Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

Chính là đi học mà thôi.

Nhưng thanh niên ưu tú của chúng ta đang trên xe đến trường. Suốt chuyến đi ai cũng im lặng nhìn người con trai ngồi cạnh Lưu Diệu Văn.

Cảnh Hoán bị nhìn đến cúi gằm mặt xuống nhìn đầu gối. Thỉnh thoảng lại liếc sang thiếu niên bên cạnh. Thiếu niên đeo airport, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lạnh tanh.

Nhưng đâu ai biết, cậu đang lén quan sát hắn qua khung cửa phản chiếu. Cậu biết hắn lén nhìn mình, thấy hắn cứ cúi gằm xuống cũng thật khó chịu.

Vươn tay bỏ mũ áo của Cảnh Hoán xuống, Lưu Diệu Văn đăm đăm nhìn ra cửa sổ nói:

- Mặt ưa nhìn phải để cho người ta ngắm.

Những người còn lại ngạc nhiên ngước nhìn Lưu Diệu Văn, nhưng cậu chẳng để ý, vẫn chống cằm nhìn ra cửa sổ. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy tiếng ấp úng của Cảnh Hoán:

- Lưu Diệu Văn, cậu không cần...

Cậu không cần phải đối xử tốt với tôi như thế. Tôi sợ lắm.

- Gọi tôi là Văn nhi như mọi người vẫn hay gọi ấy.

Cả đám, bao gồm cả bác tài lại được một phen ngạc nhiên đến há hốc mồm. Nhất là Cảnh Hoán, hắn ta phải ngơ mất một lúc lâu mới có thể ý thức được mình đang ở trong tình huống gì. Hắn từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng đến mức cười nhe hết hàm răng ra nói:

- Tôi có thể gọi cậu là Văn nhi?

- ... Ừm...

- Hay quá! Vậy tôi sẽ gọi cậu là Văn nhi!

Cảnh Hoán giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi yêu thích.

Lưu Diệu Văn ngắm hắn qua cửa kính, khóe môi qua lớp khẩu trang khẽ kéo lên một đường cong tuyệt đẹp.

Mã Gia Kỳ đã chú ý thấy.

Trường Trung học Lỗ Năng Ba Thục,

Sau khi xuống xe thì sáu người tách nhau đi về lớp của mình. Lưu Diệu Văn lại trở về với công việc của một lớp trưởng gương mẫu. Tất cả bạn học thấy cậu trở lại đều vui mừng vây lấy hỏi han. Riêng cũng có vài người lại đứng ngoài nhìn đám đông với con mắt khinh bỉ.

Lưu Diệu Văn biết ánh mắt của nhóm người này. Đây cũng không phải lần đầu tiên họ nhìn cậu như vậy. Trong đám người đó có một người cậu quen biết từ thời mẫu giáo, tên là Tây Dương. Hắn ghét cậu lắm, còn bảo là vì cậu mà hắn bị cướp mất bao vinh quang, rõ ràng là hai người học lực đều như nhau nhưng năm nào cũng là cậu cướp mất chức lớp trưởng của hắn, học muộn học tỷ đều vây quanh cậu, còn hắn chỉ là vật vô hình. Cậu cũng từ lâu đã không còn để ý đến ánh mắt ghen ghét của hắn nữa.

Dù gì cậu cũng chỉ đi học có vài ngày, không thể nào lãng phí thời gian được.

Nhưng Lưu Diệu Văn lại không biết, tích nước vỡ bờ. Tây Dương bắt đầu tính toán cậu rồi.

Buổi chiều hôm ấy Lưu Diệu Văn có tiết thể dục. Bọn Tây Dương bỗng nhiên rủ cậu chơi đá bóng. Lưu Diệu Văn đang bị đau đầu gối, còn có cậu đá bóng cũng không tốt, nhưng vì Tây Dương lâu lắm rồi mới nói chuyện lại với cậu nên cậu cũng vui vẻ đồng ý. Vội chạy vào nhà thể dục lấy bóng.

Tây Dương nhìn bóng lưng cậu chạy đi, trong ánh mắt không giấu nổi tia ác cảm.

Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tay.

Trận đá bóng diễn ra, Tây Dương một đội, Lưu Diệu Văn một đội. Các bạn nữ vì thấy cậu đá bóng nên ở ngoài nhiệt tình cổ vũ. Tây Dương nghe đến nghiến răng nhưng vẫn phải cười bắt tay với cậu:

- Chơi cho tốt nhé.

Lưu Diệu Văn cảm giác lúc bắt tay, bàn tay cậu bị siết chặt.

Sau đó cũng vào trận. Lưu Diệu Văn luôn bị Tây Dương kèm cặp, các bạn học khác chuyền bóng cho cậu, ngay lúc cậu bắt được bóng, Tây Dương như cố ý giơ chân sút thật mạnh vào đầu gối của cậu.

Lưu Diệu Văn đau đến khuỵu xuống, nằm lăn ra đất. Mọi người thấy thế liền hoảng hốt chạy đến vây quanh cậu, hỏi han, đến cả Tây Dương cũng ngồi xuống hỏi, nhưng lại không có ý muốn đỡ cậu dậy.

- Tránh ra!!!

Một giọng nam vang lên bên ngoài vòng người. Mọi người ngạc nhiên tránh đường cho hắn chạy vào.

Cảnh Hoán lao nhanh đến đỡ lấy Lưu Diệu Văn đang nằm sõng soài trên đất, không nói một lời liền bế cậu chạy thẳng đến phòng y tế.

Hắn chỉ là trốn học đến xem cậu một chút. Kết quả vừa chạy đến nơi đã thấy cậu như vậy, hắn chỉ có hốt hoảng, vừa chạy vừa gọi Văn nhi cậu cố lên, sắp đến phòng y tế rồi.

Thật cảm ơn trời đất, sáng nay Trương Chân Nguyên đã chỉ cho hắn phòng y tế ở đâu.

Lưu Diệu Văn đau đến nhắm tịt mắt lại, phần đầu gối cũng trở nên tím tái khiến Cảnh Hoán càng sợ hơn. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Não của Cảnh Hoán vốn không ổn định, bác sĩ khuyên hắn đừng vận động quá mạnh. Kết quả hôm nay lại chạy như vậy, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn chỉ chạy đến phòng y tế đã cảm thấy cảnh vật mờ đi.

Cánh cửa phòng y tế bật mở mạnh mẽ. Y tá hốt hoảng khi nhìn thấy có hai thiếu niên đổ rầm xuống trước cửa, vội chạy đến đỡ họ dậy.

Mã Gia Kỳ đang giải một bài toán nâng cao, đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi. Là Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường.

Bọn họ nói với anh rằng, giám thị gọi anh lên. Chuyện này đáng lý là không liên quan gì đến anh, nhưng Lưu Diệu Văn sợ bố mẹ lo lắng, cộng thêm staff nhất định sẽ làm lớn chuyện, cậu chỉ có thể nhờ Mã Gia Kỳ đến gặp Tây Dương một chuyến.

Thế là Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên đi thẳng đến phòng giám thị, còn Nghiêm Hạo Tường quay về với Tống Á Hiên đang ở phòng y tế.

Cửa phòng giám thị nhẹ mở. Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên chào hỏi lễ phép. Giám thị mời họ ngồi xuống ghế. Mã Gia Kỳ liền đi đến ngồi đối diện với Tây Dương. Còn Trương Chân Nguyên không hiểu sao lại đứng yên ở chỗ cửa. Tay giữ chắc tay nắm cửa nhìn bọn họ bắt đầu nói chuyện.

Tây Dương bộ dạng thong thả nhìn Mã Gia Kỳ:

- Nếu anh của cậu ấy đã đến đây thì tôi cũng vào thẳng vấn đề luôn. Tôi thực sự không có làm gì Lưu Diệu Văn, tại sao tôi lại phải nhận hình phạt?

Giám thị giận đến đỏ mặt tía tai, ông đã cố gắng khuyên bảo nhưng hắn vẫn một mực không nhận lỗi. Có biết, hắn chọc phải không phải Lưu Diệu Văn, không phải những nam sinh cao trung trước mặt, mà hắn đang đụng vào minh tinh của mọi người, hắn đụng vào túi tiền của một công ty giải trí. Hắn có biết, đối với nhóm nhạc này thì nhảy quan trọng như thế nào không? Cư nhiên còn dám làm người ta bị thương ở chân. Số tiền bồi thường đã đáng kể rồi, danh tiếng của trường sẽ làm sao? Fans của Lưu Diệu Văn không phải ít, nếu vụ này mà lọt ra ngoài thì chắc chắn danh dự của trường sẽ giảm đi không ít.

Mã Gia Kỳ đương nhiên hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh không phải học sinh lâu năm của trường, anh không có quyền phát biểu quá nhiều. Nhìn qua tờ giấy đã ghi trên bàn một lượt. Anh ngước lên hỏi:

- Lao động công ích một tháng?

Giám thị nghe đến đây vội nói:

- Đúng thế. Dù gì bạn học này cũng là lần đầu tiên gây lỗi, xử phạt nhẹ nhàng một chút.

Tây Dương phản bác:

- Thầy, em không làm gì sai cả.

Giám thị còn đang định mắng hắn thì Mã Gia Kỳ đã nhẹ nhàng ngăn cản. Anh nói rằng thầy đừng quá tức giận, không tốt cho sức khỏe, hãy để em.

Mã Gia Kỳ nhếch đôi mắt một mí lạnh nhạt nhìn Tây Dương, thốt ra một chữ "ồ" không rõ ý nghĩa là gì, khiến cho Tây Dương còn đang định nhảy dựng lên nói hình phạt vô lí đã phải im bặt ngồi ngay ngắn. Hắn từ từ điều chỉnh giọng nói:

- Lưu Diệu Văn cậu ta tự làm tự chịu. Tai nạn khi tham gia thể thao là điều không thể tránh khỏi. Các người làm như vậy là bức ép tôi nhận lỗi, các người đang vi phạm quyền dân sự của tôi.

Trương Chân Nguyên cười, quả là miệng lưỡi sắc như dao. Cư nhiên còn lôi quyền dân sự ra ở đây.

Mã Gia Kỳ nhướng mày nhìn Tây Dương thong thả nói:

- Tây học bá liệu có thể cho tôi biết, tấn công bạn học ngay trước mặt mọi người thì liệu có vi phạm luật dân sự hay không?









Mã Gia Kỳ ở chương này cứ có mùi tổng tài bá đạo thế nào ý nhỉ :33

#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net