Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bệ hạ, chúng ta phải nhanh mang Nhược Phong và hài tử về thành, Nhược Phong trúng độc rất nặng, kéo dài hơn nữa nhất định sẽ nguy hiểm tính mạng!”
“Không sai, việc này không nên chậm trễ, Vân ái khanh, nhanh đỡ Nhược Phong dậy.” Nguyệt Phàm vừa nói liền cùng Cô Hồng đỡ Nhược Phong lên lưng ngựa, lại ôm lấy hài tử đang ngủ say, phóng ngựa như bay về thành.
“Tiểu Viễn, mau, mau truyền Trương Lâm tới!” Nguyệt Phàm vừa đỡ Nhược Phong lên giường, đỡ hắn nằm xuống, liền lập tức phân phó thái giám tâm phúc.
“Dạ !” Tiểu Viễn thấy hoàng đế dáng vẻ nóng nảy, cũng biết chuyện rất khẩn cấp, trong nháy mắt cũng đã không thấy bóng dáng, rất nhanh đã dẫn Trương Lâm vào phòng.
“Mau, Trương thái y, mau nhìn xem hắn thế nào!” Nguyệt Phàm chỉ Nhược Phong trên giường.
“Hồi bẩm bệ hạ, theo vi thần chẩn đoán, vết thương trên cánh tay của Vân tướng quân thực ra không đáng ngại, chỉ là thương ngoài da, có thể là bởi vì mũi tên có độc, hơn nữa tướng quân trúng độc trong thời gian không hề ngắn còn vận động kịch liệt, dẫn đến độc tố lan khắp toàn thân, cho nên mới hôn mê sâu.” Trương Lâm sau khi bắt mạch xong thì đáp.

“Vậy Nhược Phong hắn trúng độc gì, có giải dược hay không?” Nguyệt Phàm hỏi lại.
“Vân tướng quân cụ thể trúng độc gì vi thần nhất thời vẫn không thể chắc chắn, phải chờ chúng thái y cùng xem bệnh sau đó mới tới bàn đối sách.” Trương Lâm lắc đầu một cái, nói.
“Vậy còn nữa chờ cái gì, còn không mau gọi các thái y tới đây!” Nguyệt Phàm gấp rút nói.
“Bệ hạ không nên nóng nảy, Vân tướng quân mặc dù trúng độc không nhẹ, nhưng tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng bệ hạ người…” Trương Lâm nói, mặt đầy lo âu nhìn bụng Nguyệt Phàm đã bằng phẳng: “Bệ hạ, người mặc dù đã sinh hạ hoàng tử, có lẽ hạ thể người còn chưa kịp tiến hành xử lý, như vậy rất dễ nhiễm bệnh, còn tiểu hoàng tử mới sinh, bởi thời điểm người mang thai thường xuyên bó bụng, điều này cũng ảnh hưởng không nhỏ tới đứa bé, hơn nữa hoàng tử lại là sinh non, cho nên trước mắt nên để cho vi thần xem cho người và hoàng tử đi.”
“Ngươi không nói thì trẫm cũng quên mất.” Trong lòng Nguyệt Phàm lúc này chỉ nhớ đến an nguy của Nhược Phong, đã sớm quẳng hết chuyện của mình ra sau đầu, vừa nghe Trương Lâm nói như vậy, mới đột nhiên nhớ tới tình trạng của bản thân và đứa nhỏ.
“Mời bệ hạ cởi quần áo ra, để vi thần tới kiểm tra cho người.” Trương Lâm nói.
Nguyệt Phàm gật đầu, tháo khôi giáp ra, lại từ từ cởi xuống hoàn khố đã sớm dính đầy máu tươi, sau khi Trương Lâm cúi đầu xem xét chỗ kín phía sau của Nguyệt Phàm, chân mày không khỏi nhíu chặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi