Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝕶𝖍𝖆́𝖈𝖍 đ𝖎𝖊̂́𝖒

...

Nhiệm vụ trước đó vừa hoàn thành liền trở về nghỉ ngơi được giữa ngày thứ hai, cấp trên tổng chỉ huy mang bộ mặt xám xịt nữa đêm tìm tới gõ cửa nhà, như hồn ám mãi không dứt, tổng chỉ huy e rằng cũng đang khó chịu, cầm lấy một xấp giấy dày cỡ một phần ba ngón tay nhồi vào lòng Cố Bắc Tinh, sau đó dặn dò một lúc khá lâu thời gian. Trong đầu Cố Bắc Tinh như quả mìn nổ chậm chạm nước tông tốc âm ỉ rò rỉ, mất một khắc cả đầu óc choáng váng tiếp nhận thông tin, cuối cùng cũng là miễn cưỡng gật đầu.

Tổng chỉ huy lần nữa gây khó dễ lên bộ tam đại đội, nhiệm vụ lần này như cố gây sức ép, mà ba người so với ba con bù nhìn bị động đặt ba con bù nhìn vào vũng sình lầy lội, mà xung quanh là khói lửa mịt mù, ba con bù nhìn này lại như đang được đặt trên vĩ nướng, chờ lúc thiêu đến trụi chỉ tàn lại tro.

Sáng sớm canh năm, Cố Bắc Tinh lôi cổ hai đứa trẻ còn đang vật vượng không mở nổi con mắt nhìn trời. Không Vũ đỡ lấy cả người đang sắp gục ngã nhỏ vân kéo về phía cậu ta, tay còn lại khó khăn ôm lấy mấy túi hành trang dày cộm không yên nằm trên vai, được đà trơn tru lại trượt khỏi cánh vai, gây khó dễ cậu ta đã cọc cằn tính tình sáng sớm.

Đêm hôm qua mất ngủ cả đêm, đổi lấy một giấc ngủ thời gian dài sửa chửa lại bộ máy hư hỏng trong trận chiến vừa rồi, còn chưa chợp mắt được một khắc, ngủ gật thời gian, mới đó đã bị đàn anh túm đầu kéo đi mất. Niệm Vạn Vân mắt nhắm mắt mở loạng choạng bước đi, nhiều lần chân trước đá chân sau ngã chúi nhũi, nếu không có Không Vũ kịp thời giữ lại, nhiều lần cũng trực tiếp nhắm thẳng mặt đất mà giáng xuống cả gương mặt.

Trước cửa nhà, từ khi nào đã toạ hiên ngang một cái xe hơi lớn chắn trước cửa, chào đón sáng sớm là nụ cười tinh nghịch của một trẻ nam độ chừng hai mươi lăm. Anh ta kéo xuống cửa kính, tự tin nhe răng cười hoan hỉ mời gọi đội hữu mới mẻ, một tay kéo nhẹ kính râm lộ ra cặp đồng tử sáng như đèn pha nhìn chòng chọc ba người, mà mặt mũi ai nấy cũng đen kịt như kéo mây mù, quầng mắt thâm đen như gấu trúc.

Kẻ kia không nhịn nổi liền cười thành tiếng, hức hức chỉ vào ba người nói.

"Nào nào nào, mới sáng sớm còn chưa kịp đi tới, liền mang bộ mặt này đi, nào có giống lời đồn, lại để người khác cười chết a"

Cố Bắc Tinh ngó xuống bộ dạng hai đứa trẻ sau lưng mình, lại thấy tội nghiệp nhưng cũng bất lực, vừa tức trẻ nam kia như vậy vô duyên, miễn cưỡng cười một cái méo xệch miệng, hối thúc hai đứa trẻ nhanh chóng lên xe.

"Đường đi tới đó cũng xa, nhân tiện hai đứa đánh một giấc lấy hồi sức đi"

Họ Không đáp một tiếng, sau đó ngã người ra sau điểm tựa, như mọi mệt mỏi một lần đánh xuống, cả thân thể rã rời chưa tới một phút đã chìm vào giấc ngủ.

Cố Bắc Tinh dù mệt vẫn gắng gượng một lát, ngẩng đầu nhìn lên tấm gương chiếu hậu ngay đầu xe, trên mặt bất giác thả lỏng, mỉm cười một cái vui vẻ.

Trẻ nam bên cạnh bị chú ý, cũng theo hướng họ Cố nhìn lên, trên gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh đôi bạn trẻ ngủ ngon lành, nhỏ vũ như vậy tình nguyện làm cái gối đầu cho nhỏ vân ngã đầu, như vậy còn lấy đại y che kín mặt nhỏ vân, lộ ra đỉnh đầu chỏm tóc đen tựa trên cánh vai rộng, tư thế hết sức kì quái tình tứ, người ngoài không biết còn tưởng như một đôi gái trai, liền thu hút trẻ nam chú ý mấy lần.

"Tôi có chút tò mò, anh Cố này, họ là một đôi à?"

Cố Bắc Tinh nhắm hờ mắt muốn ngủ một chút, hờ hững đáp.

"Hẳn anh cũng từng nghe qua lời đồn về chúng tôi, không cần hỏi tôi đâu, như lời đồn thôi"

Bác Tràng nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, lần hợp tác này là do anh tình nguyện. Trước đó đã không ít lần nghe qua bộ tam đại đội của họ Cố lợi hại ra sao, nên vẫn luôn giữ ý niệm muốn xem cách bọn họ làm việc, như thế nào lại được đám đông hô ứng lợi hại biểu dương. Bây giờ được dịp cùng bộ tam này đồng hành, hẳn cũng phải moi không ít thông tin.

Điều Bác Tràng không ngờ tới là cái biệt dánh xấu xí như "Hắc nhãn ác ma" như thế nào lại dính trên người một tiểu cô nương dáng vẻ nhỏ nhắn, đi đứng dáng vẻ còn không vững, huống hồ còn trước mặt anh ta vẻ mặt ngốc nghếch thiếu ngủ trầm trọng, nào có giống một ác ma như lời đồn đâu. Người còn lại được gọi với danh xưng "Thần chết" lại chính là cậu nhóc còn thấp hơn hẳn anh ta nữa cái đầu, trạng thái lúc nào cũng rơi vào trầm tĩnh dáng vẻ bất cần, như một cái khúc gỗ biết cử động.

Cố Bắc Tinh cái tên bên cạnh anh ta nhìn thế nào cũng trông thật chán đời, Bác Tràng cũng ngầm đồng ý thực sự họ Cố cũng có chút nhan sắc, mi dài một chút, mày rậm một chút, da rám một chút, cao cao một chút, môi mỏng một chút. Bác Tràng quan sát một hồi động tĩnh bên cạnh, tự cảm khái vẫn là bản thân đẹp trai hơn, như thế nào mà các cô gái lại như vậy điên cuồng mê mệt cái tên bất cần như họ Cố này đâu, nhìn thế nào vẫn là cảm thấy anh ta hơn mấy phần soái khí, lòng thầm trách mấy cô nàng không có mắt hưởng thụ, liền bỏ qua một soái ca như anh ta, lợi hại si mê tên họ Cố này a.

Lái xe hơn nữa canh giờ, kì quái trên đường đi tối đen như đêm mặc dù đã qua canh năm.

Bác Tràng cẩn thận giảm xuống tốc độ, dò xét con đường phía trước vật cản bị mờ nhạt. Không hiểu vì sao bên ngoài lại như vậy dày đặc sương mù không tan, che khuất xung quanh mảnh trời không thể nhìn thấy lối đi. Bác tràng đành cho xe tạm ngừng lại, nhìn trên bản đồ hướng mũi tên chỉ đi vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng vô tình dâng lên một tia bất an dị thường.

Ánh mắt vô thức dừng lại phía trước, vô tình quét qua gương chiếu hậu, liền bị doạ cho thất kinh, từ khi nào người phía sau an tĩnh ngồi ở đó, cuối đầu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay.

Anh ta hoàn lại hồn phách, nhìn kĩ hoá ra là nhỏ vân đã thức từ khi nào, không tiếng động yên tĩnh quan sát một thứ trong tay. Ngoái đầu nhìn xem trong lòng bàn tay nhỏ vân thứ vật đang cầm, trong màn đêm tối không rõ vật thể đó là gì, mơ hồ nhìn thấy tia sáng loé lên ánh bạc. Không nhịn xuống được tò mò, liền cất giọng đủ nhỏ hỏi.

"Thứ đó là gì vậy?"

Nhỏ vân ngẩng đầu nhìn họ Bác một cái, lại tiếp tục cuối đầu quan sát vật trong tay.

Trong khi Bác Tràng càng tò mò nhỏ vân đồ vật trong tay, nhỏ vân lại càng bình tĩnh không vội trả lời, yên tĩnh quan sát trạng thái đồ vật chuyển động. 

Cái kim trong hộp không ngừng xoay  kịch liệt phản ứng phía trước phương hướng, rõ ràng đồ vật này có phản ứng, lại như vậy kì quái mà chuyển động xoay tròn không tại một điểm chính xác dừng lại, như đang bị một thứ tà vật sát khí điều khiển phá hoại. Trong một khắc, một tiếng nổ nhỏ tách một cái, cái kim trong hộp gỗ liền ngừng xoay, dừng tại một điểm bất kì tại chỗ nằm im. Nhỏ vân tức thì nhăn mặt, chuyển động bàn tay xoay trục nhỏ bên cạnh hộp, cái kim vẫn không động đậy, được một lúc liền mất kiên nhẫn, xác định đồ vật đã hỏng, đem cái hộp nhìn chằm chằm trong mắt, liền thở dài một tiếng nặng nề.

"La bàn của tôi cũng hỏng rồi, mất phương hướng rồi"

Bác Tràng có chút sững người, tỏ ra ngạc nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm nhỏ vân gương mặt, bất giác lại có chút tin tưởng vào lời đồn thực hư anh ta nghe về nhỏ vân. Thực ra máy dò đường của họ Bác rất nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, được họ Bác thiết kế gắn cách vô lăng chưa tới một gang tay, vì mũi tên rất nhỏ, ngồi phía sau đương nhiên sẽ rất khó khăn để quan sát động tĩnh hướng mũi tên chỉ đi, vậy mà nhỏ vân như mọc con mắt thứ ba trên trán, lợi hại nhìn một cái liền biết máy dò đường của họ Bác cũng hỏng rồi.

Bác Tràng lúc này mới đoán ra vật trong tay nhỏ vân là một cái la bàn, đã bị hỏng. Đến cả la bàn của anh ta không thể hoạt động, không thể trùng hợp cả hai thứ này cùng một lúc hư hỏng, e rằng phía trước có thứ gì đó lợi hại che giấu, lặng lẽ đối bốn người ra tay phá hỏng đồ vật như đang ra sức hâm doạ kẻ mới đến.

Qua kính chiếu hậu, Bác Tràng một bên quan sát trạng thái tĩnh nhỏ vân, một bên đánh thức họ Cố, thấp giọng nhắc nhở tình huống bất lợi.

"Anh Cố, thức dậy đi, chúng ta gặp vấn đề lớn rồi"

...

Bên ngoài xung quanh bỗng dưng rơi vào trạng thái tĩnh, đến một tiếng côn trùng cũng hoàn toàn biến mất. Để rồi bao trùm toàn bộ xung quanh chiếc xe là một màn trời tối đen như mực, ma mị như ảo cảnh kinh dị chết chóc. Lạ thường cả bốn người đều tự khắc cảm thấy sức ép mạnh mẽ khiến toàn thân mặc dù đang ở trong tình thế bị bao vây, cô đặc âm khí lạnh lẽo thấm vào lớp da thịt, vậy mà bất giác toàn thân lại đổ mồ hôi.

Cố Bắc Tinh bị kéo tỉnh lại trạng thái thực hoàn cảnh, cảm giác mơ mơ hồ hồ cũng bị tình huống hiện tại đánh cho tan nát, tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ngoái đầu nhìn lại, cả nhỏ vũ lẫn nhỏ vân cũng đã tỉnh táo ngồi ngay ngắn phía sau, trừng trừng đôi mắt quan sát phía bên ngoài xe động tĩnh.

Bác Tràng định nói thêm câu nào, đột ngột bị Cố Bắc Tinh dùng tay chặn miệng, đang tính gạt xuống bàn tay họ Cố mắng một tiếng, liền nhìn thấy Cố Bắc Tinh đưa một ngón tay đặt lên miệng suỵt một tiếng, cùng lúc lắc đầu  kịch liệt.

Làm việc trong cùng chung một nghề làm sao mà Bác Tràng không hiểu ý tứ Cố Bắc Tinh là đang muốn cảnh báo  hắn nguy hiểm, chính là có kẻ đang theo dõi.

Đến cả Cố Bắc Tinh là kiểu người nhạy cảm nhất tình huống, nhỏ vũ lẫn nhỏ vân cũng tự khắc nhận ra nguy hiểm đang rình rập bên ngoài. Vậy mà Bác Tràng dù biết có nguy cơ, vẫn là chậm hơn một khắc mới nhận ra.

Bỗng nhiên, bên ngoài tĩnh lặng âm vang lại tiếng sói kêu ma mị.

Cả bốn người đều tự động sát lại gần , lưng kề lưng, mặt quay nhìn ra bốn phía quan sát.

Từ trong bóng tối, hằng chục cặp mắt sáng loé lên nhìn chọc chọc vào bên trong xe, nồng nặc mùi tử khí bao trùm lên cả bốn con người bên trong. Mọi thứ im lặng đến mức có thể nghe tiếng nhịp tim đang đập nhanh như đánh trống dồn dập lại.

Bỗng trên đầu bốn người ầm ầm xuống hai tiếng như có vật gì đó vừa rơi xuống. Động đậy vài cái trên nóc xe phát ra tiếng phì phì kì dị, được một lúc liền trở về trạng thái tĩnh.

Mấy chục cặp mắt ánh vàng tử khí đột ngột biến mất dạng trong bóng tối, trả lại màn đêm tịch mịch sương khí lạnh lẽo bao trùm bốn phía, như đang chuẩn bị cho một thứ gì đó đáng sợ hơn.

Ngồi đợi thêm một lúc không có động tĩnh gì thêm, mất kiên nhẫn, nhỏ vân động nhẹ, chậm rãi luồng tay vào trong túi kéo ra một vật nho nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay. Ngồi bên cạnh nhỏ vũ cảm thấy nhỏ vân dường như đang run lên trạng thái, liền rút ra một vật phát sáng ánh bạc loé lên một khắc, tư thế sẵn sằn chờ đợi nghênh chiến bất cừ thứ gì xông vào.

Hai người Bác Cố cũng đã vào tư thế chờ đợi. Không gian ma mị nhấn chìm trạng thái lúc trước, âm thầm đe doạ cả bốn con người ngồi bên trong. Đợi mãi một lúc lâu, không có bất kì động thái gì bên ngoài truyền đến nữa.

Nhỏ vân dè dặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu một chút, đem ánh mắt nhìn lên phía trên đầu xe. Trong tức khắc như thấy được thứ gì cực kì kinh hãi liền theo quán tính lùi cả người lại phía sau, bàn tay nắm chặt vật phát sáng lên ánh lục quang còn chưa kịp đưa lên, liền răng rắc kinh dị tiếng cửa kính vỡ tan nát, thò từ bên ngoài một thứ gì to lớn màu đen luồng vào trong xe, bắt lấy nhỏ vân cả người kéo đi.

Cả bốn phía trong tức khắc cùng lúc dội lại dồn dập âm thanh gào thét kinh hoàng chối tai, kịp nhận ra khoảnh khắc nhỏ vân bị thứ gì đó bắt đi, bàn tay Không Vũ vừa vặn bắt được tay nhỏ vân kéo lại, tương phản sức lực lại đem cùng thứ kia so sánh một trời một vực, nhanh chóng nhỏ vân tuột khỏi bàn tay cậu, sợi dây chuyền phát lên ánh lục quang tuột khỏi bàn tay nhỏ vân rơi xuống người Không Vũ, cậu chỉ kịp kinh hoàng thét lên tên nhỏ vân kêu lại mấy tiếng gào.

Vừa rồi nhỏ vân bị thứ tà vật tức khắc bắt đi không kịp để cả ba phản ứng, Không Vũ mặc dù tốc độ rất nhanh bắt lấy nhỏ vân cánh tay kéo lại cũng không cùng thứ kia bì được sức mạnh bá đạo, chỉ kịp vung dao cắt trúng một phát, dưới ánh sáng mờ nhạt toả ra từ chiếc vòng cổ ánh lên tia lục quang nhỏ vân để lại, thấy mơ hồ một chất nhày nhụa màu đen bám trên đệm ghế xe.

Thứ kia sau khi tóm được con mồi liền bỏ đi, toàn bộ âm thanh gào thét cũng cùng lúc đó hoàn toàn biến mất, trả lại cho bọn họ là màn đêm tĩnh lặng như ban đầu.

Không bao lâu sau trấn tĩnh lại, sương mù bên ngoài cũng tự khắc tản ra, nhường lại con đường toàn vật bên ngoài rõ ràng dưới ánh bình minh, kim nam châm trên máy dò phương hướng của Bác Tràng cũng hoạt động trở lại, chậm rãi động.

Cố Bắc Tinh vội vã quay đầu xem xét, nào chẳng thấy nhỏ vân đâu, chỉ thấy nhỏ vũ bất động tại chỗ, trên mặt còn lưu lại một vệt máu sượt dài bên má trái, ánh mắt vẫn còn hoang mang nhìn thẳng ra bên ngoài cửa sổ.

Không thấy nhỏ vân đâu, cả Bác Tràng lẫn Cố Bắc Tinh hoài nghi nhìn nhau.

"Con bé đâu?"

Không Vũ nhìn chòng chọc hướng nhỏ vân bị bắt đi, gương mặt nhỏ vũ tái mét xám xịt không còn một giọt máu, sự kiện vừa rồi bị doạ cho kinh hồn bạt vía chưa kịp hoàn hồn, trước câu hỏi của cả hai đàn anh, Không Vũ chỉ im lặng, ngờ nghệt lắc đầu như kẻ mất trí.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net