❁ Chương 23: Ngươi là yêu vật, Tiểu Cảnh cũng vậy, chúng ta là đồng loại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Chính hắn đã giết 'Tuyệt Cảnh'."



Những lời này như một tiếng sấm khiến Nghi Huyên hoảng hốt lo sợ. Nàng nhìn thẳng Thương Hàn, chờ hắn trả lời.

Thương Hàn lại không nói một chữ, chỉ nâng tay gọi bảo kính "Tiềm Tịch" của mình ra. Ả ma nữ thấy hắn như vậy thì cười nói, "Xem ra Thương Hàn đàn chủ đã quyết ý đấu với ta một trận rồi. Được thôi!" Ả nói xong, Tang Uyển bảo kiếm trong tay cũng biến hóa, hoa nở đầy trời, vô cùng diễm lệ. Lũ yêu vật như được kiếm khí cổ vũ, càng thêm hung ác tấn công.

Trong khoảnh khắc, tất cả yêu vật đều như phát điên mà đánh về phía Thương Hàn. Ả ma nữ ẩn thân trong đám yêu ma, cùng nhau xông lên. Nghi Huyên thấy tình cảnh hỗn chiến như vật, trong lòng lại do dự. Tuy nàng với Thương Hàn không phải quan hệ thân thiết, vừa rồi lại nghe những lời đó, nhưng chính mắt thấy hắn lâm vào thế cục như vậy, vẫn có chút lo lắng. Đã là đồng môn, kể cả hắn có đại nghịch bất đạo thì cũng phải do chưởng môn xử trí, quyết không thể để những yêu vật này giết hắn!

Nghi Huyên rút kiếm đang định gia nhập cuộc chiến thì bỗng mấy trăm bụi gai đỏ thẫm từ dưới đất chui lên. Thấy những bụi gai này sắc quấn lên chân mình, nàng vọt người nhanh chóng tránh thoát sau đó dùng thuật Cảnh Giới tạm thời ngăn cản.

Người công kích nàng chính là nam tử mặc áo đỏ kia. Hắn đã hoàn toàn không còn tư thái tuấn mĩ hình người mà hoàn toàn biến thành nguyên hình của yêu ma. Bụi gai quấn quanh người hắn nhưng những con rắn độc, chỉ chờ thời cơ để đả thương người.

Nghi Huyên đang định ra chiêu đối địch thì bụi gai kia đã lập tức nhằm về phía Trường Cần mà cuốn đến. Nàng muốn tiến đến bảo vệ thì lại có những bụi gai khác xuất hiện từ phía sau. Dù nàng kính kiếm song thành nhưng kinh nghiệm chiến đấu căn bản là không thể bằng những người cùng thế hệ như Thương Hàn, Phương Thanh, có thể còn kém cả Lâm Xuyên. Trải qua một hồi bị quấn quýt, tâm nàng sớm đã loạn, làm sao còn sức phán đoán tấn công hay là phòng thủ nữa đây?

Trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông, mất dần ánh sáng thì đột nhiên những tia sáng trong trẻo, sáng tỏ như ánh trăng, trong suốt như nước lại xuất hiện, nháy mắt bao phủ toàn bộ mọi người. Trong khoảnh khắc đó, tiếng kêu gào đau đớn của yêu ma nổi lên bốn phía, hào quang trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy như một ngọn lửa vô hình, yêu ma vừa chạm đến lập tức bị thiêu rụi.

Nữ tử đang giao đấu với Thương Hàn lòng đầy kinh sợ, bứt ra khỏi cuộc chiến. Theo trựa giác, ả muốn tránh khỏi luồng hào quang này, có điều ánh sáng bao phủ quá rộng, muốn tránh cũng không thể. Trong lúc đang cực độ hoảng sợ, nàng càng kinh hãi hơn khi thấy Tang Uyển bảo kiếm bốc lên một làn khói nhẹ, những cành hoa trên thân kiếm lập tức mục rữa.

Chỉ nghe thấy trên không trung truyền tới giọng nói thâm trầm của nữ tử: "Yêu vật thật lợi hại, để Thiên Vân ta đến mở mang đầu óc một phen!".

"Thiên Vân?!" Nữ tử nhíu mày, cao giọng nói với nam tử áo đỏ, "Đi!".

Dứt lời, ả liền hóa thành một luồng ánh sáng đen, không còn bóng dáng. Nam tử áo đỏ thấy thế cũng không tiếp tục dây dưa, vội vã ẩn thân.

Giờ khắc ấy, Nghi Huyên đã vui sướng như điên, nàng thu binh khí, quỳ xuống ôm quyền, nói: "Đệ tử Nghi Huyên cung nghênh Thiên Vân trưởng lão!".

Vầng hào quang dần dần rút đi từ giữa không trung. Cùng với vài tiếng kêu thảm thiếu của yêu ma, mấy nữ tử nhanh nhẹn hạ xuống. Người dẫn đầu là một nữ tử tóc trắng xám nhưng dung mạo lại rất trẻ trung, hoàn toàn mang bộ dáng của một cô gái mười lăm mười sáu. Cả người nàng khoác áo xanh mộc mạc, càng tăng thêm vẻ thanh tuyển bất phàm. Người này chính là Thiên Vân, một trong ba vị trưởng lão của Dịch Thủy Đình.

Thiên Vân nhìn Nghi Huyên, cười nói: "Đồ nhi ngoan, đứng lên đi".

Nghi Huyên nghe vậy thì cũng cười rồi đứng dậy, nói: "Sư phụ đã nhận được thư của đồ nhi rồi ạ?".

"Đương nhiên rồi, nếu không sao vi sư có thể tới đúng lúc vậy chứ." Thiên Vân nói xong thì ánh mắt quét về phía Thương Hàn, "Thương Hàn, nhìn thấy bổn tọa cũng không hành lễ sao?".

Thương Hàn cúi đầu, thu kiếm quỳ xuống, "Đệ tử Thương Hàn bái kiến Thiên Vân trưởng lão".

"Miễn lễ." Thiên Vân nói xong lại quay sang Nghi Huyên hỏi, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, kể cho vi sư nghe".

Nghi Huyên gật đầu, thoáng sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi đem những chuyện đã xảy ra kể lại cho Thiên Vân. Xuất phát từ lòng trắc ẩn, chuyện của Thương Hàn nàng vẫn giấu, không hề nhắc tới nửa câu.

Thiên Vân nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, nói: "Nực cười, ta đã nhìn đứa nhỏ Lâm Xuyên kia lớn lên, hắn có nhân phẩm ra sao ta là người rõ nhất. Cái gì mà sát hại đồng môn, khi sư diệt tổ, thật quá nực cười". Nàng nói xong thì ánh mặt lại chuyển qua Thương Hàn, "Thương Hàn đàn chủ, giáo lí đầu tiên của phái ta, người còn nhớ rõ chứ?".

Thương Hàn hờ hững đáp: "Âm dương hóa dịch, thượng thiện nhược thủy. Động minh tự kính, phong mang như kiếm*".

*âm dương dễ thay đổi, lòng lương thiện như dòng nước, thấu hiểu tựa như gương, tài năng như mũi kiếm

"Nói đúng lắm, 'thấu hiểu tựa như gương'. . . . . . . tấm gương của ngươi đã bao lâu không lau chùi rồi?" Thiên Vân trào phúng một câu rồi cũng không để ý đến hắn nữa, quay đầu nói với Nghi Huyên, "Truyền lệnh của ta, triệu tập đệ tử vào cốc cứu người!".

Mệnh lệnh quá mức ngang tàng, các đệ tử không một người dám phản đối. Thiên Vân thân là trưởng lão, bối phận thâm chí còn trên Vân Ẩn Thượng Nhân, lại thuộc Ngũ Hiền, tu vi và uy danh bất phàm. Việc vào cốc cứ như vậy được quyết định.

Thương Hàn cũng không phản đối, chỉ yên lặng quay đầu lại nhìn thoáng qua Hủ Tức cốc tràn đấy sương khói mù mịt. Ma chướng âm khí trong cốc hóa thành một màu xám ảm đạm, chậm rãi nhiễm lên đồng tử của hắn. . . . . .

. . . . . .

Lúc bóng tối lan tràn cũng chỉnh là lúc Phương Thanh phát hiện mình đang đứng giữa một nơi mưa tầm tã. Trước mắt nàng chính là bản thân nàng đang đứng. Váy màu ráng chiều, màu sắc diễm lệ như nhiễm cả lên hai má nàng, trên mái tóc là đóa kim quế tỏa hương thơm, càng tăng thêm vẻ tươi trẻ xinh đẹp. . .

Chỉ là, tương phản với cách ăn mặc, vẻ mặt của nàng không hề có nửa thần kiều thái của nữ nhân, ngược lại lại là sự mạnh mẽ và lạnh lùng thấu xương. Tay nàng cầm bảo kiếm, dáng người thanh tú bước qua thi hài của yêu ma, uy nghi trác tuyệt. . .

Phương Thanh nhìn chính mình xa lạ mà quen thuộc, đang muốn tiến lên nói chuyện thì đã thật một bóng người chớp động phía sau nàng. Ánh sáng của bảo kính lóng lánh đã giữ chặt nàng tại chỗ.

"Sư huynh?" Nàng quay đầu lại, mang theo chút khó hiểu, "Huynh làm gì thế?".

Ngữ khí hờ hững ẩn ẩn sự thâm trầm quyết tuyệt, "Ta đã là sư huynh của muội, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn muội tự tìm đường chết. . . . . .".

Vừa dứt lời, không chờ nàng phân rõ hàm ý trong câu đó, một chưởng mạnh mẽ đã đánh trúng tim nàng. Công kích tức thời lại rất dữ dội và mạnh mẽ làm cho nàng không có cả thời gian để kinh ngạc, thâm chỉ tiếng rên rỉ cũng không có. Thân thể nàng cứng đờ, thắng tắp ngã xuống.

Hắn đỡ được nàng vào trong lòng, mày nhíu chặt, không nói một câu. . .

Cảnh tượng như giả như thật này làm ngực Phương Thanh đột nhiên đau đớn. Nàng bị đau đớn đột ngột làm tỉnh dậy, không nhịn được rên một tiếng.

Lúc này, giọng nói của Lâm Xuyên vang lên bên tai nàng, ân cần mang theo lo lắng hỏi: "Sao vậy?".

Lúc nghe thấy giọng nói của hắn, lòng nàng lần đầu tiên cảm thấy an tâm vô cùng. Cô đơn khôn xiết và hư không không thể kiềm chế kia trong nháy mắt biến mất không còn, chỉ còn lại tình cảm ấm áp. Nàng không tự chủ được mà mìm cười, dang tay ôm lấy thắt lưng hắn, thuận thế dựa càng sát vào trong lòng hắn.

Lâm Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói càng mềm nhẹ dịu dàng, hỏi nàng: "Thấy không thoải mái ở chỗ nào?".

Nàng không trả lời, chỉ cười lắc đầu.

Cử chỉ không làm hắn cảm thấy yên tâm. Nhận thấy nàng có thể chính là sư phụ của mình, hắn càng không thể kiềm nén nghĩ lại ngày xưa, kiếm nén nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh gắng gượng của nàng. Hắn cau mày, không vui nói với nàng: "Không cho phép miễn cưỡng, rốt cuộc không thoải mái ở đâu, nói cho ta biết".

Nghe thấy sự nghiêm túc và lo lắng trong giọng nói của hắn, nàng đành thành thành thật thật trả lời: "Ngực đau".

"Sao lại như vậy? Là do ma loại sao? Hay là bị thương?" Hắn vội vàng truy hỏi.

Nàng nở nụ cười, nói: "Hiện giờ không sao rồi".

"Đã nói không cho phép miễn cưỡng!" Hắn càng trở nên sốt ruột, giọng điệu có chút nôn nóng, "Nếu thật sự không sao, kính giới sao mà bị nứt được? Nàng rốt cuộc làm sao? Rốt cuộc Cực Thiên Phủ đã làm gì với nàng?".

