Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia, trong đại doanh Minh Thụy quốc.
Ở trên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không buồn ngủ, tâm thần không yên, Nguyệt Phàm thở dài, y phục khoác hờ, ôm bụng đi tới bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, sao sáng lấp lánh, minh chứng ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
Nguyệt Phàm tính toán thời gian, Nhược Phong và Hoa Bằng rời đi đã nhiều canh giờ, nếu như hết thảy thuận lợi thì đã có thể trở về rồi, tuy nhiên đến tận bây giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì, chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới đây, Nguyệt Phàm đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Không, sẽ không, Nhược Phong đã đáp ứng mình, nhất định sẽ bình an trở lại, bọn họ không có việc gì ! Nguyệt Phàm tự an ủi mình.
Bởi vì có chuyện trong lòng, Nguyệt Phàm biết mình tối nay vô luận thế nào cũng không thể ngủ được, cho nên cầm lấy bản đồ, vừa nghiên cứu  tình hình chiến đấu vừa đợi Nhược Phong  trở về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác trời đã sáng rõ, tuy nhiên vẫn không có tin tức của Nhược Phong, một chút hy vọng trong lòng Nguyệt Phàm rốt cục tan biến, trong lòng hắn rõ ràng, Nhược Phong giờ phút này nhất định là dữ nhiều lành ít.

Đúng lúc này, hài tử trong bụng thật giống như ý thức được điều gì, đột nhiên bắt đầu xao động , Nguyệt Phàm vừa vỗ về bụng, vừa đi tới trước giường, lấy thuốc dưỡng thai mà Trương Lâm đưa cho mình.
Nguyệt Phàm nhấc gối lên, đang muốn cầm thuốc, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh thuốc dưỡng thai còn một tờ giấy lẳng lặng nằm đó. Mở thư, hiện lên là nét chữ phóng khoáng của Nhược Phong.
Nguyệt, ta tự biết lần này cứu người nhất định là cực kì nguy hiểm, có thể sẽ trở thành tù nhân của kẻ khác, thậm chí còn có thể bỏ mạng, thế nhưng ta không có dũng khí nói những điều này cho ngươi biết, chỉ có thể viết nó lên giấy, đáp ứng ta, vạn nhất ta có điều gì bất trắc, ngươi nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt, còn cho cả hài tử của chúng ta nữa, có được không? Cuối cùng, ta muốn nói với ngươi, dù cho thân thể ta ở nơi nào, cho dù đến âm tào địa phủ, ta cũng sẽ mãi mãi yêu ngươi.
“Mãi mãi yêu ngươi. . . . . . Mãi mãi yêu ngươi. . . . . .” Nguyệt Phàm lặng yên nhớ tới mấy chữ này, không khỏi nước mắt như mưa, “Phong, ta biết tâm ý của ngươi, ngươi cũng phải tin tưởng ta, kể cả khi ngươi không ở bên cạnh ta và con, ta cũng nhất định bảo vệ mình và hài tử! Còn có, ta cũng vậy, mãi mãi yêu ngươi!”
Qua một lúc lâu, Nguyệt Phàm mới rốt cục bình tĩnh trở lại, hắn lau đi nước mắt trên mặt, đem thư của Nhược Phong áp sát lồng ngực, kiên định nói: “Phong, ngươi yên tâm, cho dù ngươi không ở bên cạnh, trẫm cũng nhất định vực mình dậy! Đây không đơn thuần chỉ vì ngươi và hài tử, mà còn là vì hàng vạn hàng nghìn con dân Minh Thụy quốc, bởi trẫm ngoài việc là ái nhân của ngươi, phụ thân của hài tử, thì còn là vua của một nước, có quá nhiều người đang chờ trẫm đánh lui Hồng Vũ quốc, cho bọn  họ một thời đại hòa bình an ổn. Chờ hết thảy chấm dứt, chúng ta sẽ cùng nhau quy ẩn sơn lâm, không hỏi thế sự, giống như dân chúng bình thường trải qua một đời bình dị, ngươi nói có được không?
Cất thư của Nhược Phong thật kĩ bên mình, Nguyệt Phàm vừa tự mình bó buộc đai lưng thật chặt, lúc này mới gọi Tiểu Viễn tới, phân phó: “Truyền chỉ, mời chư vị tướng quân nhanh tới trước đại sảnh nghị sự,


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi