Chương 1: Thạch Tiểu Tinh Thần Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một thị trấn nhỏ của một quốc gia nào đó nơi trần thế, đêm nay là lễ hội cầu an nên mọi người tập trung rất đông trên những con phố. Đủ loại mặt hàng được bày bán 2 bên đường, quần áo, đồ chơi, thức ăn, đặc biệt là các loại mặt nạ quỷ được vẽ rất tinh xảo, phục vụ cho lễ hội. Theo lẽ thường thì hầu hết mọi người tham gia đều đeo mặt nạ, khi đó sẽ không ai biết họ là ai, như vậy việc vui chơi đêm nay cũng thoải mái hơn.

Trên một con phố bên cạnh sông Tiêu Giao, một lục y nam nhân với mái tóc bạc trắng xoá rất bắt mắt đang đi ngược lại với dòng người tập nập. Trên đầu chàng đội một chiếc mặt nạ hình chim quỷ mũi dài - linh thú canh gác rừng, nam nhân này ngũ quan tuấn mỹ khiến ai đi qua cũng đều ngoảnh mặt nhìn, nhất là các thiếu nữ. Chàng bước đi thất thểu, ánh mắt vô hồn lạnh lùng đến bức người. 5 vạn năm rồi. Đã 5 vạn năm kể từ ngày nàng vũ hoá. Lễ hội này là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, vì thế nên năm nào chàng cũng trở lại đây vào dịp này, ôm ấp mộng tưởng sẽ tìm thấy nàng.

"Kiếp sau, mong rằng chúng ta vẫn sẽ nhận ra nhau." Khi ấy, ngay tại chỗ này, nàng đã cười với chàng thật vui vẻ. Ký ức đó như những đường kiếm cứa vào tim chàng hàng nghìn hàng vạn vết mỗi khi nhớ lại.

8 vạn năm trước.

Thạch Tiểu Tinh Thần nữ tỉnh lại sau hơn 3 ngàn năm bế quan tại động Giã Nguyệt trên đỉnh Bất Chu Sơn. Hai mươi vạn năm qua, nàng luôn ở đây để canh giữ trụ trời, nếu không phải đại sự, tuyệt đối không xuống núi, nên số lần nàng rời khỏi chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Nơi đây rất hoang sơ, nhưng nàng có thể tự tin mà khoe khoang rằng nó còn đẹp hơn bất kỳ chốn bồng lai tiên cảnh nào ở tam giới. Bất Chu Sơn khí hậu ôn hoà, cây cối phát triển, ngoại trừ chim chóc và muôn thú ra thì 3 vạn dặm xung quanh đều không có lấy một bóng người, thần tiên cũng ít khi lui tới nếu không phải là lí do bắt buộc. Vùng này được coi là cấm địa của Côn Lôn Sơn, cho nên kể cả người của Côn Lôn cũng không thể đặt chân tới. Cũng phải nói thêm, có lẽ do Trấn Sơn thú của nàng quá hung dữ nên chẳng ai dám đến gần. Mấy vạn năm trước có một vị đại tiên đến nhưng không kịp báo, kết quả là lúc đó nàng đang bế quan. Đại tiên đó đi vào kết giới làm kinh động Trấn Sơn thú, kết quả là bị nó rượt đuổi ra khỏi Bất Chu Sơn.

Từ khi Nữ Oa Nương Nương vũ hoá, nàng cũng đã tránh xa thế sự tam giới. Bởi vậy, nàng càng ngày càng trở nên lười nhác, sáng vui chơi cùng muôn thú, tối tu luyện tiên thuật kiếm thuật dưới ánh trăng. Lúc buồn chán còn có thể coi chim chóc ca múa, hoặc ngồi thiền dưới thác nước bên cạnh đầm Bích Thuỷ. Tiểu Tinh gọi đây là thú vui hưởng lạc mà ít vị tiên nhân nào có được.

Lần này nàng xuất quan hạ sơn là vì nhận được thiếp mời của Ngọc Hoàng Thượng Đế. Lễ sắc phong Thái tử của Thiên tộc đã được ban cáo khắp tam giới, thần tiên lớn nhỏ, còn có cả người của Ma tộc đều được mời tới để chứng kiến sự uy phong của họ. Tuy là có chút khoa trương thái quá, nhưng đây cũng là dịp để Thiên tộc chứng tỏ rằng họ xứng đáng là tộc đứng đầu tam giới. Lúc nhận được thiệp, Thạch Tiểu Tinh cứ đắn đo mãi. Nếu nàng không đi thì xem như không nể mặt lão Ngọc Hoàng, cho nên bất đắc dĩ đành nhận lời.

Trước khi lên đường, Tiểu Tinh căn dặn con cửu vĩ hồ ly của mình phải trông coi động Giã Nguyệt cho thật tốt, tuyệt đối không được phá giới sát sanh mà bắt cá trong đầm Bích Thuỷ. "Còn nữa, không được chọc phá Trấn Sơn thú," Lần trước nàng xuống núi, khi trở về thì Bất Chu Sơn quá nửa đã bị 2 con dị thú này phá nát, khó khăn lắm mới có thể đem khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. "Còn nữa," Tiểu Tinh tiếp tục, "Ngươi phải chăm chỉ tu luyện, khi đó mới nhanh có được nhân dạng vĩnh viễn của riêng ngươi."

