì em cứ gọi tôi thế ấy." Năm ấy khi mới kết hôn, anh từng nói với cô như vậy. Nhưng cô gái luôn nói gì nghe nấy với anh, bấy giờ chỉ mỉm cười quay đầu nhìn những bông hoa lan tử la đang nở rộ ngoài cửa sổ: "Nguyễn tiên sinh, anh nhìn này, trông chúng nở thật đẹp."

Cố chấp như vậy cũng chỉ vì muốn nhắc nhở bản thân, quan hệ giữa cô và anh một khi đã lột bỏ lớp da đẹp đẽ bên ngoài thì bản chất bên trong chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện xa lạ giữa hai người "Nguyễn tiên sinh" và "Trần tiểu thư."

Ai còn dám mong hão điều chi nữa?

Hà Thu Sương đột ngột hét chói tai, kéo suy nghĩ của cô về với thực tại: "Trần Ân Tĩnh, cô thật quá đáng!"

Ân Tĩnh ngẩn người, còn chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao thì đã bị Hà Thu Sương hung ác hất tay ra: "Ba mươi vạn tệ cũng đã đưa cho cô, như thế là tận tình tận nghĩa lắm rồi! Giờ cô còn muốn há mồm nuốt hết tất cả ư?"

"Ý cô là gì..."

"Có chuyện gì vậy?" Ngay khi giọng nói nghi hoặc thoát ra khỏi cổ họng của Trần Ân Tĩnh, thì bên kia cũng có một giọng lạnh lùng giận dữ truyền tới từ cửa chính.

Nhất thời, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy như có một tảng băng ngàn năm tuổi đang nện xuống đầu mình.

~~~

P/s: Mấy nay tớ ngồi đọc truyện này, đọc xong tốn cả mấy chục lít nước mắt, bắt đền bạn Meilynh đấy ạ ~~

Mọi người thấy nam chính đáng ghét chưa ạ, mấy chương đầu sẽ thấy ghét lắm lắm, vì lẽ người ta chưa yêu nữ chính, người ta lấy nữ chính làm bình phong để chăm sóc cho cô bạn gái là thật đấy ạ, khóc gần 'chít' ~~

Tên của Khúc 1: Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ) trích trong bài thơ "Mộc lan hoa lệnh" của Nạp Lan Tích Đức:

Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến,
Hà sự thu phong bi hoạ phiến?
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,
Khước đạo cố nhân tâm dị biến.

(Nếu mãi tình ta tựa thuở nào
Quạt hoa phải luỵ gió thu sao?
Bỗng đâu người ấy thay lòng dạ
Lại nói tim ai dễ đổi trao) - Bản dịch của Tiểu Hài Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net