chương 6: Bạch Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm về khuya.

Hoàng thượng mệt mỏi tay chống cằm nhìn trồng tấu chương cao vút. Thở một hơi dài.

Bỗng nhớ tới lời nói hôm nào của đạo sĩ:" Đêm trăng tròn tháng 7 sẽ chiếu sáng bóng người thiên mệnh của ngài trong đầm bạch liên nhuộm màu tinh quang."

- Người thiên mệnh? Không biết sẽ tròn méo ra sao.

Hoàng thượng khoác áo, đem người bơi thuyền ra hồ sen.

Hương sen thoang thoảng khiến tâm người thanh thản.

Thuyền ra đến giữa đầm, tầm mắt hoàng thượng đã bị một đóa sen xinh đẹp thu hút.

Bạch liên tỏa ra tinh quang nhàn nhạn lưu chuyển.

- Tới bên đó._ Hoàng thượng phất tay ra lệnh.

Phu thuyền chầm chậm chuyển hướng, những nơi thuyền đi qua sen đều bị đánh dạt ra hai phía, hoặc là bị gãy đôi, ảm đạm nằm trên mặt nước.

Để tới được với đóa bạch liên trong mắt, Hoàng thượng thực không ngại phá hỏng cảnh xung quanh. Có nhưng nụ hoa chỉ vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã bị đánh gãy. Có những phiến lá xòe to xinh đẹp, chỉ vì bị mạn thuyền lướt qua mà rách đến tả tơi.

- Dừng.

Hoàng Thượng cúi người với lấy đóa sen trắng, một đường muốn nhổ lên, thật không ngờ lại khó nhổ hơn y nghĩ, đành dùng thêm 5 thành công lực, nhổ đến tận cùng.

Hoa sen xinh đẹp thoát khỏi mặt nước, cùng với đó là một cánh tay thanh túy. Hoàng thượng cả kinh, nắm chặt lấy cánh tay kia, một đường nhấc lên.

Mĩ nam tử toàn thân tỏa ra hương khí, tóc bạch kim phấp phới trong gió.

Hoàng thượng nhếch môi, kéo người vào trong lòng.

" Có lẽ, ngươi chính là duyên tiền định kia đi.  Bạch Liên sao? Thật xinh đẹp. Rất hợp với trẫm."

Hoàng thượng ôm người thật chặt, tim lỡ nhịp đập thêm vài cái, hạ chỉ nhanh chóng hồi cung.

" Cảm giác mới lạ. Tim đập nhanh thật phấn khích."

- Hoàng thượng... đây là?

Tiểu công công nhìn chủ tử đang ôm nam nhân lạ mặt, gấp đến độ xoay vòng hỏi han. Triều đình đang loạn, hoàng thượng đừng nói là muốn thu nhận tên không rõ gốc gác này vào hậu cung nhé!!! Sẽ dọa chết trái tim bé nhỏ của cẩu nô tài hắn đó. ( Ngươi nói bậy. Bạch Liên rõ là gốc sen... gốc gác rành rành trước mắt, còn nói y không có? Quả nhiên, mắt chó chỉ để nhìn người khác ân ái là rõ đến phát sáng tỏa hào quang đi.)

- Chân mệnh thiên tử, duyên tiền định của trẫm._ Hoàng thượng cao hứng, không đề ý câu hỏi quá phận kia của tiểu công công, trực tiếp nói thẳng. Tựa như hận không thể trực tiếp quát loa cho toàn thành nghe, y đã nhổ được duyên tiền định của chính mình.

Tâm trạng cực kì vui vẻ, muốn nhanh chóng bê nam nhân trong ngực vào tẩm cung thế nhưng khi cửa lớn vừa mở, đập vào mắt là bản mặt khó ưa của Hoàng hậu.

Hoàng thượng lạnh nhạt nhìn hoàng hậu, sai người đưa nàng đi lại nhanh chóng đóng cửa tẩm cung, đuổi hết một lượt đám thị cận, cung nữ ra ngoài.

Đem Bạch Liên nhẹ nhàng đặt xuống giường, lúc này mới có thời gian ngắm kĩ dung mạo của y.

- Eo ôi, đẹp dã man. Không hổ là duyên tiền định của trẫm.

Hoàng thượng đưa tay véo má nam nhân kia một cái, lại sờ tóc y một cái... lại sờ... lại sờ... lung tung đến y phục loạn thành một đoàn, mà nam nhân khuynh quốc kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hoàng thượng tay trống cằm bên giường, ngáp dài một cái.

" Ngắm chưa đã mắt tý nào... ngắm thêm chút nữa."

Hoàng thượng nhìn chằm chằm mĩ quan trên giường, đưa tay sờ thêm một chút. Xúc cảm mềm mại cùng hương sen thoang thoảng một lần nữa khiến y ngáp dài một cái.

" Thôi, mai ngắm tiếp. Vẫn còn nhiều thời gian, ngày mai dậy sớm một chút, ngắm nhiều thêm một chút."

- Duyên tiền định của trẫm... đi ngủ thôi.

Hoàng thượng nói khẽ, leo lên giường kéo chăn, lại đem người kia nhét vào trong ngực.

Trời tháng 7 nóng đến phát rồ, cự nhiên ôm người trong ngực lại thoải mái dễ chịu, thơm mát như đang ôm một đóa sen lớn.

" Không hổ là duyên tiền định của trẫm."

--------

Nào nào nào, để lão nhân gia bật chế độ u mê max tần số cho Hoàng thượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net