Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Muội tới đây làm gì? Hoa Nguyên đâu?” Là thương tiếc? Là hận thù? Hay là điều gì khác? Nhược Phong lúc này đã không thể làm rõ tình cảm của mình đối với Đan Hà rốt cuộc là loại tình cảm gì, hắn rời mắt khỏi Đan Hà, nhàn nhạt hỏi.
Đan Hà trên người chỉ mặc một chiếc váy voan mỏng, màu hồng nhạt, dưới ánh nến càng thêm đẹp đẽ. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Nhược Phong, mà đưa tay lên đầu thả búi tóc xuống, đi về phía Nhược Phong.
Đợi lúc Đan Hà đã tới gần, Nhược Phong mới phát hiện quần lụa mỏng trên người nàng gần như nhìn thấu cơ thể. Bên trong sa y kia, là bộ ngực đầy đặn nõn nà của Đan Hà, nửa giấu nửa lộ, quyến rũ động lòng người.
“Muội đây là muốn làm gì?” Nhược Phong vội vàng quay đầu sang bên, không nhìn tới nàng, thế nhưng không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy cả người nóng ran khó nhịn, hạ thể vậy mà bắt đầu đứng dậy.
Đan Hà từ từ bước tới, mái tóc đen nhánh càng tôn thêm khuôn mặt tinh tế, hơn nữa mặc trên mình quần lụa mỏng manh, thật sự càng muôn phần xinh đẹp.
“Phong ca ca, ôm thiếp đi, được không?” Cùng lúc quần lụa mỏng rơi trên nền đất là khi Đan Hà ôm chặt lấy Nhược Phong, nàng vùi đầu trong lồng ngực Nhược Phong, nhẹ giọng thì thầm.
Giờ phút này Nhược Phong đã hiểu, mình trúng kế rồi, bát canh vừa rồi nhất định chính là xuân dược, thật không dám nghĩ Đan Hà lại có thể làm tới bước này. Mặc dù lý trí nói với hắn rằng không thể, không thể, thế nhưng Nhược Phong dần cảm thấy lúc này đây tình dục đang từ từ chiến thắng lý trí, hắn cũng tự nhiên mà ôm chặt lấy Đan Hà.

“Phong ca ca, thiếp yêu chàng, thật sự rất yêu chàng!” Đan Hà vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ y phục của Nhược Phong.
“Yêu ngươi…Yêu ngươi…” Nhược Phong không ngừng nhẹ giọng lẩm bẩm hai chữ này, đúng rồi, chẳng phải mình cũng vừa nói với người nào đó như vậy chưa được bao lâu đó sao? Không phải đã từng nói sẽ mãi mãi thương hắn, phải bảo vệ thật tốt cốt nhục của mình và hắn, muốn cùng hắn trải qua một cuộc sống bình dị, muốn bên hắn gắn bó đến suốt đời đó sao?
Khuôn mặt tuấn mỹ mà tái nhợt của Nguyệt Phàm dần dần hiện lên rõ ràng, khoảnh khắc hai người thân mật chầm chậm hiện ra, tình cảnh Nguyệt Phàm đỡ bụng nói rằng bản thân phải bảo trọng vẫn rõ mồn một trước mắt, nhưng lúc này, mình đang ở đây làm thứ gì? Như vậy không phải đã khiến Nguyệt Phàm cực khổ hoài thai, cũng vì mình mà trả giá hết thảy thất vọng rồi sao?
Nghĩ tới đây, Nhược Phong đột nhiên đẩy Đan Hà ra, nặng nề đánh một quyền lên mặt ghế đá, nắm tay nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Đan Hà thấy vậy, cũng là cả kinh, nhất thời cũng không biết phải xử trí thế nào.
Trên tay truyền đến đau đớn giúp cho Nhược Phong tỉnh táo hơn nhiều, đồng thời cũng khiến tác dụng của xuân dược dường như giảm bớt. Nhược Phong thấy làm như vậy hữu hiệu, cũng không để ý nắm tay đau đớn, lại vung lên một quyền nữa nện lên nền đá cứng rắn.
Nguyệt Phàm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm gì có lỗi với ngươi, ngươi yên tâm!
Đan Hà nhìn hành động điên cuồng của Nhược Phong, biết hắn làm vậy hết thảy đều là để bảo vệ tình yêu của mình với ca ca, nơi mềm yếu nhất sâu dưới đáy lòng không khỏi bị xúc đông, nàng rơi lệ kéo Nhược Phong, đau lòng nâng bàn tay đã sớm đầm đìa máu chảy, không ngừng hô: “Không cần! Không nên làm vậy nữa, Phong ca ca! Van chàng!”
.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi