PHẦN 1: GẶP GỠ... 🌱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Mk đag ở nơi nào! Sao toàn thân mk ê ểm thế nhỉ!*

- Sao lại thành ra thế này chứ! 😧-Bác tài xế-

Cô cố gắg lắm ms lim dim mở dc mắt, nhưg xug wah chỉ nhìn thấy mờ nhạt.
*Aiii đag ns thế!*

Có 1 bàn tay đã bị chay rất nhìu chỗ, bế cô lên 1 chiếc xe 3 gác, đặt cô lên thật nhẹ nhàg ko mún cô bị đau. Vì trên ng cô hiện tại đã quá nhìu vết thươg rồi!

.......
Khi cô tỉh dậy, hìh ảh đầu tiên ập vào mắt cô khi vừa mở mắt, là hìh ảh 1 bà cụ đã 68 tuổi. Gươg mặt fúc hậu vs mái tóc bạch kim đc buột ngọn đằg sau cổ, vs nét hiền từ đã có sẵn lm ngta cảm thấy ấm ấp lm sao! Bà nhìn cô rồi mỉm cười, 1 nụ cười nhìn đơn giản nhưg có thể lm xoa dịu lòg ng, khi ngta đag trog cơn tuyệt vọg nhất!

-Cn thấy trog ng thế nào r! -Giọg bà nhẹ nhàg như 1 cơn jó lướt wa đã xoá tan đi bao nặg nề!-

Cô chưa kịp trả lời thì bà cụ đã đứg dậy đi ra ngoài cửa, kêu lớn tên ai đó vô nhà để xem tìh hìh của cô. Cô cố gắg ngồi dậy trên chiếc giườg đơn sơ, dùg cặp mắt bé nhỏ của cô nhìn wah căn phòg, bỗg có 1 tiếg nói của ai đó vag lên :

-Cô nên nằm im trên giườg, đã yếu ngồi dậy cho vết thươg nặg để lm fiền ng khác băg bó lại à!-1 nam thah niên 19tuổi, có mái tóc cam vs gươg mặt tuấn tú, dág ng chuẩn 1 soái ca-

Cô mún ns nhưg cổ họg cô lại ko fát ra tiếg đc, vẻ bực tức hiện trên khuôn mặt trắg trẻo, xih xắn ấy.

-Ms đó đã bực tức rồi à!-Cậu ta như thêm dầu vào lửa-

-Cháu ko nên chọc ngta như thế! -tiếg ns của 1 ôg lão đã ngoài 70, đag dần bước vào-

-Cháu chỉ khuyên cô gái ngu ngốc đó.

Cô cảm thấy bất lực khi ko ns dc gì, cô siết mạnh bàn tay, ôg lão thấy thế liền lại gần và ns vs giọg ngọt ngào như đag lm êm dịu lòg cô :

-Cháu đừg jận thằg rah cn đó! Để ta bắt mạch lại cho cháu!

Cô ko nhận ra từ khi nào mà cậu ta đi ra khỏi phòg nhah đến như zậy! 1 tiếg bước chân cũg ko nghe thấy. *cậu ta là ma à, ko chắc tại thíh jác của mk chưa hồi fục*.Còn fần ôg lão thì đag bắt mạch cho cô, vẻ mặt của ôg có vẻ tốt, zậy là cô hỉu ra tìh hìh của chíh mk.

-Đag dần hồi fục, cháu còn nhớ chuyện j đã xảy vs cháu ko? -ông khẽ cười-

Gươg mặt lúc cười của ôg rất giốg vs ôg đã mất của cô, cô bỗg nhớ lại kí ức lúc nhỏ đag ập đến dữ dội. Nước mắt ko kìm dc mà rơi lệ trên gò mắt hồg hào của cô. Lm cho ôg cụ bối rối ko bít lm j.

-Này...này...cháu à! Đừg...có khóc nữa...à nếu ko mún nhớ thì cháu đừg nhớ ha...!-có vẻ ôg đã hỉu sai ý của cô-

Có lẽ ôg cụ sợ nc mắt của cn gái lắm! Về fần cô, cô cố ns mà ko ra tiếg, ôg cụ đàh đọc khẩu hìh miệg của cô.

-Trc mắt, cháu cứ ở đây đến khi nào bìh fục lại! R sau đó ta sẽ tính típ cho cháu! Vs lại nhà ta nghèo nên mỗi bữa ăn thì ko có gì gọi là ngon, chỉ là bữa cơm đạm bạc cho qua ngày.