Nàng bị thái độ của hắn làm cho có chút lo sợ và nghi hoặc, nàng buông tay, lui ngươi lại và nâng mắt lên nhìn hắn.

Nhớ lại quá khứ làm hắn càng đau đớn, lan đến cả lông mày và lông mi của hắn. Hốc mắt hắn ửng đỏ, trong mắt chứa chan sự bi thiết. Hắn chần chờ vươn tay, run rẩy vuốt ve hai má nàng, gọi nàng: "Sư phụ. . . . . .".

Chỉ vì một tiếng gọi này, hư cảnh trong mộng lại hiện lên trước mắt nàng. Màu ráng chiều diễm lệ, hương thơm của hoa kim quế, tình cảm trong đáy lòng, sự rung động. Nàng có chút hoảng hốt, thân thể run lên một cái, sắp sửa ngã xuống.

Hắn lập tức đỡ lấy nàng, gọi Uyển Trừng bảo kính ra, dùng thuật kính ánh thay nàng chịu đựng đau đớn. Thấy sắp thi pháp xong, nàng cầm cổ tay hắn, nói: "Không cần. . . . . ." Nàng ngước mắt lên cười, "Chỉ là mệt mỏi". Nói xong, nàng không cho hắn thời gian suy nghĩ, trực tiếp dựa lên vai hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, nhắm mắt lại, một bộ dáng buồn ngủ.

Hành động như vậy, không nghi ngờ gì chính là làm nũng, khiến hắn có chút buồn cười. Chỉ là, lo lắng nghi ngờ vẫn chiếm phần đông. Hắn vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Hiện giờ không thể ngủ được, chúng ta ra khỏi cốc đã".

"Ra khỏi cốc?" Nàng hơi hơi mở mắt, có chút nghi hoặc.

"Ừ, vừa rồi chúng ta bị kéo vào Hủ Tức cốc, không biết hiện giờ đang ở đâu nữa. . . . . ." Lâm Xuyên nói xong thì bế nàng lên, "Phải đi ra ngoài mới được".

Hắn vừa mới bước nửa bước đã thấy dây leo vừa rồi kéo bọn họ vào cốc đã dịch chuyển, cản trở đường đi. Hắn chíu mày, định buông Phương Thanh, cầm kiếm mở đường thì lại thấy khí đen lượn lờ, chậm rãi ngưng tụ trước mắt, hóa thành một thân hình. Nói là người cũng thật miễn cưỡng. Bất kể nhìn thế nào cũng đều là một người phủ kín áo choàng đen, bộ mặt quỷ, ngũ quan quái dị, nhìn rất đáng sợ.

Không đợi Lâm Xuyên mở miệng hỏi, mặt qủy kia đã cười một cách u ám: "Ta thật vấy vả mới cứu được các ngươi vào trong cốc, sao lại muốn đi ra chứ?".

Lâm Xuyên đề phòng, lên tiếng hỏi: "Ngươi là ai?".

Mặt quỷ cười đáp: "Tại hạ Dạ Điệt, là môn nhân của Cực Thiên Phủ. Về phần là địch hay bạn. . . . . ." Hắn hơi ngừng một chút, nhìn Phương Thanh trong lòng Lâm Xuyên, nói: "Tiểu Cảnh, ngươi nói xem?".

Phương Thanh nghe vậy, đáp: "Lệnh chủ bảo ngươi tới tìm ta?".

Dạ Điệt mỉm cười gật đầu, "Tiểu Cảnh à, chúng ta là đồng loại, kể cả không có lệnh của Lệnh chủ, ta cũng không thể nhìn ngươi bị Dịch Thủy Đình ức hiếp nha".

"Giết người giá họa, khiến ta bị Dịch Thủy Đình hiểu lầm chẳng phải là các người sao." Phương Thanh nói.

Lâm Xuyên nghe vậy, nhất thời kinh ngạc, đang muốn hỏi thì Dạ Điệt đã tự đáp: "Thật ra đây cũng là muốn tốt cho ngươi, hiện giờ ngươi đã biết môn phái đó ngu muội thế nào rồi chứ."

Lâm Xuyên nghe vậy, phẫn nộ nói: "Hỗn xược! Yêu vật vô sỉ, dám nhục mạ Dịch Thủy ta!".

"Hay cho một đệ tử trung tâm ha." Dạ Điệt cười nói, "Có điều, ngươi trung tâm như thế, cũng không thể trở về".

Lâm Xuyên không hiểu ý hắn, chỉ có thể trầm mặc.

"Thật ra ta đã sớm biết ngươi. . . . . ." Dạ Điệt nói, "Trong Cực Thiên Phủ, tất cả ma loại đều từ tay ta mà ra. Năm đó, cũng là ta đã gieo ma loại vào cơ thể ngươi. . . . . .".

Lời này vừa nói ra, Lâm Xuyên lập tức bị chọc giận, "Thì ra là ngươi!".

"Đừng tức giận mà." Dạ Điệt cười, "Vốn ngươi không thể nhập hóa ma loại, sớm đã phải chết. Nhưng cơ duyên trùng hợp, ngươi trong họa được phúc, bái nhập làm môn hạ Dịch Thủy, mới có thành tựu như ngày hôm nay. . . . . . ".

"Đừng có lời ngon tiếng ngọt với ta!" Lâm Xuyên cả giận nói.

"Không chỉ có vậy –" Dạ Điệt không chút để ý đến sự phẫn nộ của hắn, tiếp tục nói, "Ngươi còn chưa nhận ra sao? . . . . . . thứ ma loại mà ta ban cho ngươi, giờ ngươi đẫ có thể sử dụng thành thạo rồi".

Lâm Xuyên nghe lời này nhất thời tim đập loạn nhịp. Nói cũng đúng, lúc trước ma loại trong hắn không biết vì sao bị dẫn động, lúc ấy hắn chỉ một lòng nghĩ đến việc cứu Phương Thanh, cũng không suy nghĩ nhiều hắn. Nhưng hiện giờ nghĩ lại, lần dẫn động đó hoàn toàn khác với dĩ vãng. Không chỉ là đau đớn đã giảm đi rất nhiều mà còn có một luồng sức mạnh theo đó mà sinh ra. . .

Hắn đã thật sự nhập hóa ma loại? Vì sao?

Dường như nhận thấy nỗi nghi hoặc của hắn, Dạ Điệt cười nói: "Lấy sức mạnh của ma loại mở Cửu Hoa bảo kính, dùng 'Thiên Nhất Huyền Thủy trận". . . . . những trận pháp hỗn độn này đã điều hòa thực khí trong cơ thể ngươi, giúp ngươi tiến dần từng bước. Tiểu huynh đệ à, ta không thể không chúc mừng ngươi". Dạ Điệt nói đến đây thì lại chuyển sang chủ đề khác, "Có điều, có thể nhập hóa ma loại, đã là luân nhập ma đạo! Ngay cả ngươi có là người của Dịch Thủy Đình thì cũng không thể thay đổi chuyện ngươi là yêu vậy! Trong trời đất này, trừ Cực Thiên Phủ, không còn chốn nào để ngươi dung thân!".

Lâm Xuyên nghe vậy, trong lòng kinh hãi, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Dạ Điệt thấy hắn dao động, giọng điệu dịu lại, nói: "Ngươi là yêu vật, Tiểu Cảnh cũng vậy, chúng ta là đồng loại".

Dạ Điệt vừa dứt lời, xung quanh bống xuất hiện một đám người, bao vây Lam Xuyên và Phương Thanh.

Ma khí âm sát vô cùng nồng đậm, Lâm Xuyên biết đây đều không phải con người, chỉ là yêu ma có vẻ ngoài giống con người. Hoặc phải nói đây là con người đã nhập hóa ma loại. Mình hắn đã khó, nay mang theo Phương Thanh, phá vây chỉ e là nói dễ hơn làm. . .

Dạ Điệt cười âm hiểm, vươn tay, cười nói: "Đến đây, theo ta về Cực Thiên Phủ đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net