Chương 3: Gặp gỡ Xuý Tuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oan gia ngỏ hẹp. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà." Thạch Tiểu Tinh thầm cảm thán, xoay người lại, toan bỏ đi nhưng đã quá trễ, Nhị lang thần Dương Tiễn đã thấy nàng.

"Đứng lại!" Hắn nói, giọng điệu hào cường ác bá. Nàng theo phản xạ, tuy muốn chạy đi nhưng nhấc chân không nổi, đành đứng lại chịu tội. Hắn nhanh như chớp đã bước đến gần nàng, chậm rãi đi xung quanh "con mồi" dò xét. "Nha đầu thối, ta tìm ngươi lâu lắm rồi. Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây."

"Nhị lang thần à, ngươi phải nghe ta nói. Đó chính là hiểu lầm. Mọi thứ đều là hiểu lầm cả thôi." Tiểu Tinh vội vàng quơ quơ 2 tay trước mặt, phân bua.

"Hiểu lầm?" Dương Tiễn lên giọng đầy thú vị. "Vậy ngươi hãy mau trả ngọc Lôi Kỳ Lân cho ta, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa." Hắn xoè bàn tay to lớn ra trước mặt nàng, vẻ mặt trông đợi.

"Ngươi là trễ 1 bước rồi." Tiểu Tinh nở một nụ cười như khóc. "Đúng là vài khắc trước nó còn trong tay ta, nhưng giờ đã thành của người khác rồi."

"Cái gì?" Hắn hét vào mặt nàng khiến nàng rụt cái cổ nhỏ lại vào đôi vai gầy. "Ngươi dám đem ngọc Lôi Kỳ Lân của ta tặng cho người khác?"

Nàng chớp chớp đôi mắt to, làm vẻ đáng thương, gật gật đầu. "Đúng vậy. Ta là đã tặng cho người ta rồi." Dù sao nó cũng là của ta, ngươi tức giận cái gì chứ? "Ngươi phải nghe ta nói. Kỳ Lân nhả ngọc mệnh xong sẽ chết ngay lập tức, khi ngọc chưa được nhả mà chủ thể không còn sống thì nó cũng sẽ tan vào hư vô. Đó là nó tặng cho ta, dù ta không nhận thì khi ngươi đến cũng chưa chắc đã lấy được ngọc. Hãy tin ta." Những lời này của nàng hoàn toàn là sự thật, không hề bịa ra để lừa hắn.

"Tại sao ta phải tin ngươi?" Dương Tiễn nhíu đôi lông mày rậm. Khuôn mặt uy nghiêm của hắn càng đáng sợ hơn.

Tiểu Tinh vùng vằng, giũ 2 cánh tay mảnh mai xuống 2 bên mình, nũng nịu như một đứa trẻ. "Ta lừa ngươi để làm gì cơ chứ? Bây giờ ngọc cũng không có ở chỗ ta, ngươi lại lẽo đẽo theo ta khắp nơi đòi cái gì? Biết thế từ đầu ta đã đưa quách cho ngươi cho rồi. Ai ngờ đường đường là một Nhị lang thần vì một viên ngọc mà lại nhỏ nhen, thù dai đến vậy?" Lời vừa dứt, nàng trợn mắt ngạc nhiên, tự nhận thức được mình đã gây hoạ rồi, vội vàng đưa tay lên bịt lấy cái miệng nhỏ đáng chết của mình.

Dương Tiễn đen mặt, khoé miệng hơi giật giật, gằn lại từng chữ nàng vừa thốt ra. "Nhỏ nhen?! Thù dai?!" Tiểu Tinh trợn mắt, lắc đầu nguầy nguậy. "Nha đầu thối, ngươi đúng là không sợ chết mà!!!" Nói rồi, hắn biến ra Tam Tiêm Đao, lao về phía nàng.

"Nguy rồi, nguy rồi. Phải làm sao đây? Hôm nay đúng là xui xẻo mà!" Nàng nhắm mắt, nhíu mày suy nghĩ cách giải quyết. Tiếng Tam Tiêm Đao chém gió vang bên tai càng lúc càng gần hơn.

Bỗng, một thanh âm trầm thấp vang lên, rất dứt khoát, rất uy quyền. "Dừng tay!" Dương Tiễn theo phản xạ, toàn thân bất động, thanh đao chỉ còn cách cái cổ nhỏ của Tiểu Tinh chừng 1 tấc. Cả 2 ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía mà thanh âm kia phát ra, đó là một nam nhân mặc tử y màu sẫm, dáng người cao lớn, tóc đen dài xoã tung trong gió. Ngũ quan chàng ta tuấn tú, tai nhọn, có một chút phong trần toát ra từ cơ thể. Đây chính là cái mà người ta gọi là "Anh hùng cứu mỹ nhân" trong truyền thuyết ư? Tiểu Tinh hơi nheo mắt nhìn, nàng dường như thấy có gì đó như ẩn như hiện trên đầu chàng ta... sừng?

"Nhị Lang Thần," Chàng ta vòng tay, cúi chào Dương Tiễn, kẻ đang múa võ ra uy. "Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, thấy có chuyện bất bình nên muốn ra tay tương trợ."

"Xuý Tuyên," Hắn cũng đáp lễ, "Đây là ân oán của riêng 2 người chúng ta, xin ngươi đừng nhúng tay vào."

"Ta cũng không định nhúng tay vào." Chàng ta cười một cách quỷ quyệt, vỗ vỗ cây quạt vào lòng bàn tay, từng bước từng bước tiến lại gần. Xuý Tuyên hết nhìn Dương Tiễn, đến nhìn Tiểu Tinh, bị ánh mắt "Ngươi không giúp ta thì ra đây làm gì?" của nàng làm cho chột dạ, liền hắng giọng nói tiếp. "Ta là vì có vài lời muốn nói nên mới phải lộ diện. Thật thất lễ, thất lễ."

"Ngươi nói mau đi. Đừng ở đó mà lôi thôi nhiều lời nữa." Nhị lang thần thu đao, mặt mũi hắn trông rất khó coi. Cây Tam Tiêm Đao chống ở bên mình hắn, cao 2 thước. Nó là do Giao long 3 đầu biến thành, đã từng cùng Dương Tiễn chinh đông chiến tây oanh liệt. Vậy mà giờ đây đứng giữa Cửu Trùng Thiên bắt nạt một thiếu nữ là nàng.

"Nhị Lang Thần, ngươi đường đường là Chiêu Huệ hiển thánh nhân hữu vương danh tiếng lẫy lừng khắp tam giới, lại ở đây đánh với một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, tay không tấc sắt." Chàng ta vung tay mở quạt, phe phẩy trước ngực, miệng mỉm cười lộ 7 phần khinh thường. "Chuyện này nếu được truyền ra ngoài, không chỉ ngươi mà thanh danh của cả Thiên tộc há chẳng phải đều bị huỷ trong phút chốc sao?"

Thạch Tiểu Tinh gật gật đầu. Hơn nữa sư phụ hắn, Ngọc Đỉnh chân nhân còn phải hành đại lễ khi gặp nàng, nếu biết đồ đệ của mình đối xử với nàng thế này, không biết lão Ngọc Đỉnh sẽ phản ứng như thế nào. Lại một câu, "Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt." Về phần Dương Tiễn, mặt hắn lúc này nửa xanh nửa trắng, bị những lời châm chọc của Xuý Tuyên làm cho phẫn nộ nhưng không thể nói được gì. Chàng ta nói là có đạo lý nên dù không cam tâm, hắn cũng phải ôm cục tức này bỏ đi.

"Đa tạ," Tiểu Tinh mỉm cười như hoa nhìn Xuý Tuyên. "Nếu không phải ngươi ra mặt giúp đỡ thì đã lớn chuyện rồi."

"Ngươi đã rất hoảng sợ phải không?" Chàng ta bật cười nhìn nữ nhân nhỏ bé trước mặt. "Lúc nãy ta thấy cổ ngươi đã rụt đến mức không thể rụt được nữa rồi. Không sao đấy chứ? Cổ không bị mất đấy chứ?" Xuý Tuyên hết nhìn trái lại ngó phải xem xét, phụ hoạ cho lời nói.

"Tất nhiên là sợ rồi." Nàng còn đang lo nếu đánh nhau 1 trận thì không biết phải giải thích với Ngọc Hoàng Thượng Đế và sư phụ hắn thế nào. Cũng may là chàng ta xuất hiện kịp thời, cũng may.

Chàng ta lấy quạt gõ lên trán nàng, cười. "Biết sợ mà lại dám đi chọc Nhị lang thần sao? Hắn xưa nay nổi tiếng là không nể mặt đó a." Chợt Xuý Tuyên nhớ ra điều quan trọng. "A đúng rồi. Tên ngươi?"

"Ta?" Nàng lấy ngón trỏ, chỉ vào khuôn mặt đáng yêu của mình. "Ta tên Tiểu Tinh, chỉ là một tiên nhân nho nhỏ không ai biết đến thôi. Còn ngươi? Xuý Tuyên, ngươi là ai?" Nàng nói, có chút dò xét. Chàng ta chắc chắn không phải Thiên tộc. Là người của Ma tộc ư? Hay là Yêu tộc? Hay Quỷ tộc? Tại sao lại giấu sừng đi?

"Ta cũng chỉ là một kẻ lang thang tứ hải thập kỳ thích xem chuyện vui thôi. Hôm nay Thái tử Thiên tộc được sắc phong, ban cáo khắp tam giới nên ta mới hiếu kỳ đến tham dự." Xuý Tuyên cười ma mãnh, "Quả thực, rất phô trương."

"Ngươi cũng thấy thế sao? Người Thiên tộc đúng là luôn thích dóng trống khua chiên mà. Ta cũng..." Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhận ra mình quá dễ bị phân tâm, quên đi mục đích ban đầu phải quay về Bất Chu Sơn. Tiểu Tinh vội vã cáo biệt vị bằng hữu mới gặp kia. "Chết rồi! Ta nhớ ra ta có chuyện phải đi gấp. Xuý Tuyên, hôm nay có duyên gặp mặt làm bằng hữu, sau này hội ngộ sẽ báo đáp ngươi. Ta đi đây."

"Ể... Chờ..." Nói rồi, nàng phi thân bay đi mất, không để Xuý Tuyên kịp phản ứng. Chàng ta ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Tiểu Tinh mất một lúc. Đúng là một tiểu cô nương thú vị mà. Có gan chọc giận Nhị lang thần Dương Tiễn, còn gọi chàng ta là Xuý Tuyên không chút kiêng nể, hơn nữa lại muốn kết "bằng hữu" vs chàng ta. Hoá ra trên đời này vẫn còn kẻ không biết Xuý Tuyên chàng là ai.

Thạch Tiểu Tinh cưỡi Bạch Trạch đến chân núi Bất Chu Sơn đã thấy có điều gì đó không đúng. Thường thì khi nàng vừa xuyên qua kết giới, Giải Trĩ sẽ xuất hiện, gầm vang cho muôn thú biết nàng đã về mới phải. Hôm nay Bất Chu Sơn yên ắng đến lạ thường. Vừa bước chân vào động Giã Nguyệt, Tiểu Tinh bàng hoàng với khung cảnh hiện ra trước mắt. Cửu vĩ hồ ly cùng Giải Trĩ đang ở trong dạng nửa người nửa thú, một nằm trên bàn, một nằm dưới đất, xung quanh lăn lóc các chum rượu Tuý Hoa rỗng mà nàng đã ngâm mấy ngàn năm trước. Mặt nàng hiện đầy vạch đen.

Nàng ra ngoài, tiện tay bẻ một nhành cây trơ không lá, quay vào bên trong. Cánh tay mảnh vung lên, hung hãn vút xuống 2 con dị thú vẫn còn đang say ngủ kia. Nói là đánh, nhưng Tiểu Tinh lại không nỡ xuống tay, chỉ là muốn hù doạ chúng 1 trận nên dùng chưa tới 3 phần lực. Nhưng vì đang yên giấc nồng mà bị tấn công bất ngờ nên Cửu vĩ hồ cùng Giải Trĩ vô cùng hoảng loạn, la hét vang trời. Chim chóc, muôn thú bị kinh động, ầm ĩ cả một ngọn núi.

