Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thính đường, tất cả tướng lãnh đều đã tụ tập lại, đang tranh cãi nảy lửa về yêu cầu hà khắc của Hoa Nguyên.
“Bệ hạ giá lâm!” Theo tiếng hô lớn của Tiểu Viễn, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, mọi người một mực cung kính quỳ trên mặt đất, chờ đợi đế vương mà bọn họ vô cùng kính yêu.
Nguyệt Phàm được Tiểu Viễn vịn chậm rãi đi đến, mặc dù giờ phút này bụng còn mơ hồ thấy đau, nhưng vẻ mặt  Nguyệt Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, ngoài mặt nhìn không ra có gì bất thường. Sự chịu đựng của Nguyệt Phàm mặc dù giấu diếm được người khác nhưng sao có thể gạt được Nhược Phong, hắn nhìn vẻ mặt tái nhợt của hoàng đế, trong lòng vô cùng chua xót.
“Mục đích trẫm triệu chư vị ái khanh đến đây hẳn mọi người đều đã biết, không biết chư vị đối với yêu cầu của Hoa Nguyên có ý kiến gì không?” Nguyệt Phàm quét mắt xuống phía dưới, hắng giọng hỏi.
“Này…” Mọi người đều biết tình cảm huynh muội giữa hoàng đế và Đan Hà công chúa rất sâu đậm, nhất định sẽ không vứt bỏ công chúa, nhưng điều kiện cắt đất xưng thần của Hoa Nguyên quá mức hà khắc, cho nên ai nấy đều ấp úng, nói không ra lời.
Nguyệt Phàm cũng biết đã làm khó mọi người, thật ra chính hắn cũng không biết phải làm thế nào. Bản thân và Nhược Phong đã quá có lỗi với Đan Hà, nay lại hại nàng bị Hồng Vũ quốc bắt làm tù binh, Đan Hà không thể không cứu, thế nhưng mình lại không thể chắp tay dâng non sống đất nước cho người ta, vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt? Lo âu khiến thai nhi trong bụng xao động kịch liệt, đau đớn cũng dần tăng lên.
“Bệ hạ, cựu thần có một phương pháp, không biết có thể thực hiện hay không!” Người nói chính là Nguyên soái ba quân Vân Cô Hồng.
“Nguyên soái có phương pháp gì, mau mau nói nghe!” Nguyệt Phàm hướng ánh mắt chờ đợi đến Cô Hồng.
“Hoa Nguyên lấy Đan Hà công chúa làm con tim tới uy hiếp chúng ta, cho nên kế sách lúc này, chỉ có thể là chúng ta cứu công chúa khỏi doanh trại địch.”

“Đây đương nhiên là phương pháp tốt, thế nhưng thủ vệ của Hồng Vũ quốc trông coi rất nghiêm ngặt, chúng ta làm thế nào mới có thể cứu được Đan Hà?” Nhược Phong hỏi.
Cô Hồng gật đầu: “Khó khăn thì khó khăn, nhưng đây là biện pháp duy nhất, cho nên vô luận như thế nào chúng ta cũng phải thử một lần. Chuyện này trọng đại, chúng ta phải tìm mấy người cẩn trọng can đảm để hoàn thành nhiệm vụ.”
“Để ta đi, Đan Hà là thê tử của ta, nàng ấy bị bắt có liên quan rất lớn tới ta, nhiệm vụ này với ta là việc đương nhiên đáng làm thì phải làm!” Nhược Phong cũng đứng dậy.
“Ta cũng nguyện ý đi trước!” Hoa Bằng cũng bước ra, “Ta đã quá quen thuộc với quân doanh Hồng Vũ quốc, có thể làm người dẫn đường!”
“Hoa Bằng điện hạ đồng ý dẫn đường, đây là không thể tốt hơn. Theo vi thần thấy, người tới địch doanh không nên quá nhiều, để tránh đánh rắn động cỏ, cho nên vi thần cho rằng, để Nhược Phong và Hoa Bằng đi trước cứu công chúa là được rồi!” Cô Hồng nói ra ý kiến của mình.
Nguyệt Phàm cúi đầu trầm tư chốc lát, mới đáp ứng nói: “Vậy cũng tốt, để Vân Nhược Phong và Hoa Bằng đi trước cứu Đan Hà, hai người các ngươi đi xuống chuẩn bị một chút. Đêm hôm nay liền hành động!”
truyện nó là truyện tình cảm + máu chó =))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi