❁ Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chúng đệ tử thấy bọn họ trong tình trạng như vậy thì cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Thương Hàn mặt càng lạnh như băng mà không nói bất cứ câu gì. Nhưng thật ra Nghi Huyên là người phản ứng đầu tiên, quay về phía Trương Cần nói: "Trường Cần, còn không mau đi giúp sư huynh ngươi đứng lên".



Trường Cần vội đồng ý một tiếng rồi bước nhanh đi tới bên cạnh ao. Hắn nhìn Lâm Xuyên, lại nhìn sang Phương Thanh mà cũng không biết ra tay như thế nào, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Nghi Huyên. Nghi Huyên thấy thế, nhìn xem bốn phía, cũng không thấy có nữ đệ tử thì chính mình đành phải tiến lên, chuẩn bị ra tay giúp Phương Thanh.

Lâm Xuyên thấy nàng bước lại đây, áy náy nói: "Đã làm phiền sư thúc. . . ".

Nghi Huyên liếc hắn một cái, thở dài bất đắc dĩ, nhỏ giọng hỏi một câu: "Vết thương thế nào rồi?".

Lâm Xuyên cười yếu ớt, trả lời nàng: "Không sao".

Lúc này Nghi Huyên mới cười cười với hắn, nhưng lập tức lại mang vẻ mặt phức tạp, quay sang Phương Thanh: "Còn không đứng dậy?".

Phương Thanh cũng không nói gì, chỉ mềm nhũn mặc cho nàng nâng lên. Nghi Huyên nhíu mày kéo nàng dậy, trong lúc kéo đó thì quần áo Phương Thanh vốn rộng thùng thình sắp tuột liền nhẹ nhàng tụt xuống, để lộ ra một tấm lưng trắng nõn. Nghi Huyên kinh hãi, vội giúp nàng chỉnh lại quần áo, đồng thời nghiêng mình để che khuất ánh mắt của mọi người. Ngay trong một khắc đó, nàng bỗng nhiên chú ý tới một thứ gì đó mà nhất thời ngạc nhiên. Nàng giúp đỡ Phương Thanh chỉnh trang lại y phục xong hồi lâu mới trấn tĩnh lại.

Sau một hồi biến cố, mọi người quay lại khu nhà trong trấn nhỏ mà lúc trước đã đặt chân tới. Nói ta thì cũng lạ, yêu ma tập kích nhưng các đệ tử đều không sao, chỉ có Dịch Tu và Hàm Viễn trông coi Phương Thanh là bị tấn công, hiện giờ còn bị thương nặng hôn mê. Mọi người đương nhiên đoán là do Phương Thanh định bỏ trốn nên đã gây ra, nhưng Lâm Xuyên lại phủ định hoàn toàn, nói là có yêu vật khác. Rất nhiều sự nghi ngờ không cách nào làm rõ. Thương Hàn cuối cùng cũng lên tiếng ra lệnh giam Phương Thanh lại rồi lệnh cho chúng đệ tử đều tự nghỉ tạm, thay phiên canh phòng.

Tình thế thoáng bình ổn, Thương Hàn nghiêm mặt đi vào phòng mình. Hắn đang muốn điều tức rồi nghỉ ngơi thì lại nghe tiếng đập cửa. Mà đến tìm hắn lại đúng là Nghi Huyên, người trước kia có hiềm khích với hắn.

Nghi Huyên thấy hắn, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: "Huynh có nghĩ rằng yêu nữ kia chính là Phương Thanh sư tỷ không?".

Thương Hàn khoanh chân ngồi trên giường, lạnh lùng nói: "Sư muội tu luyện đã nhiều năm, có thể phân biệt ma khí, sao có thể nói ra lời thiếu hiểu biết như vây?".

"Ta cũng biết nàng ta là ma vật. Nhưng nàng ta. . . . . ." Nghi Huyên suy nghĩ một chút rồi tiếp tục, "Phía sau lưng nàng ta có một vết sẹo dài một tấc".

Thương Hàn khẽ động lông mày, cũng không trả lời gì.

"Sư huynh hẳn là nhớ rõ đi. Năm đó chưởng môn truyền cho chúng ta phép 'Phi sương ', lệnh cho chúng ta cùng nhau luận bàn. Lúc huynh cùng sư tỷ đối chiến, không nắm giữ tốt lực đạo, làm sư tỷ bị thương. Khi đó chúng ta còn nhỏ tuổi, đều bị dọa khóc, cũng không dám nói cho chưởng môn biết. May mà sư tỷ không có việc gì, chỉ để lại vết thương nhẹ đó . . . . . ." Nghi Huyên nói xong, mày nhíu chặt lại, "Yêu nữ này, hình dạng giọng nói giống còn nói được. Nhưng làm sao mà ngay cả vết thương này cũng giống nhau như đúc?".

"Phương Thanh sư muội đã chết. Muội và ta đều kiểm tra thi thể, hơn nữa chúng ta chính mắt đã thấy muội ấy được chôn cất. Ngươi đưa ra suy nghĩ đó cũng chỉ là lời đoán vô nghĩa." Thương Hàn trả lời, giọng điệu bình thản như thường.

"Ta biết sư tỷ đã chết." Nghi Huyên bất mãn nói, "Ta chỉ là lo lắng, có lẽ là ác đồ Cực Thiên Phủ lấy trộm thi thể của sư tỷ . . . ".

"Nghi Huyên!" Thương Hàn mở miệng, chặn lời nàng "Hồ Di Quang là nơi chôn cất linh thiêng, Dịch Thủy Đình chính là địa phương đề phòng sâm nghiêm. Làm sao yêu ma có thể dễ dàng đặt chân tới, nói chi đến ăn cắp thi thể?".

"Ta không có lầm!" Nghi Huyên tức giận, "Nói cái gì là đề phòng sâm nghiêm. Lúc trước huynh tự mình tọa trấn, còn không phải để cho yêu ma lẻn vào làm bị thương Dịch Tu và Hàm Viễn sao? Địch trong tối ta ngoài sáng, ai biết sẽ có chuyện xấu gì xảy ra? Tóm lại, chờ khi trở về Dịch Thủy Đình, ta muốn tâu rõ với chưởng môn xin mở quan tài kiểm tra thi thể!"

Thương Hàn trầm mặc một lát, nói: "Việc này muội có nói với ai khác nữa không?".

"Việc đại sự như thế, ta cũng chỉ có thương lượng với huynh. . ." Nghi Huyên thở dài một tiếng.

Thương Hàn gật gật đầu, "Ta đã biết. Muội đi về nghỉ ngơi đi. Về việc mở quan, chờ trở về Dịch Thủy sẽ bàn bạc lại kỹ hơn".

Nghi Huyên thấy hắn thái độ ôn hoà, trong lòng không vui nhưng cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, sắc mặt của Thương Hàn cũng dần dần âm trầm. Lúc này, sau bình phong trong phòng thấp thoáng một bóng hồng, tiếng nói ngả ngớn vang lên: "Y như ta đã nói, giết ả mới tốt. Ả đi lần này, chỉ e sự việc càng phức tạp".

Thương Hàn liếc mắt về phía bình phong "Ngươi không làm được việc, đó mới là phức tạp nảy sinh".

Song người đứng bên bình phong là một nam tử tuấn mỹ, y phục màu đỏ hết sức xinh đẹp, nhưng thật bất ngờ lại đúng là yêu ma. Hắn nghe Thương Hàn nói xong, không hề hài lòng, ánh mắt giận dữ nói "Nói thật nhẹ nhàng, lúc đó ngươi chẳng phải cũng là bại tướng của 'Tuyệt Cảnh' sao, nàng ta mạnh bao nhiêu, ngươi hẳn là quá rõ ràng".

Đề tài này làm cho Thương Hàn vốn lạnh lùng cũng có một chút dao động. Hắn ẩn giấu tức giận, nói: "Nàng đã không phải là Tuyệt Cảnh".

"Đúng, giờ chỉ có hơn chứ không kém." Nam tử áo đỏ nói, "Sau khi hoàn toàn nạp hóa ma loại, sẽ nhận được lực lượng gì, đàn chủ Thương Hàn ngươi không phải biết rõ ràng nhất. . ."

Ánh mắt Thương Hàn đột nhiên hiện lên sát khí, huyền kính trên lòng bàn tay hiện lên, lộ ra hàn quang lãnh liệt.

Nam tử áo đỏ thấy thế, nhẹ nhàng lui sang bên, hắn nhảy lên xà nhà, cười lạnh nói: "Ngươi có phải muốn phản bội Cực Thiên Phủ? Cũng phải, ngươi đã có thể phản bội Dịch Thủy Đình, cũng sẽ không còn kiêng kị gì nữa!".

Không khí đột nhiên dày đặc chiến ý, hết sức căng thẳng. Đang lúc thế cục nguy cấp, một giọng nữ quyến rũ vang lên, lại cười nói: "Có chuyện gì lớn đâu mà đáng cho tổn hại hòa khí thế".

Nghe thấy âm thanh đó, nam tử áo đỏ thần sắc biến đổi, bay xuống đất, cúi người quỳ xuống, mang theo ý sợ hãi và tôn kính nói: "Bái kiến Kiếm Thị đại nhân".