Tiểu Tinh ngồi trên bàn đá, tay chống cằm nhìn 2 con dị thú đang quỳ chịu phạt trong góc động, giọng đều đều, trong thanh âm có chút giận dữ nói. "Thế nào? Có gì muốn nói?"

"Chủ nhân, chúng con biết tội rồi." Cửu vĩ hồ vừa thút thít vừa nói. "Người bớt giận. Thật sự là con không muốn đâu, là do Giải Trĩ hắn đề xuất, con chỉ..."

"Con hồ ly chết tiệt này," Giải Trĩ vội vàng kêu lên, ngắt lời. "Không phải là ngươi nói có đại lễ ở Thiên cung nên chủ nhân đi phải mất mấy ngày sao? Cũng là ngươi nói rượu Tuý Hoa của chủ nhân rất ngon nên ngươi muốn nếm thử sao? Sao bây giờ lại đổ hết lên đầu ta?"

"Ngươi..." Cửu vĩ hồ ly tức giận, chỉ vào mặt Giải Trĩ.

"Ta làm sao? Con hồ ly không biết tốt xấu." Giải Trĩ nghênh mặt khiêu khích.

"Không đáng mặt nam nhi."

"Ta không cần làm nam nhi trước mặt con tiểu hồ ly ngươi."

"Đồ gát gan. Gan ngươi không bằng gan thỏ."

"Đồ xảo trá, trở mặt."

"Đồ ngu ngốc, đồ không có não, đồ vô tích sự..."

&/-)'^+\*%#|!,?\[}($@"-/?!

2 bên cứ chửi qua chửi lại om sòm khiến Tiểu Tinh đau hết cả đầu, liền đập bàn, nói. "Đủ rồi! 2 đứa các ngươi giơ tay cao lên, đừng có quên là mình đang bị phạt." Giải Trĩ và Cữu vĩ hồ hoảng sợ, lập tức làm theo. "Đến lúc này còn không biết hối lỗi. Các ngươi nhìn các ngươi xem đang ở dạng gì? Người không ra người, thú không ra thú. Đã tu luyện mấy vạn năm vẫn không có chút tiến triển nào, nay lại còn mù quáng không nhận sai?" Nàng lớn tiếng dạy dỗ. "Quỳ ở đây cho hết đêm nay. Kể từ mai ta phạt các ngươi ngày nào cũng phải đi lau dọn Hoá Sinh Thạch trong vòng 3 tháng."

"Chủ nhân, đừng mà!" Cả 2 thảm thiết kêu lên. Hoá Sinh Thạch là trụ đá thạch anh cao 10 trượng, ghi giữ sinh mệnh của tam giới. Nó có trấn khí rất lớn nên rất bức người, kể cả thần tiên tu luyện mười mấy vạn năm ở đó cũng khó có thể thi triển tiên pháp. Hơn nữa nó lại nằm ở Hang Tử Vong trên đĩnh A Nhĩ Kim, nơi thiên hạ đồn đại rằng rất nhiều chuyện dị thường đã xảy ra trong quá khứ nên được coi là một trong những cấm địa của tam giới trên dãy Côn Lôn Sơn. Hơn hai mươi mấy vạn năm qua, cũng chỉ có Thạch Tiểu Tinh thường lui tới quét dọn, quan sát sự luân chuyện vãn kiếp của Hoá Sinh Thạch, còn lại trong bán kính trăm dặm thì không có lấy sự sống nào.

Mặc cho Cửu vĩ hồ ly và Giải Trĩ cầu xin thảm thiết, nàng cư nhiên bỏ ngoài tai, đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi. Đây xem ra là hình phạt thích đáng cho chúng, hơn nữa trấn khí của Hoá Sinh Thạch áp giải dược ma tính, cũng coi như cách giúp chúng tu luyện thành tiên nhanh hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net