Con cửu vĩ hồ ly này là nàng nhặt được dưới chân núi Bất Chu Sơn 4 vạn năm trước, lúc đó nó còn là 1 con tiểu hồ ly bị thương, không có nhân dạng. Đây là một chuyện rất lạ, vì cáo 9 đuôi là một loài dị thú cao cấp, hầu hết lúc sinh ra đều đã mang hình dáng con người. Tiểu Tinh thương tình nên đem nó về Giã Nguyệt động trị thương rồi giúp nó tu luyện thành tiên. Thế nhưng đã hơn 4 vạn năm mà nó vẫn chẳng chút tiến bộ nào, có thể biến ra dạng người nhưng chỉ duy trì được vài canh giờ mà thôi. Hơn nữa con cửu vĩ hồ ly này rất ham chơi, lại không chịu ăn chay niệm Phật làm nàng thực phiền lòng.

Riêng về Trấn Sơn thú của nàng, đây là dị thú Thượng cổ tên Giải Trĩ, thân trước là trâu, thân sau là dê, đầu là kỳ lân, lông màu lam thẫm. Trên đầu Giải Trĩ có sừng rất nhọn, chỉ cần sừng gãy thì sẽ chết ngay lập tức. Nó rất thông minh, có thể hiểu được tiếng người, mắt có tinh nhãn phân biệt được thiện ác. Hơn nữa Giải Trĩ còn có thể phóng lôi xa tới vạn dặm. Năm đó nàng đang đi ngao du ở Tây Kỳ thì bị nó tấn công. Không nỡ xuống tay giết nên Tiểu Tinh mới thuần phục nó rồi đem về Bất Chu Sơn làm Linh thần giữ núi.

Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi thứ, Thạch Tiểu Tinh mới cưỡi Bạch Trạch lên Thiên Cung. Bạch Trạch thân cao 5 thước, uy dũng vô cùng. Nó có thân sư tử, đầu cừu, cánh đại bàng, móng ngựa, đuôi cáo, một thân bạch mao dài trắng như tuyết rất mượt. Nó là Thượng cổ thần thú giống Giải Trĩ, linh sơn của Côn Lôn, thông vạn vật tình, được người đời gọi lại Đại cát tường thú vì luôn đem lại may mắn. Thạch Tiểu Tinh cực kỳ yêu thích Bạch Trạch nên ngày nào cũng tắm rửa, chải lông cho nó, đôi lúc cũng cưỡi nó đi dạo quanh Bất Chu Sơn cùng tiểu hồ ly.

Tại Thiên Môn, từ sớm rất nhiều vị thần tiên chân nhân đến tham dự lễ sắc phong Thái tử đã có mặt tại đây. Thiên Lôi tất bật chào trước đón sau, cơ hồ có chút mệt mỏi. Thấy Thạch Tiểu Tinh cưỡi Bạch Trạch đến, Thiên Lôi vội vàng gạt hết mọi việc sang một bên, đon đả đến chào hỏi. "Tiểu Tinh Thần nữ, không biết người đến, không kịp nghênh đón từ xa, xin Thần nữ thứ lỗi."

"Không cần phiền như vậy. Hôm nay ngươi vất vả nhiều rồi." Nàng cười giượng, trong lời nói có chút khách khí.

Vừa lúc đó, nàng gặp Thái Thượng Lão Quân và Thái Bạch Tinh Quân đang cùng nhau đi đến. Thấy nàng, 2 vị tiên quân có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng tay bắt mặt mừng như bằng hữu lâu năm không gặp, cả 3 cùng chắp tay chào nhau.

"Tiểu Tinh Thần nữ, đã mấy vạn năm không gặp, không ngờ lại gặp người ở đây." Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt bộ râu trắng xoá, cười hết sức ôn hoà.

"Ta nhớ lần trước ta đến tìm người đã bị con Trấn Sơn thú của người hù doạ đến một phen hoảng loạn, tính từ đó đến nay cũng vỏn vẹn 5 vạn năm." Thái Bạch Tinh Quân nhớ lại.

"Thật là hổ thẹn." Tiểu Tinh cười có chút ngại ngùng, nhìn người đầu tóc bạc phơ trước mắt. "Lúc đó Giải Trĩ vừa được ta đưa về Bất Chu Sơn, còn có chút sợ hãi nên theo bản năng mà tấn công người lạ. Sau đó ta cũng đã dạy dỗ nó một phen. Tinh Quân à, người sẽ không vì chuyện này mà ghi nợ trong lòng chứ?"

"Ta nào có nhỏ mọn đến thế." Tinh Quân cười vang. "Chỉ là nhờ vậy mà người mấy vạn năm nay không ai dám đến quấy rối, Tiểu Tinh à, người tính hậu tạ ta thế nào đây?"