Chỉ thấy trong phòng đột nhiên sinh ra khói xanh bay nhè nhẹ, lượn lờ lả lướt. Dưới làn khói nhẹ, một nhành cây non phá mặt đất trồi lên, lá cây vươn ra, trong nháy mắt cây Tú Mộc đã trưởng thành. Hoa nở theo thứ tự đỏ bạc tím trắng, trăm hoa khoe sắc giống như một mỹ nhân kiêu ngạo. Mà một lát sau, cây hoa kia thực sự biến thành một mỹ nhân sống động!

Làn da trắng nõn nà, môi đỏ tựa như son. Hồng phấn đôi gò má, mày liễu tựa lá xanh. Xiêm y vờn như khói, dáng vẻ thật tự nhiên. Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, trên đời ít có.

Nàng mày liễu giương lên, khẽ nghiêng nghiêng thân mình, ôn nhu cúi bên gối của Thương Hàn, cười nói: "Lâu rồi không gặp".

Thương Hàn nhíu mi, nói: "Sao ngươi cũng đến đây".

Nữ yêu cười duyên nói: "Cục diện hỗn loạn hiện giờ, nếu không có ai chỉnh đốn thì biết làm sao bây giờ? Hay là, ngươi hy vọng tới đây không phải là ta, mà là Dạ Điệt?".

Nam tử áo đỏ nghe được hai chữ "Dạ Điệt", thần sắc kinh hoàng, "Dạ Điệt đại nhân cũng biết việc này?".

Nữ tử liếc hắn một cái, cười nói: "Nhìn ngươi sợ hãi như vậy. Yên tâm, hắn còn chưa biết. Nhưng mà, đã đánh mất 'Tuyệt Cảnh' chính là việc lớn, thiết nghĩ cũng không lừa được bao lâu".

Nam tử áo đỏ kinh hoàng, vội trốn tránh nói: "Kiếm Thị đại nhân, việc này toàn bộ do Thương Hàn làm!".

"Việc này ta biết." Nữ yêu cười nhìn về phía Thương Hàn rồi nói "Ngươi không phải đã quên hiệp định cùng Cực Thiên Phủ chúng ta rồi chứ? Ngươi muốn sức mạnh, ta cho ngươi ma loại. Ngươi cần địa vị, bọn ta trợ giúp ngươi trở về Dịch Thủy. Lại càng không nói việc thay ngươi diệt trừ kình địch, tạo cho ngươi con đường bằng phẳng. Nhưng hôm nay, Cực Thiên Phủ ta muốn ngươi làm một việc nhỏ, ngươi lại làm không xong là sao?".

"Ta đã điều Nghi Huyên đi, lại lấy thuật Kính Ảnh để che mắt các đệ tử khiến cho các ngươi tự do ra vào. Đến như vậy mà cũng không mang nàng đi được, là ai vô dụng?" Thương Hàn nói.

Nữ yêu lắc đầu, nói: "Việc này nói sau. Đừng quên, ta sớm đã cảnh cáo ngươi, không thể cho bất kỳ một đệ tử Dịch Thủy nào tiến vào Hủ Tức Cốc. Nếu bị người khác phát hiện 'Tuyệt Cảnh' và Cửu Hoa bảo kính thì việc lớn sẽ thất bại trong gang tấc. Còn ngươi thì sao? Sao lại để cho có người đi vào?".

Thương Hàn mày nhăn chặt, im lặng không nói.

"Chuyện này cũng thôi đi. Tùy tiện là ai, giết cũng tiện. Nhưng người này lại chính là đồ đệ của 'Tuyệt Cảnh'. . ." Nữ yêu ý cười ngả ngớn, nói "Hiện giờ xem ra, có lẽ nàng đã có người trong lòng. Vì người này, nàng ấy muốn đối phó với chúng ta".

"Chính thế!" Nam tử áo đỏ chen vào nói nói "Lúc trước ta muốn giết tiểu tử kia, lại bị 'Tuyệt Cảnh' ngăn cản. Tình cảnh giống hệt sáu năm trước. . .".

Nữ tử nâng tay, ngăn cản hắn nói thêm nữa, chỉ hỏi Thương Hàn nói: "Chuyện tới bây giờ, ngươi chuẩn bị ứng phó như thế nào?".

"Vớ vẩn!" Thương Hàn tức giận "Hắn là đồ đệ của nàng ta! Cái gì là người trong lòng, quả thực nực cười!"

