❁ Chương 31: Thù mới hận cũ, bây giờ ta sẽ tính hết với ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đó là một loại cảm ứng kỳ lạ, có một giọng nói quen thuộc chẳng biết từ đâu bay đến. Lâm Xuyên ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng hắn chỉ thấy gió thổi nhè nhẹ, làm lay động tấm màn mỏng bên giường.


"Thế nào, hối hận rồi sao?" Một giọng nữ khàn khàn mang theo ý cười như có như không vang lên một cách yếu ớt.

Lâm Xuyên điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, rồi thản nhiên quay đầu lại. Trước mắt hắn, chính là Lệnh chủ của Cức Thiên nửa ngồi nửa nằm trên gối, da thịt thối rữa khiến nụ cười của ả trở nên cực kỳ dữ tợn. Hắn tránh né ánh nhìn chằm chằm của ả, nói: "Bắt đầu thôi".

Lệnh chủ nghe thế, đứng dậy cười, nói: "Trông bộ dạng ngươi như thế, cứ như là người phải đi chịu chết vậy". Ả nói, đưa tay nhéo hắn cằm, "Yên tâm đi, chuyện bản tọa đáp ứng ngươi, chắc chắn sẽ giữ lời, ngươi nhất định có thể ở bên Tuyệt Cảnh suốt đời...".

Lâm Xuyên làm vẻ mặt ghét bỏ, phủi tay ả đi, nói: "Đã thế thì, đừng phí thời gian thêm nữa!".

Lệnh chủ thấy hắn phản ứng như thế, cười càng vui vẻ. Lâm Xuyên hít thở thật sâu, sau đó tự đè xuống sự khiếp sợ của chính mình. Hắn gọi bảo kính ra, rồi lại nhìn ra bên ngoài sa trướng một cách vô thức.

Nhìn qua chỗ hở giữa các tấm màn che tạo ra do làn gió nhẹ, là Dạ Điệt cung kính đứng ở ngoài trướng hộ vệ. Lâm Xuyên suy nghĩ một chút, đang muốn tìm lý do tống cổ hắn đi, thì lại nghe thấy tiếng thỉnh an nho nhỏ của bọn nữ tỳ, nói: "Khởi bẩm Lệnh chủ, đại nhân Dạ Điệt, Thiên Vân của Dịch Thủy Đình mang theo đệ tử, tiến đến ngoài phân đà rồi ạ".

Tin tức này khiến Lâm Xuyên mừng rỡ. Nhưng hắn nỗ lực nhịn xuống ý cười, ngược lại, còn nhíu mày.

"Thiên Vân ư..." Thanh âm Lệnh chủ mang theo vài phần hoài niệm, "Quả là đã lâu rồi không gặp, muốn ra ngoài tranh tài với nàng một lúc quá".

Dạ Điệt nghe thế, hành lễ, nói: "Chủ thượng đừng nhất thời nóng lòng, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, tự nhiên là sẽ có cơ hội đánh một trận thống khoái". Khi Dạ Điệt nói, ánh mắt lại như cố ý vô tình chiếu vào Lâm Xuyên, hắn cười một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Xin chủ thượng rút đinh ra trước, chờ thuộc hạ ra ngoài chăm sóc họ".

Dạ Điệt nói xong thì khom người cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Lâm Xuyên nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng lại sinh ra chút thấp thỏm. Mọi việc tựa hồ quá thuận lợi, trái lại, khiến cho hắn thấy bất an. Nhưng bây giờ không còn thời gian để hắn suy nghĩ nhiều nữa, Dạ Điệt rời đi, trong phòng không có người bảo vệ, muốn giết Lệnh chủ của Cức Thiên, không còn thời cơ nào tốt hơn!

"Thế này thì chỉ còn lại hai ta." Lệnh chủ mỉm cười, nhẹ nhàng dựa sát vào hắn thêm một chút, "Nếu thân thể của bản tọa tốt hơn, thì đã có thể làm vài chuyện khác rồi...".

Lâm Xuyên quay đầu nhìn ả, nở nụ cười cực kỳ khinh miệt, "Ngươi không có cơ hội này đâu!" giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh lẽo như băng, cầm gương ra lệnh, "Uyên Trừng! Không minh kính giới!".

Sau đó, quầng sáng của bảo kính giống như tuyết, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm tất cả, mọi thứ bị bao phủ bởi một không gian thuần một màu trắng vắng lặng. Lệnh chủ thấy thế, cũng không kinh hãi, chỉ cười, hỏi: "Ngươi làm gì thế?".

Lâm Xuyên thở ra một hơi thật dài, rồi nghiêm nghị nói: "Giết ngươi".

Lệnh chủ nhìn không gian một màu trắng trước mắt mình, nói: "Thì ra là thế... Thông qua danh nghĩa là đến rút đinh để đến gần bản tọa tìm cơ hội. Xem ra trước kia ngươi vì Tuyệt Cảnh mà hợp tác với Cực Thiên của ta, rồi cả việc giúp ta rút đinh ra cũng đều là để che mắt mọi người ư."

"Dịch Thủy Đình, đối với ta mà nói, ơn nặng như núi, muốn ta phản bội là không có khả năng! Yêu nghiệt, thù mới hận cũ, bây giờ ta sẽ tính hết với ngươi!" Lâm Xuyên đứng thẳng lên, từng câu từng chữ đều đầy chính nghĩa.

Thế nhưng Lệnh chủ lại nở nụ cười, thản nhiên nói: "Đệ tử của Cửu Nhạc quả là thiện ác rõ ràng. Nhưng mà bản tọa nhớ là, hình như, chiêu "Không minh kính giới" chỉ có thể giam cầm thôi mà, làm sao có khả năng giết bản tọa?".

Lâm Xuyên lạnh lùng 'hừ' một tiếng, giơ tay, gọi: "Cửu Hoa".

Theo lệnh của hắn, Cửu Hoa bảo kính xuất hiện, trong kính có ánh sáng bảy màu, huy hoàng như ánh nắng mặt trời. Hắn không nói thêm bất cứ câu nói vớ vẩn nào với Lệnh chủ nữa, ngay lập tức bày thế, nói: "Thệ Thủy!". Vừa dứt tiếng, ánh sáng tràn đầy trong kính dâng trào như sóng triều. Ánh sáng như nước, cuồn cuộn dâng cao, dường như muốn nuốt đi mọi thứ.

Thệ Thủy, chính là chiêu cuối cùng trong tâm pháp của Dịch Thủy Đình. Nhìn qua thì tưởng nhu hòa, nhưng thực ra là rất âm ngoan bá đạo. Người bị vây nhốt trong "nước", cuối cùng sẽ bị gương báu hút hết khí lực mà chết. Sau khi chết, hồn phách cũng vĩnh viễn bị nhốt trong kính. Nhưng, chiêu này cũng tác dụng lên người làm phép như thế, vừa thương địch, vừa tổn mình. Thế nên mới có tên là "Thệ Thủy".

Hiện tại, chiêu đồng quy vu tận* này, được thi triển trong "Không minh kính giới", càng thêm mạnh mẽ. Uy lực của nó lớn đến mức nào, hẳn là có thể tưởng tượng được.

*đồng quy vu tận: cùng chết với kẻ địch

Nhưng, Lệnh chủ vẫn cười một cách thản nhiên. Ả nhìn vào không gian đầy màu trắng trước mắt, cầm bút khẽ nâng, vốc lấy một chút ánh sáng từ trong gương tràn ra, cười nói: "Tuy chỉ là một đống nước yếu ớt, không chơi được... Tiên đạo yêu quý sự sống, bản tọa còn chưa bao giờ nhìn thấy đệ tử của Dịch Thủy sử dụng chiêu này. Song kính song kỹ, tâm niệm trác tuyệt, không hổ là người mà bản tọa vừa ý".

Lời nói và hành động của ả khiến Lâm Xuyên giật mình. Vì sao trước một chiêu mạnh như thế, ả vẫn coi như không có chuyện gì được chứ? Hắn còn đang vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, thì bỗng thấy ánh sáng trên bộ ngực thối nát của ả bỗng nhiên sáng hẳn lên, sau đó, một cảnh khiến hắn kinh hãi xuất hiện —— Phục Ma đinh, vốn còn đang cắm ở trên ngực ả, đang bị kéo ra ngoài từng chút một!

Thần sắc Lâm Xuyên biến đổi, nhất thời hắn không biết nên xoay xở thế nào. Chỉ trong nháy mắt, Phục Ma đinh đó đã hoàn toàn bị rút ra. Cái đinh dài ấy rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vui tai, nhưng vào giờ khắc đó nghe lại thấy trái tim như bị đâm xuyên qua vậy.

"Ha ha ha ha ha..." Lệnh chủ cười to, giọng điệu đầy đắc ý, "Không ngờ, phải không? Ha ha ha, nói cho ngươi cũng không sao, lúc rút ra được ba trong chín cái Phục Ma đinh, bản tọa đã có thể tự rút đinh ra rồi. Ngươi tự cho là mình đã lừa được bản tọa, nhưng từ lâu ngươi chui vào trong lưới của bản tọa rồi".

Nghe những lời ấy, Lâm Xuyên âm thầm cắn chặt răng. Việc đã rồi, vậy chỉ còn cách liều mạng thôi!

Thấy chiêu Thệ Thủy càng mạnh thêm, Lệnh chủ lại cười càng thêm trắng trợn: "Ngươi cho là "Thệ Thủy" có thể làm gì ta sao? Đến pháp bảo của Thượng Dương Lão – "Nguyên Thiên Giám" – đều không làm gì được ta, huống gì hai cái bảo kính rách nát này?"

Ả nói đến đấy, rồi nhún người nhảy lên. Lâm Xuyên còn chưa kịp thấy rõ bóng hình của ả, đã bị ả bóp chặt yết hầu. Ả cười một cách dữ tợn, cánh tay dùng lực, chỉ trong nháy mắt đã ấn hắn ngã xuống đất.

Cảm giác bị đè nén ở yết hầu khiến Lâm Xuyên thất thần trong tích tắc. Nhưng khuôn mặt đáng sợ trước mắt khiến hắn không thể tập trung. Mùi hôi từ đâu xông thẳng vào mũi, khiến ruột gan hắn cồn cào khó chịu kinh khủng.

"Không biết tự lượng sức mình." Thanh âm của Lệnh chủ cực kỳ ngang ngược, điên rồ, ả rút ngắn khoảng cách giữa hai người về không, để sát vào trán hắn, nhìn vào mắt hắn, rồi nói, "Ái chà, nhìn gần, thân thể này càng thêm động lòng ngươi đấy. Xem ra bản tọa phải cẩn thận một chút mới được, nếu không, lỡ làm hỏng thì rắc rối lắm đây".

Lâm Xuyên cắn răng, dùng mọi sức lực để giãy ra.

"Nghe bản tọa nói đã, đừng giãy dụa. Càng giãy, quá trình càng thêm thống khổ thôi..." Lệnh chủ âm trầm nói, "Ngoan thì bổn tọa còn bố thí cho. Bổn tọa đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ đối đãi Tuyệt Cảnh thật tốt...".

"Ngươi không được động đến nàng!" Lâm Xuyên kêu lên thật lực, giận không tài nào át được.

Lệnh chủ cười nói: "Xem ra tâm ý của ngươi đối với Tuyệt Cảnh cũng không phải giả. Nhưng mà, thế thì thế nào? Ngươi nghĩ là bây giờ ngươi còn có thể cứu nàng ta sao? Ha ha, đồ đần độn! Tất cả những gì Dạ Điệt nói với ngươi đều là giả dối! Nàng phục sinh cơ bản là không hoàn toàn, bình thường toàn là nhờ vào ma khí mới có thể bảo dưỡng, chỉ cần rời khỏi phạm vi của Hủ Tức Cốc, nàng ta sẽ càng ngày càng suy nhược, cuối cùng là biến trở lại làm một thi thể! Dù cho bản tọa thả nàng ta, nàng ta cũng không đi được đến bất kỳ đâu!".

Tức giận và đau thương khiến Lâm Xuyên không suy nghĩ nhiều. Nếu tiên pháp không làm được, thì liều làm ma. Không quan tâm cái giá phải trả lớn đến đâu, chỉ cần có thể giết được người trước mắt!

Vừa nghĩ đến đấy, ma loại trên ngực chợt kích động, cháy bỏng như lửa, thiêu hết thân thể, cũng đồng thời thiêu cháy chút tỉnh táo còn sót lại ra tro...

...

Ngoài phòng ngủ trong tiểu viện. Phương Thanh cố gắng chống đỡ thân thể, muốn tìm kiếm hành tung của Lâm Xuyên. Lo lắng và sợ hãi xóa đi mọi cố kị của nàng. Từ lâu, nàng đã bất chấp thân thể của chính mình, chỉ cần thấy hắn, xác thực hắn bình yên vô sự.

Nhưng, ngay lúc nàng muốn đi ra ngoài tiểu viện thì có một đám nữ tì ngây thơ đáng yêu xông đến, ngăn cản lối đi của nàng.

"Tránh ra." Phương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói.

Bọn nữ tì cười một cách âm trầm, khe khẽ nói nhỏ, lại có lẫn tin tức đáng sợ.

"Dạ Điệt đại nhân từ lâu đã hạ lệnh, nêu ngươi bước ra khỏi tiểu viện một bước ——" một trong đám tì nữ mở miệng, âm độc nói: "Giết!".

Nói xong, chúng tì cùng tiến lên vây quanh nàng, mang theo sát khí lành lạnh.

Trong tình huống như thế, Phương Thanh chỉ có thể tránh lui. Hiện giờ, nàng vừa không có bảo kiếm phòng thân lại chẳng có minh kính hộ thể, không phải là đối thủ của những yêu vật này...

Nhìn thấy móng sắc đến gần, răng nanh bén nhọn, nàng vừa vội vừa tức, lại không tự chủ được cảm thấy thật tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc ngày cân treo sợi tóc, ánh kiếm như tuyết, ào ào mà đến. Chỉ trong nháy mắt, một đám yêu vật đều biến thành tro bụi.

Phương Thanh kinh ngạc vô cùng, lúc nhìn thấy người đã ra tay cứu giúp, lòng nàng đầy kích động xen lẫn đau thương, chỉ muốn rơi lệ.

"Sư huynh..." Nàng tiến lên vài bước, mở miệng gọi.

Thì ra người ra tay không phải ai khác, chính là Thương Hàn. Hắn thấy Phương Thanh gọi hắn như thế, đầu mày hơn nhăn, hỏi: "Trí nhớ của muội đã khôi phục rồi sao?".

Phương Thanh gật đầu, không biết nói gì hơn.

Thương Hàn cũng không nói gì, trầm mặc một lúc, mới nói: "Trước tiên mặc quần áo vào, ta mang muội ra ngoài".

Phương Thanh lúc này mới biết được rằng, trong lúc nàng hoảng sợ mà đi ra, xiêm y cũng chưa mặc hoàn chỉnh. Nhưng hiện giờ đâu còn thời gian mà lo lắng đến chuyện có xấu hổ hay không, nàng tiến lên, vội vàng nói: "Sư huynh, Lâm Xuyện e là có nguy hiểm, huynh...", nửa lời còn lại, ngay tại lúc túm lấy tay Thương Hàn, bị nàng nuốt vào. Nhìn thấy tay mình đi xuyên qua thân thể hắn, Phương Thanh kinh ngạc vô cùng, "Sư huynh, huynh...".

Thương Hàn vẫn thản nhiên như trước, nói: "Ta là 'ảnh' do kính quang tạo thành, thân thể thực sự đang ở nơi khác...". Hắn dừng lại một chút, lại nói, "Ta đã để lại đầu mối, Thiên Vân trưởng lão và những người khác chắc là sẽ đến đây nhanh thôi. Sau khi ra ngoài rồi, muội hãy tìm Nghi Huyên, ta đã đưa nội đan của muội cho muội ấy rồi".

Phương Thanh nghe hắn nói thế, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thương Hàn cũng không giải thích nhiều thêm, hắn xoay người, lại hỏi: "Muội vừa mới nói Lâm Xuyên, thế hắn hiện ở nơi nào?"

"Hắn lấy Cửu Hoa bảo kính, muốn ám sát Lệnh chủ của Cực Thiên." Phương Thanh nói, "Sợ rằng giờ đã...".

Không chờ nàng nói thêm cái gì, một giọng nói yêu kiều cách đó không xa vang lên: "Muốn giết Cực Thiên Lệnh chủ? Không biết tự lượng sức mình!".

Trong cơn mưa dầm, bỗng như hiện lên trăm hoa đua nở. Xinh đẹp như đào, yêu kiều như mai, đều là để nói về con người này. Hồng Lộ cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt khinh miệt, nói, "Thằng nhóc đó hiện tại chỉ e đã bị Lệnh chủ lấy đi thân xác rồi...".

"Ngươi nói gì?!" Phương Thanh ngẩn ra, truy vấn.

"Ha ha, ta nói là, tình lang của ngươi đã bị Lệnh chủ ban phúc, ngươi sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại hắn được nữa!" Hồng Lộ cười vô cùng tàn khốc, ả cầm bảo kiếm Tang Uyển trong tay, hét lớn: "Tang lâm hóa vật! Sâm la loạn!".

Bảo kiếm tuân lệnh, bỗng nhiên khắp bầu trời bay đầy bụi hoa, điểm tô cơn mưa càng thêm mỹ lệ. Chỉ trong khoảnh khắc, cánh hoa hóa thành vô số ma vật, vây quanh tiểu viện chặt chẽ không chừa chút khe hở.

Thương Hàn thấy thế, nói với Phương Thanh: "Ta mở đường cho muội...".

Nhưng, hắn còn chưa nói xong, đã cảm thấy có một ma khí dày đặc xuất hiện ở bên cạnh. Chỉ thấy thần sắc Phương Thanh kiên quyết lạnh lùng, đôi mắt biến thành lục đậm, lộ ra một loại lạnh lẽo khác thường.

Nàng lại tùy ý để ma loại thoát ra?! Thương Hàn nhíu mày. Hiện tại cơ thể Phương Thanh rất yếu, lại không có nội đan bảo vệ, làm sao chịu nổi lực lượng mạnh mẽ của ma loại được. Hắn mở miệng khiển trách: "Đừng làm bậy!".

Phương Thanh cũng không để ý tới. Tức giận, phối hợp với ma loại thoát ra, tạo nên từng cơn từng cơn sóng khí.

Hồng Lộ khinh miệt cười, nói: "Ồ, cũng có tí bản lĩnh đấy nhỉ. Cũng phải, sao ta lại quên là ngươi còn có ma loại cơ chứ. Nhưng mà làm sao bây giờ? Cái thân rách nát nửa sống nửa chết nhà ngươi, kể cả có ma lực đi chăng nữa, thì còn có thể làm gì được chứ?". Ả nói xong, vung tay, ma vật xung quanh cùng kêu rống lên, vọt về phía Phương Thanh.

Phương Thanh chầm chậm tiến lên nghênh chiến, thanh âm nàng có sự nghiêm nghị khiến người sợ hãi: "Dù ta chỉ còn lại một cánh tay, nhưng muốn giết các ngươi, dư sức... dám cả gan làm hắn bị thương, ta sẽ không tha thứ một cách dễ dàng!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net