"Ta cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi thuần thú và luyện kiếm. Hay là dịp nào đó hạ sơn sẽ tìm một Thần thú đem tặng ông?" Cũng đúng thật là nhờ chuyện đó mà Bất Chu Sơn của nàng rất yên bình không ai đặt chân đến làm phiền nhiễu, tất cả là nhờ phúc của Thái Bạch Tinh Quân ông ta.

"Nói đến Thần thú thì hình như Bạch Trạch của người đã lớn hơn lần trước rồi nhỉ. Mỹ mạo vẫn xinh đẹp như vậy. Quả là xứng với chủ nhân." Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt bộ lông mượt của nó, gật đầu tán thưởng.

"Đúng là có chút lớn hơn, chỉ sợ lớn thêm chút nữa thì Bất Chu Sơn của ta không thể chứa được nó nữa mất." Nàng cười vui vẻ. "Lúc đó chắc phải đem gửi tạm ở chỗ Lão Quân rồi."

Cả 3 người lại cười vang, tiến vào hướng điện Linh Tiêu. Thiên Lôi sau đó liền sai người dẫn thú cưỡi của họ đến hậu viên. 1 trẻ 2 già vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, lâu lâu lại được các vị tiên tử kính chào. Tiểu Tinh đã từ lâu không quản chuyện của tam giới nên ngoại trừ những thần tiên kỳ cựu như Tinh Quân, Lão Quân, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thái Ất Chân Nhân, Nam Tào, Bắc Đẩu ra thì hầu như chẳng quen biết ai cả.

Thạch Tiểu Tinh bước vào Linh Tiêu điện, xét theo vai vế thì theo phía sau là 2 vị tiên quân. Nàng mặc lam y màu nhạt, trang phục đơn giản nhưng đầy khí chất và thoát tục. Nàng thoạt nhìn trông rất trẻ, chỉ chừng một vị tiểu cô nương 16 tuổi nơi phàm gian. Trên Thiên đình hôm nay có rất nhiều tiên nữ xinh đẹp những cũng không thể làm lu mờ đi nhan sắc tuyệt mỹ của nàng, thập phân vẹn mười. Kể cả Hằng Nga tiên tử cũng có chút phải ghen tị.

Nàng đi tới đâu thì những lời thì thần bàn tán vang lên tới đó. Một nữ tiên lạ mặt lại đi trước nhị vị tiên quân đã là kỳ lạ. Đáng nói là bước vào điện cũng chẳng hành lễ. Hơn nữa lại ngồi ngay bên dưới Ngọc Hoàng Thượng Đế và Vương Mẫu Nương Nương. Mọi người được một phen kinh ngạc đoán già đoán non không biết vị thần tiên này là ai. Đây cũng chính là lý do mà nàng không hề thích xuất hiện ở những dịp lễ hội trên thiên giới.

Quả thực, xét ra thì Ngọc Hoàng Thượng Đế phải nể mặt nàng đến 3 phần. Thạch Tiểu Tinh chính là hậu duệ của Nữ Oa Nương Nương, người nắm quyền cai quản sự sống của tam giới, giúp thế giới cân bằng, luân chuyển theo lẽ trời. Ngày xưa thủa Hồng Hoang, khi Nữ Oa vá trời đã luyện ra 3 vạn 6 ngàn 5 trăm lẻ 1 viên đá ngũ sắc. Sau đó chỉ sử dụng 3 vạn 6 ngàn 5 trăm viên. Khi luyện thạch bổ thiên, cả thân thể của bà bị cháy, nguyên thần tổn thương rất nghiêm trọng. Nữ Oa Nương Nương liền dùng viên đá ngũ sắc cuối cùng, sử dụng nửa đời tu tiên của mình độ cho nó, kèm theo bảy phần tiên lực để tạo ra một tiên nhân là hậu duệ của mình. Viên đá ngũ sắc đó chính là Thạch Tiểu Tinh. Nàng theo Nữ Oa Nương Nương chu du tứ hải thập kỳ luyện tiên pháp để sau này có thể cứu độ chúng sanh. Sau khi Nữ Oa Nương Nương vũ hoá, Tiểu Tinh liền quay về Bất Chu Sơn để canh giữ trụ trời.

Thái tử Vương Chính lúc này chỉ mới 4 vạn tuổi, nghe đâu chính là người do Thiên Tôn phái đến để tiếp nghiệp cai quản Thiên tộc cũng như tam giới. Lúc hắn sinh ra thì trời ở phía đông đã toả hào quang 7 ngày liên tục. Tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng đã có tiên pháp hơn người, đúng là người có thiên căn có khác.

Vương Chính bước vào điện Linh Tiêu, thân mặc kim bào sa hoa, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, dù dung mạo chỉ ước chừng như đứa trẻ 10 tuổi ở phàm trần. Trước lễ sắc phong, Thái tử phải chịu Hoả thiên Chấn lôi trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn trẻ như vậy đã có thể vượt qua, thật khiến người khác bội phục. Theo hầu sau hắn chính là 10 đại thiên tướng hùng dũng. Thạch Tiểu Tinh nhìn qua có chút nén cười. Quả là Thiên tộc, rất khoa trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net