Hắn phẫn uất, để lộ ra vẻ không cam lòng, làm cho nàng kia bật cười, "Cái gì là sư phụ đồ đệ chứ, theo ta thấy, chẳng qua chỉ là một nam một nữ. Chàng hữu tình, thiếp cố ý. . ." Nói mấy câu cuối cùng, lời nói của nữ tử được hết sức ái muội, ngữ điệu mềm mại lộ ra vẻ dụ hoặc. Nàng lại gần Thương Hàn một chút, đôi môi mềm mại ghé sát trên tai hắn, cười nói: "Chỉ e dù đã quên mất kí ức trước kia thì cuối cùng người trong lòng nàng ấy cũng vẫn không phải ngươi. . .".

Thương Hàn giơ tay lên, đem nàng đẩy ra, nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là lệnh chủ Kiếm Thị thì ta không dám động vào ngươi!".

Nữ tử cười như chuông bạc, nói: "Hung dữ cái gì. Ta chỉ muốn giúp ngươi giải ưu sầu thôi".

"Đừng nói những lời vô nghĩa. Hiện giờ việc hàng đầu là đem Phương Thanh về Hủ Tức cốc." Thương Hàn nói.

"Nói thì là như vậy, nhưng làm thế nào đây?" Nữ yêu nói "Tuyệt Cảnh chính là Tuyệt Cảnh. Nếu nàng ta không muốn đi, chỉ sợ cũng không ai ép được nàng."

"Ta sớm nói không nên làm cho nàng sống lại đi!" Nam tử áo đỏ lại một lần nữa chen vào nói, "Nàng hiện giờ thân đã có ma loại, lại có Cửu Hoa bảo kính trong tay, huống hồ. . . huống hồ nàng không coi ai ra gì, ai còn bắt được nàng!".

Thương Hàn nói: "Dùng hết toàn lực, có thể làm nàng bại".

Nữ tử nói: "Dùng vũ lực làm nàng bại rồi thì thế nào? Coi tâm tính của nàng thì chỉ sợ là cá chết lưới rách, đối với Cực Thiên phủ cũng không có lợi. Aiiii, quả thật là nam tử tâm thẳng, sẽ không biết phần cong sao?".

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Thương Hàn có chút không kiên nhẫn, hỏi.

"Rất đơn giản. Ta muốn nàng phải cam tâm tình nguyện làm việc cho Cực Thiên Phủ, càng muốn nàng phản bội Dịch Thủy Đình." Trong mắt nữ yêu tràn đầy vẻ oán độc khiến người ta ớn lạnh.

"Nói dễ hơn làm." Thương Hàn phản bác.

"Rất dễ dàng." Nữ yêu cười nói "Ví như nói, nếu Dịch Thủy Đình giết người trong lòng nàng. . ."

Lời này vừa nói ra, Thương Hàn biến sắc, lại có phần kinh hãi.

"Nếu tin tức của ta là đúng, đồ đệ của Tuyệt Cảnh là một trong những đứa trẻ mới sinh ở Mặc Lưu Sơn bị cướp đi năm đó, là sản phẩm thất bại không nạp hóa được ma loại . . ." Nữ yêu buồn bã nói "Mà việc này bên trong Dịch Thủy Đình có người biết. Ngươi thân là đàn chủ của Dịch Thủy, sao không nhân tiện việc khó hôm nay mà bức Dịch Thủy Đình thanh lý môn hộ."

"Hoang đường. Hắn dù có ma loại trong người nhưng lại không có nửa phần ma tính. Tôn sư trọng đạo, luôn lập chiến công, ngươi nghĩ môn nhân của Dịch Thủy Đình ngu xuẩn như thế sao?" Thương Hàn hỏi.

Nữ yêu có vẻ tiếc hận, thở dài: "Cho nên mới nói, ngươi tuy nhập vào Cực Thiên Phủ ta, nhưng chính khí vẫn còn. Tâm, thủy chung là không đủ độc. Cũng vì thế phải khiến ta đến làm mẫu cho ngươi xem, cái gì là lật ngược phải trái, cái gì là ngậm máu phun người. . ." Nàng nói đến chỗ này, cao giọng kêu: "Tùng Yên, Thúy Đào".

Tiếng nói vừa dứt, hai gã đệ tử đẩy cửa đi đến, đúng là đệ tử của Thương Hàn. Ngày xưa là đứa bé, hiện giờ đã thành thiếu niên tuấn tú. Hai người nhìn nữ yêu liền quỳ xuống, tôn kính nói: "Kiếm Thị đại nhân có gì hạ lệnh?".

"Đâu có. . ." Nữ tử thản nhiên cười, đứng dậy đi tới. Đuôi mày thoáng hiện lên ý cười, lạnh lùng nham hiểm . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net