Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Trương Lâm cùng Hoa bằng đi tới phòng Nguyệt Phàm, Nhược Phong đang gục ở bên giường trông nom Nguyệt Phàm mà ngẩn người, không chú ý tới người đến. Trương Lâm biết hắn còn đang tự trách vì đã không bảo vệ tốt cho hoàng đế, hắn thở dài, quơ quơ Nhược Phong, nhẹ giọng nói: “Vân tướng quân, tin tức tốt! Bệ hạ được cứu rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Nhược Phong đột nhiên nhảy dựng lên, kích động nói: “Nguyệt Phàm hắn được cứu rồi sao?”
“Không sai!” Trương Lâm gật đầu.
“Nhưng không phải ngươi đã nói độc này…” Nhược Phong còn chưa dứt lời, liền thấy Hoa Bằng đứng cạnh Trương Lâm, hắn mở to mắt, chỉ Hoa Bằng, ngập ngừng nói: “Hắn…Hắn làm sao lại…”
“Hắn là người có thể giải được Nhất Lan Thanh,” Trương Lâm gật đầu, nói: “Hắn là Tam hoàng tử của Hồng Vũ quốc, cho nên độc này đối với hắn nhát định không thành vấn đề.”
“Hắn có thể giải độc ta đây dĩ nhiên biết, ý của ta là hắn làm sao lại tới đây ?” Nhược Phong vô cùng nghi ngờ.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, ta ở lại giải thích cho con. Trước mắt giải dược cho bệ hạ mới là điều cần nhất.” Vân Cô Hồng lo lắng an nguy của hoàng đế, vội cắt lời nhi tử.
Nhược Phong luôn luôn tôn kính phụ thân, cho nên gật đầu, ánh mắt mong ngóng hướng tới Hoa Bằng.
Hoa Bằng cầm chiếc tiêu đã bắn lên người Nguyệt Phàm trong tay, nhìn một chút, nói: “Đích thực đây là Nhất Lan Thanh, độc này ta hiểu, đợi ta viết dược liệu cần để giải, các ngươi theo toa hốt thuốc, sắc xong thì để hắn uống là được rồi.”

Thật tốt quá! Ngươi coi như chính là đại ân nhân của Minh Thụy quốc!” Vân Cô Hồng hoan hỷ không ngừng.
Hoa Bằng xấu hổ cười cười: “Nguyên soái khen trật rồi, Hoa Bằng ta xưa nay vốn xem thường loại hành động lén lút này. Ta cho rằng muốn đánh nhau phải đánh đường đường chính chính ở trên chiến trường mà phân thắng bại, cho nên bệ hạ, ta nhất định sẽ cứu!” Nói rồi hắn liền đi tới cạnh bàn, vung bút viết xuống một toa thuốc, đưa cho Trương Lâm: “Cứ chiếu theo phương thuốc này mà bốc, uống dược xong độc tính lập tức tiêu trừ, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
Trương Lâm không dám chậm trễ, cầm phương thuốc rồi lập tức đi bốc thuốc, thuốc sắc rồi, Cô Hồng cũng nói chuyện của Hoa Bằng đến đây tìm nơi nương tựa cho Nhược Phong biết. Hoa Bằng vẫn mỉm cười, nghe Cô Hồng nói xong, sau đó đưa tay về phía Nhược Phong: “Không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại!”
“Đúng vậy, nói ra ta còn phải cảm ta ngươi ngày đó đã tha cho ta một mạng!” Nhược Phong cũng đưa tay ra.
Ước chừng một canh giờ sau, Trương Lâm bưng giải dược lên, Nhược Phong nhẹ nhàng nâng đầu Nguyệt Phàm lên, muốn rót thuốc vào trong miệng Nguyệt Phàm, nhưng Nguyệt Phàm vẫn nhắm chặt miệng, khiến cho thuốc này làm sao cũng không vào được.
Nhược Phong mắt thấy giải dược từ mép Nguyệt Phàm chảy ra, cũng bất chấp mấy người phụ thân, Hoa Bằng, Trương Lâm còn ở đó, tự mình cầm lấy chén thuốc uống lên, sau đó ôm lấy Nguyệt Phàm, miệng hướng miệng giúp hắn uống.
Giải dược cứ như vậy thông qua đôi môi còn mang theo hơi ấm của Nhược Phong tiến vào trong miệng Nguyệt Phàm, Cô Hồng đứng bên nhìn hành động dịu dàng của nhi tử, không khỏi ướt mắt, hắn thấy được rõ ràng, Nhược Phong mang từng ngụm bón cho người kia, không chỉ có giải dược, còn có cả tình yêu sâu đậm của y đối với Nguyệt Phàm! Không chỉ có mình Cô Hồng, mọi người còn lại cũng không có bất kì vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt nào, bọn họ cứ như vậy yên lặng nhìn Nguyệt Phàm từ từ uống xong thuốc…
.
.
Raph: Chương sau là bọn chẻ quấn quýt bên nhau rồi.. .Hzz… Ta còn muốn ngược nữa ;__;


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi