Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên là phú nhị đại, sinh ra là kẻ ngậm thìa vàng, mẹ Vương khi đó thuộc loại phụ nữ thể nhược yếu, khó sinh đến năm 40 mới sinh được 1 tiểu hài tử đích tôn.

 Ba ba Vương - Vương Ảnh lại 1 lòng yêu chiều vợ đến năm 40 mới sinh được 1 đứa con, mặc dù ông rất vui mừng nhưng cũng vô cùng lo cho sức khỏe của vợ, năm ấy ông mặc kệ trên dưới hết lòng săn sóc 1 mực bên cạnh bà. Trong thương trường cũng hay đùa rằng '' Đế vương Vương gia chỉ sủng 1 hoàng hậu''.

Do ông bà Vương mất rất sớm nên Vương ba ba càng thấu hiểu tình cảm phụ tử, vô cùng yêu thương đứa con này, cũng sớm muốn giáo dục nó vào trong khuôn phép nhưng khổ nỗi tính tình thế này không giống ông chính chắn đoan trang, cũng không giống Vương mẹ hiền lành lễ độ. 

Từ nhỏ Vương Nguyên đã vô cùng thông minh lớn lên lại càng tuấn tú sắc bén nhưng tính tình thì như trẻ con hay mè nheo dây dưa lại còn thói hay lười biến. Không thích thì liền ương ngạnh không làm, khi nào thích thì mới làm, nhưng khiến ông đỡ lo là khi đối diện với khó khăn luôn nghiêm túc tiến tới. Ay đứa con này, ông biết làm sao đây. 

Mẹ Vương cũng thập phần lo lắng, không nghiêm khắc thì con không trưởng thành, nghiêm khắc quá thì lo đứa nhỏ này không cam chịu rồi lại  làm những trò không thể tưởng được. Có lần bắt nó đi thi lấy bằng cấp hệ Ngoại Ngữ, nữa chừng không thi chạy toạt ra ngoài, làm cả nhà hoản hết cả lên.

 Cả nhà ai nấy đều lo ra mặt, liệu sau này nó có trở thành phá gia chi tử không?

Cho đến năm Vương Nguyên lên cấp 3, không biết làm sao lại quen được 1 đứa nhỏ cùng tuổi ngoan ngoãn thông minh lại lễ độ, nhìn qua liền thấy khác với đám bạn mồm mép tép nhảy trước kia của Vương Nguyên. Hỏi qua thì biết là bạn cùng lớp.  Ba Vương cùng mẹ Vương càng nhìn càng thích đứa nhỏ này, gia cảnh cậu bé bình thường đến mức hết sức bình thường nhưng học tập phi thường tốt chưa nói tính cách thì 1 trời 1 vực với Vương Nguyên nhà ông bà. 

Có lần ba Vương hỏi qua: '' Thiên Thiên này, con làm sao có can đảm dám làm bạn với tên tiểu tử không ra gì này vậy ''

'' ... '' Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự ba chấm, nói đến đây cũng thật khéo lần đầu gặp Vương Nguyên chính là mắng cậu ta 1 câu ''1 đám cường hào'' . 

Khi đó cậu cùng Vương Nguyên học cùng 1 lớp nhưng chưa hề nhận thức nhau. Do sắp sếp những quyển sách linh tinh nên cậu xuống phòng ăn học sinh rất trễ , cảm tạ vẫn còn lại 1 phần, từ sáng đến giờ 1 giọt nước cậu cũng chưa kịp uống bất giác cũng cảm thấy may mắn , nhưng từ đâu chui ra 1 đám nam sinh bảo cậu nhường phần ăn này lại rồi cho cậu tiền '' Nhịn 1 bữa không chết đâu''.

 Lòng dạ nào nuốt trôi cục tức này kéo tới kéo lui 1 lúc liền xuất hiện 1 nam sinh tuấn tú sườn mặt sắc bén bước ra khỏi đám người: '' Bảo cậu nhường thì nhường đi cậu cũng có thua thiệt gì?'' 

Đây là lần đầu tiên cậu thèm mắng người đến vậy, nhưng vì giáo dục tốt đẹp đành quăng cho 1 câu: '' Ha, 1 đám cường hào ! '' dùng giọng nói trầm thấp cảm khái xong rồi quay gót bỏ đi, từ trước đến giờ cậu luôn là người ngoan ngoãn lễ độ mắng người cũng như vậy.

'' Mặt tôi giống cường hào sao? Có sao?'' Vương Nguyên thuần khiết bị đã kích, tôi có tiền cậu ta có cơm cùng nhau trao đổi hòa bình hữu nghị mắc mớ gì tôi là cường hào?

 Vương Nguyên tuy tính tình có chút quái gỡ nhưng nhân cách được đào tạo từ nhỏ này khiến cậu không khả năng tiếp nhận hai từ ''cường hào'' phải biết hai từ này chỉ những kẻ ăn no suốt ngày dùng quyền thế chuyên đi áp bức bốc lột kẻ yếu, vô sĩ biết bao. Cậu từ nhỏ đã bị lão ba nhồi nhét cả mớ tư tưởng ''bình đẳng tiến bộ'' bây giờ lại bị kẻ khác mắn cường hào? Để lão ba biết chắc chắn sẽ bị mắng đến tắt thở.

'' ... '' Mọi người lắc đầu, đám người bọn họ không thuộc con ông cũng là cháu cha, biết Vương Nguyên là con của Đế vương thương nghiệp Vương Ảnh cũng rất dè chừng.

Cũng chả biết tại sao vài ngày tiếp theo cái tên đó lại cứ  truy cậu không ngừng. '' Tôi không phải cường hào'', ''Bạn học này, cảm phiền tránh ra'' cứ lặp đi lặp lại.  

Như thói quen mỗi ngày đến lớp Vương Nguyên sẽ 1 bên chặn đường cậu lại 1 bên biện hộ ''Tôi mới không phải cường hào'', đáp lại là câu nói lạnh nhạt ''Tránh ra, cả đám cường hào các cậu không có việc gì làm sao?'' . Người ta nói không đánh không quen đây lại là không mắng không quen đi.

.

''Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, cậu xem chú cừu khắc bằng đá thạch anh này có đẹp không? Nguyên ca cực khổ lắm mới kiếm được đó, tặng cậu.'' 

''Đám cường hào các cậu lại cướp của ai?'' Thiên Tỉ ban cho chú cừu khắc bằng đá thạch anh này 1 cái nhìn khinh bỉ, từ tay bọn người này mười phần là hết chín phần không trong sạch

'' ... ''  Đã bao lâu rồi cái danh ''cường hào'' này vẫn còn đeo bám Vương Nguyên?

'' Thiên Tỉ cậu nghe tớ nói. Cái này là chính tớ tìm rồi mua trên danh nghĩa chính đáng không phải hàng cướp bóc. Thật sự muốn tặng cậu mà '' Vương Nguyên giống như lời Vương ba ba nói 'thích thì mới làm'.

Miễng cưỡng nhận cho qua 1 đề tài nữa. Vương Nguyên cứ như vậy không dùng miệng được thì dùng tiền, lúc nào cũng ba hoa cứ thế bám theo cậu, tuy phiền toái thì có phiền toái nhưng được cái tấm lòng thì rất chân thật, khi nói chuyện với cậu đôi mắt sắc bén ấy lại có chút nhu hòa nhìn kĩ có thể thấy được  trong mắt của cậu ấy luôn có bóng dáng của mình,  làm cậu cũng thấy được tâm tình thật lòng kết giao của Vương Nguyên. Ngược lại cư xử với mọi người xung quanh luôn dừng ở mức trung lập, thật khó để người khác bắt lấy điểm yếu của cậu ta .

Càng quen biết Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ càng cảm khái, mồm miệng Vương Nguyên quả nhiên đã qua tu luyện 77/49 ngày đạt đến level max rồi. Lúc nào cậu ta cũng có thể kéo đề tài, tuy mồm miệng có chúc rộng dùng tiền cũng ''có chút'' phun phí nhưng đầu óc lại rất thông minh miễng cường có thể kết giao. Càng kết giao, càng thân thiết, Vương Nguyên như rada dò đúng mục tiêu hở gặp là liên thanh không ngừng, giống như cả ngày không nói chuyện để đến khi gặp cậu mới bật chế độ tự động phát.

Vương Nguyên phải trải qua 1 cuộc tẩy não dài đằng đẳng mới mời được vị bạn học này đến nhà chơi. 

Thiên Tỉ vừa đến nhà liền chiếm được hảo cảm từ ba mẹ Vương, còn quay lại khen cậu biết chọn bạn, bản thân liền cảm thấy địa vị được nâng lên tầm cao mới. Hết cách rồi cậu biết chọn bạn mà.

Qua đợt thi tốt nghiệp đầy gian khổ, Vương Nguyên chính thức bước vào đại học, nhà họ Vương liền xách cổ cậu ra nước ngoài du học. Không xong rồi, sắp phải xa Thiên Thiên rồi, không có Nguyên Ca bên cạnh Thiên Thiên không biết có bị mấy 'cường hào' ăn hiếp không nữa? Thiên Thiên hiền lành lễ độ đến nổi mắng người cũng 1 bộ ngoan hiền.

Sự thật chứng minh Vương Nguyên lo thừa.

Thiên Tỉ ở trong nước học tập rất tốt, con đường tương lai rộng mở, chưa gì đã thấy thành công phía trước. Ba mẹ Vương một mực quan tâm như con ruột thấy thành tích sáng lạng lại hết lời khen ngợi, tương lai cũng có thể để Thiên Tỉ giúp họ trông nom cái thằng ranh kia.

Từ lúc xuất cảnh đến tận ngày về Vương Nguyên và Thiên Tỉ vẫn duy trì liên lạc tuy vậy khoảng cách địa lí vẫn làm lòng dạ Vương Nguyên không yên. cậu cũng thường xuyên nhờ ba mẹ ngầm hỏi thăm về sinh hoạt tình cảm của Thiên Tỉ. Hoàn hảo vẫn còn độc thân, từ khi xa cách đến giờ Vương Nguyên đã suy nghĩ thấu đáo tình cảm của mình, cậu dè chừng khoảng mấy tháng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm 'bắt người về tay' 

Loại tình cảm đồng tính này cũng không còn mới lạ trong nước, hầu hết các chính sách đều đã bỏ nghiêm cấm hôn nhân đồng tính.  Vì 1 tương lai tươi sáng cậu liền muốn hóa 'cường hào' bắt người về tay

Hồi đó tẩy được cả não ngoan cố của Thiên Tỉ đương nhiên với ba mẹ Vương cố gắn tổ chức thêm 1 công cuộc nâng level lên  sẽ ổn thõa thôi. Vương Nguyên từ nhỏ đã thông minh, đối với việc này cậu cũng khôn khéo phần nào. Ban đầu có chút trắc trở Vương ba ba tức đến đạp bàn nhưng sau nhờ vào tình cảm phụ tử mà vương Nguyên đánh thắng thành trì cuối cùng của Vương ba ba, mẹ Vương biết đối tượng là Thiên Tỉ cũng phần nào an tâm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net