Cô lắc đầu, nở 1 nụ cười dễ thươg đến mê mệt lòg ng. Ông liền hỉu, cũg cười s đáp lại cô = 1 nụ cười ấm áp, cô cảm thấy lòg mk như dc xoa dịu.

........
Cô cũg dần quen vs cuộc sốg ở nơi này, dù đã khoẻ hẳn. Nhưg cô vẫn ít mở miệng ns chuyện vs ai khác, ngoại trừ ôg, bà nội đã cứu cô, vì nhìn giốg ng ôg và ng bà đã mất của mk nên cô đã nhận 2ng là nội của mk.

Cô khoác lên mk bộ đồ giản dị, 1 chiếc váy đen dài hơn đầu gối dù ko xoè bao nhiu, vs chiếc áo sơ mi đen, buộc gọn mái tóc đen dài lên cao. Dù ăn mặc đơn giản nhưg đã để lộ vẻ đẹp đến mê hồn lòng ng bao nhiu. Cô ra khỏi nhà, đi 1 mực đến khu chợ, đây ko phải lần thứ nhất cô đi chợ. Quá quen thuộc vs khu cảnh chợ buổi ság, khu chợ vô cùg náo nhiệt, ai nấy đi chợ đều nói cười vui vẻ, cô tự hỏi chính bản thân mk *chừg nào mk ms cười ns vui vẻ như họ*.Cô vô cùg tiết kiệm thời gian, nhanh chóg mua nhah đồ, chạy về nhà để ko cho bà nội chờ lâu.

Mỗi ngày cứ như thế mà trôi quá lặg lẽ, mn nhìn vô đều nghĩ cô là ng cn gái vô tâm lạnh lùng nhưg ko bít dc cn ng thật của cô. Mà cô cũg kệ nhữg điều mà họ nghĩ.

Cô đi ra chỗ cây đa cạnh bờ suối, ngồi dựa vào 1 gốc. Khi phụ nội xog nhữg côg việc thì cô thườg ra đây ngồi duy nghĩ. Mỗi lần đi chợ cô đã thu thập dc rất nhìu mah mối qua nhìu nơi trog khu chợ nhỏ đó. Quan trọg hơn cô ko ngờ rằg, thời gian cô đag ở là trái đất năm 5100, đág lẽ ra nơi này phải vô cùg hiện đại đầy nhữg máy móc khoa hc côg nghệ. Nhưg ko cô tưởg tượg, nơi đây như đag phát triển, còn thua xa về thời đại cô đã sốg. Theo như cô đã đọc sử sách trog các nhà sách bán sách cũ của khu cô sốg, vì chiến tranh thế giới vào năm 4000 và vụ va chạm thiên thạch nên trái đất đã bị hư tổn nặg, cn ng đã bắt đầu lại từ đầu kể từ đó. Thời gian này, ng cai trị nơi này gọi là vua, nữ hoàg như câu chuyện cổ đại. Có chính sách kì lạ. Đất nc dc chia lm 2 khu vực, 1 khu dành cho quý tộc, khu còn lại dành cho nhữg ng dân bình thườg. Dù bị phân biệt như thế, cuộc sốg của nhữg ng bt ko bị phân biệt đối xử như trog lịch sử đã học, họ có cuộc sốg vô cùg ấm no hạnh phúc, coi bộ nữ hoàg cũg bít nghĩ cho dân.

Đặc biệt hơn, họ có màu tóc, nhìn vô là bít, ai là quý tộc ai là dân. Quý tộc, đầu họ sẽ có 1 màu tóc dc nối theo gia tộc của họ. Đầy tớ của quý tộc thậm chí là ng hầu cũg có tóc màu theo gia tộc mà họ đag hầu hạ, nhưg ko phải nguyên đầu, mà như là móc lai mấy chỗ,để phân biệt dc vs dân thườg. Còn dân thườg tóc chỉ có 1 màu đen duy nhất. Ở chỗ tóc cn ng như tự chuyển màu theo từg lớp mà họ đag đứg trog xã hội. *thật ko ngờ ở thời thời đại vẫn còn phép thuật*

Cô ngồi suy nghĩ ở đó cũg khá lâu, liền lấy miếg ngọc bội ra coi. Miếg ngọc có hình dág của 1 trái tim, màu đỏ huyền của miếg ngọc tỏ ra vẻ quý phái, ai nhìn vô cũg mún có nó. Dù cô xuyên ko bao nhiu, đến bao nhiu thời đại, thì miếg ngọc vẫn giữ nguyên 1 màu xanh nhạt, đó là dấu hiệu ở nơi đó a trai cô ko tồn tại. Đằg này thì miếg ngọc màu đỏ, tức là nơi đây a cô có tồn tại. Nhưg cô ko bít phải lm sao để tìm thấy a cô trog 1, vươg quốc rộg lớn này, ánh mắt cô như vô hồn mà chìm đắm trog tuyệt vọg. Cô bỗg thức tĩh, khi mấy giọt nc bắn vào ng, vì có ai đó ném mạnh viên đá xuốg nc, lm nc bay tug toé khắp nơi.

Cô vội vàg địh hồn lại, mau chóg dẹp ngọc bội vào túi ko gian. Khi hồi phục hoàn toàn thì giác quan của cô vô cùg sắc bén, nên đã cảm nhận dc ng ném đá giấu tay đag ở đâu. Hắn đag ở rất gần, rất gần đây, cô cúi xuốg nhặt 1 viên đá dưới chân, ném mạnh lên cánh cây đa, viên đá bay vèo lên, ng trên cây né dc, nhưg đã bị xước 1 đườg nhỏ ở mặt, máu khẽ chạy ra. Hắn nhảy xuốg cây, đứg trc mặt cô, khug mặt có vẻ tức giận, nhưg lun giữ dc vẻ đẹp "zai" của mk, vẻ đẹp ấy có thể lm mê mệt bít bao cô gái. Cô khẽ nhếch môi lên cười.

-Tưởg ai to gan, hoá ra là nhà ngươi. -cô nói vs cái giọg lạh lùg đầy xác khí-

-Ta chỉ có ý giúp cô hoàn hồn, có cần phải đáp trả lại đắc đến thế ko. -tên đag ns là tên tóc cam, đã nhắc nhở cô khi cô đag nằm trên giườg bệh-

-Ta nghĩ ôg đã dặn cậu ko nên lại gần tôi, hình như cậu ko nghe lời dặn của ôg thì phải CỐ THẠCH LAM.

-Cô định đi méc ôg à! ĐẠI TIỂU YẾN

-Tôi ko dư hơi như a nghĩ! Đồ rãh "hág" :v

-Mỗi lần nhìn nhau là lại cãi lộn, cô ghét tôi thế à!

-Đơn giản là tôi ko ưa a.

-Vì màu tóc của tôi. -(2 thanh niên tiết kiệm lời vl)-

-Không. -cô quay mặt đi, nhưg chưa dc ra khỏi bóg râm của cây đa, đã bị bàn tay của Thạch Lam đặt lên vai giữ lại-

-Nói cho tôi bít lí do. -dù tính của a ko có lăg nhăg bao nhiu, nhưg đây là lần đầu tiên a thấy có 1 cô gái phớt lờ sự tồn tại của a-

-Buôg tôi ra, nếu ko a sẽ fải hối hận. -lạnh lùg như băg -

-Ko ns cho tôi bít lí....

Thạch Lam chưa kịp ns dứt lời, cô đã nhanh xoay ng, giơ chân địh đá 1 fát vào hôg bên fải của cậu ta. Nhưg Thạch Lam ko phải dạg tầm thườg, đã kịp nhảy lên né, cậu hơi nhạc nhiên. Cậu chưa kịp đáp xuốg đất, cô đã nhảy lên ko vòg ra sau cậu 1 cách nhah nhẹn, khiến cậu ko thể nhìn ra, ko hề có 1 độg tác thừa nào. Đá 1 phát mạh khiến ng cậu văg mạh vào cây đa, cây đa rug mạh, nếu cây ko sốg ngàn năm thì chắc đã đổ khi hứg chịu 1 phát như thế. Cậu nắm gục xuốg đất, thân thể ê ẫm, còn phần cô thì quay mặt đi ko nhìn lại dù chỉ 1 lần, lạnh lùg.

Đến chiều, bầu trời hiện lên màu đỏ hồg, khug cảh thật lãg mạn. Nơi thích hợp để ngắm khug cảnh đó nhất là ở cây đa ven sôg. Cậu ta nằm đó, từ từ cảm nhận dc cơ thể dần hồi phục, có thể di chuyển lại. Vì là tầg lớp quý tộc nên trog ng cậu dc thừa hưởg ma thuật của gia tộc. Có thể giúp cậu phục hồi trog 1 thời gian ngắn tùy vào vết thươg nặg hay nhẹ. Cậu đứg dậy, nhìn bầu trời đẹp đẽ.

-1 cô gái thật đág sợ.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net