Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Đan Hà, cuối cùng cũng tìm được muội, thật tốt quá!” Nhược Phong nhìn thấy Đan Hà, khó có thể kềm chế tâm tình hưng phấn, vội vàng xông lên phía trước, muốn cởi bỏ dây thừng đang trói trên người nàng.
“Hừ! Ngươi đừng có ở đây giả mèo khóc chuột, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì ư, ngươi cùng Tư Đồ Nguyệt Phàm ước gì ta bị Hoa Nguyên giết chết, các ngươi sẽ chẳng kiêng kị gì mà phong lưu phóng đãng!” Đan Hà hất tay Nhược Phong.
“Làm sao muội có thể nghĩ như vậy, ta cùng Nguyệt Phàm đều rất lo lắng cho muội, cho nên người phái ta tới nơi này cứu muội!” Nhược Phong giải thích với Đan Hà.
“Các ngươi mà có lòng tốt như vậy? Ít gạt người đi, các ngươi lúc này không hận ta mới là lạ!” Đan Hà vừa quay mặt đi, vừa lặng lẽ ném vật đang cầm trong tay ra khỏi lều.
Cử động của Đan Hà không bị Nhược Phong phát hiện, nhưng không giấu diếm được ánh mắt Hoa Bằng, hắn một bước đi tới, bắt lấy cổ tay Đan Hà, chất vấn: “Nói, ngươi vừa ném thứ gì!”
“Thứ gì là thứ gì, ta không rõ ngươi muốn nói cái gì! Mau bỏ tay ngươi ra, ngươi làm đau ta!” Đan Hà trợn mắt nhìn Hoa Bằng, hô lên.
Hoa Bằng không phản ứng lại Đan Hà, quay đầu nói với Nhược Phong: “Ta có cảm xấu, ta thấy chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”
“Nhưng…” Nhược Phong chỉ Đan Hà.
“Trước cứ kệ ả, chúng ta rời đi trước quan trọng hơn!” Hoa Bằng thúc giục.
“Không được, mục đích chúng ta tới đây chủ yếu là để cứu Đan Hà, bấy giờ khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng, ta sao có thể bỏ dở chừng, không được gì mà lui!”

“Tốt, vậy ngươi đi mà hỏi ả ta xem có muốn cùng chúng ta rời đi hay không!” Hoa Bằng nổi giận đùng đùng nói.
“Đúng vậy, Đan Hà, chúng ta đặc biệt tới cứu muội, không nên trì hoãn nữa, chúng ta nắm chặt thời gian rời đi thôi!”
Đan Hà cắn chặt môi, không nói lời nào.
Nhược Phong đang muốn khuyên nữa, lại đột nhiên phát hiện phía ngoài lều đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, hắn lúc này mới kịp phản ứng, quát to một tiếng “Không ổn!” Muốn rời khỏi, nhưng đã không còn lối thoát.
Hoa Nguyên dương dương đắc ý bước ra từ sau vòng vây thẳng tiến đi vào, hắn nhìn chung quanh, khinh miệt cười, châm chọc nói: “Không nghĩ tới thủ lĩnh quân tiên phong của Minh Thụy quốc lại tìm đến nơi này, sao trước đó không thông báo cho ta, để cho trẫm phái người đi nghênh đón! Ái chà, ngay cả Tam đệ cũng trở về cùng nữa à, đã lâu không gặp, huynh rất nhớ đệ đó!”
Hoa Bằng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Chậm mất rồi!”
“Nếu chư vị đã tới quân doanh ta thì là khách nhân của ta, trẫm nhất định phải chiêu đãi các ngươi cẩn thận!” Hoa Nguyên phất tay, lại nói: “Người đâu, mời Vân công tử cùng Tam điện hạ về trướng nghỉ ngơi, cử người tới phục vụ, trăm triệu không thể chậm trễ, nếu có điều gì sơ suất, trẫm sẽ hỏi tội!”
“Dạ!” Mười mấy tên lính đồng thanh đáp ứng, vây Nhược Phong và Hoa Bằng xung quanh, trăm miệng một lời nói: “Hai vị, xin mời!”
Hai người biết dưới loại tình huống này đã là muôn vàn khó khăn chạy trốn, cũng chỉ có thể tạm thời thuận theo.
Đợi sau khi Nhược Phong cùng Hoa Bằng rời đi, Hoa Nguyên liền cười nói với Đan Hà: “Cực khổ cho nàng rồi, công chúa, xin nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ đạt thành nguyện vọng của nàng!”
“Được thế thì tốt!” Đan Hà khẽ gật đầu một cái, nhưng trong lòng cũng không có cảm giác mừng rỡ khi mục đích đạt thành, ngược lại không rõ là cảm xúc gì.
.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi