Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế đến Vân phủ, Vân Nhược Phong đang nói chuyện với nhị vị phụ thân tại khách phòng, thảo luận chuyện Hồng Vũ quốc.
“Thánh chỉ tới, Vân Nhược Phong tiếp chỉ!” Một câu đột ngột phát ra của Tiểu Viễn không chỉ khiến Cô Nhạn và Cô Hồng mờ mịt, ngay cả đương sự Vân Nhược Phong cũng không hiểu có chuyện gì.
“Công công, đây là thánh chỉ gì?” Vân Nhược Phong cau mày, chỉ vào quyển trục màu vàng mà Tiểu Viễn đang cầm trên tay.
“Tướng quân sao phải nóng ruột, cứ chờ nô tài tuyên chỉ.” Tiểu Viễn cười tủm tỉm nói.
“Được!” Nhược Phong cùng nhị vị phụ thân đành quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết,” Tiểu Viễn mở thánh chỉ, chậm rãi đọc, “Nay tiểu muội công chúa Đan Hà của trẫm đã đến tuổi thanh xuân, hiền lương thục đức, bề ngoài thanh tú nội tâm nhân từ, đặc biệt tứ hôn cùng tướng quân Vân Nhược Phong, quyết định đầu tháng mười hỷ kết lương duyên, khâm thử.”
Nghe Tiểu Viễn đọc xong thánh chỉ, trong đầu Vân Nhược Phong nhất thời trống rỗng, hắn đã không thể suy nghĩ được gì, chỉ ngơ ngác quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần mở lớn, vẫn chưa hề nhúc nhích.
Tiểu Viễn đợi một hồi, thấy Vân Nhược Phong không có ý định tiếp thánh chỉ, không khỏi có chút lo lắng, bèn giục: “Vân tướng quân, mau tới tiếp chỉ kìa!”
Vân Cô Nhạn đứng một bên thấy biểu tình kì lạ của nhi tử, không khỏi lắc đầu, thở dài, tiếp lấy thánh chỉ trong tay Tiểu Viễn, miệng nói: “Tạ chủ long ân.”

“Chúc mừng Vân tướng quân, à không, hẳn phải sửa là Phò mã gia rồi. Vậy chúng nô tài xin cáo lui!” Tiễu Viễn hoàn thành công việc liền rời đi.
Hai người Cô Nhạn và Cô Hồng đứng dậy, còn Nhược Phong vẫn quỳ trên mặt đất, một chút phản ứng cũng không có. Lúc này Cô Hồng vốn thờ ơ lạnh nhạt mà cũng thực sự nhịn không được, một tay kéo lấy tay nhi tử, quát: “Con làm sao thế, có chuyện gì thì nói, cái dạng này là thế nào!”
Bị phụ thân quát, Nhược Phong rốt cuộc hồi phục tinh thần, hắn cầm lấy chén trà trên bàn, một siết nát bấy. Máu theo cánh tay nhỏ tong tong, thế nhưng hắn lại chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ lẩm bẩm: ” Y… Y sao có thể … như vậy…”
“Nhược Phong, con làm sao vậy?” Vân Cô Nhạn yêu thương băng bó vết thương đang không ngừng rỉ máu trên tay nhi tử, hỏi.
“Sao y có thể không thèm hỏi ý kiến của con, cứ như vậy lộng quyền quyết định tất cả? Y biết rõ lòng con, vì sao phải như vậy? Y có thể không thương con, thế nhưng y có quyền gì không cho con thương y!” Vân Nhược Phong hệt như một đứa trẻ bị đau, ghé vào lòng phụ thân, nức nở.
Vân Cô Nhạn lẳng lặng lắng nghe nhi tử than thở, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Nhược Phong, ôn nhu nói: “Khóc đi, hài tử ngoan, khóc ra được sẽ dễ chịu.”
Đúng vậy, dù có lớn đến thế nào, trước mặt phụ thân hắn cũng đều chỉ là một hài tử, Vân Nhược Phong nhào vào lòng Cô Nhạn thỏa thích buông thả mọi áp lực và đau đớn trong lòng.
Đợi đến sau khi Nhược Phong khóc mệt khóc đủ, Cô Nhạn vẻ mặt nghiêm túc hỏi nhi tử: “Nhược Phong, con thành thành thật thật nói cho ta biết, “y” trong lời con vừa nói có phải hay không chính là đương kim hoàng thượng?”
.
.
Raph: Thỉnh thoảng ngoi lên để ngta còn biết mình tồn tại =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi